Nhưng mà do đã qua nửa đêm rồi, hắn vẫn châm một điếu thuốc lên, mở một quẻ mới.
Sau khi ho sặc sụa xong, hệ thống báo cho Triệu Ngọc là, hôm nay hắn mở được quẻ “Khảm Chấn”, nội dung quẻ là: Khảm tức nước chấn tức sấm, thuỷ trung muộn lôi (sấm nghẹn tắc trong nước), bất tương dữ hi (gắn liền với niềm vui của mình), thanh hình mạc biện (không phân biệt tiếng và hình), vị võng ô càn (người đàn ông quạ đen chưa sa lưới).
Nội dung quẻ bói vẫn khó hiểu như cũ. Nhưng mà, quẻ Khảm Chấn trước đây từng xuất hiện rồi, Triệu Ngọc vẫn còn nhớ rõ “sấm rền trong nước” trong đợt tập huấn lần trước. Nhưng lần này lại là “sấm nghẹn tắc trong nước”, không biết hai đợt “sấm” này có gì khác nhau?
Không ngờ lúc hắn vừa mới nằm xuống thì điện thoại bỗng reo lên. Mở ra xem thì thấy có một tin nhắn thoại trên wechat. Điều khiến hắn bất ngờ là, tin nhắn này được gửi đến từ Miêu Anh!
Ủa?
Khuya như vậy rồi, tại sao Miêu Nhân Phụng còn gửi tin nhắn cho mình?
Vì tò mò nên Triệu Ngọc mở ra xem, tin nhắn Miêu Anh gửi cho Triệu Ngọc cũng khá dài, nội dung là: “Cảnh sát Triệu, thông qua việc thẩm vấn sơ bộ, Lâm Mỹ Phượng đã khai hết toàn bộ hành vi phạm tội của chị ta. Nhưng không biết tại sao, khẩu cung của Lâm Mỹ Phượng lại khác so với ghi chép ban đầu về vụ án của chúng tôi!”
“Tôi cảm thấy chắc có ẩn tình gì đó trong vụ án này, nếu mai anh rảnh thì mong anh có thể đến chỗ chúng tôi một chuyến!”
Đinh! Miêu Anh lại gửi một tin nhắn thoại đến: “Lâm Mỹ Phượng đã nhận tội, chị ta đâu có lí do gì phải nói dối. Vì vậy tôi thấy, về vụ án Giản Văn Lỵ, có thể còn có ẩn tình gì đó, tôi phải báo cho anh biết một tiếng!”
Hừm...
Triệu Ngọc chau mày lại, trong miệng chửi thầm bà nội nhà nó, hắn đang suy nghĩ tại sao lại có sự sai lệch trong khẩu cung của Lâm Mỹ Phượng? Đang nghĩ giữa chừng đột nhiên có một ý tưởng loé lên trong đầu, Triệu Ngọc vội ngồi thẳng người dậy.
Ồ...
Không phải chứ?
Chẳng lẽ...
Giản Văn Lỵ không phải bị Lâm Mỹ Phượng giết chết?
Hung thủ... Là người khác?
Trời...
Nếu Lâm Mỹ Phượng vô tội...
Lúc này, Triệu Ngọc tỉnh táo hẳn, hắn vội gửi một tin nhắn cho Miêu Anh, hỏi cô đang ở đâu? Miêu Anh trả lời là, cô đang ở phân cục Nhữ Dương hỏi cung Lâm Mỹ Phượng.
Trong lòng Triệu Ngọc đang rất khẩn trương, hắn bảo mọi người đợi chút, mình qua đó liền!
Miêu Anh cũng mong Triệu Ngọc có thể đến giúp đỡ nên không từ chối gì, chỉ là dặn dò hắn đi cẩn thận.
Triệu Ngọc vội bật dậy thay đồ, chuẩn bị xuất phát. Do đi lấy xe ở sở cảnh sát thì quá rắc rối rồi nên hắn quyết định bắt taxi đi đến phân cục Nhữ Dương!
Đêm khuya, xe cộ trên đường ít, hắn chỉ tốn khoảng hai mươi phút thì đã đến nơi rồi. Nhưng mà do xe chạy quá nhanh, Triệu Ngọc cứ cảm thấy dạ dày khó chịu, có cảm giác buồn nôn.
Lúc này đã là rạng sáng 2 giờ 30 rồi, Miêu Anh vẫn đang dốc hết sức thẩm vấn Lâm Mỹ Phượng, không muốn bỏ lỡ một chi tiết nào.
Nghe được là Triệu Ngọc đến rồi, cô mới đi ra khỏi phòng hỏi cung, trên tay cầm theo một bản khẩu cung đưa Triệu Ngọc xem.
Thật ra về vụ án Giản Văn Lỵ, Miêu Anh vốn không muốn để Triệu Ngọc nhúng tay vào. Nhưng thông qua biểu hiện lúc sáng của hắn, Miêu Anh thấy rằng người này rất tinh ranh, hướng tư duy cũng độc lạ, dù sao thì bây giờ cũng gặp phải vấn đề rắc rối, chẳng thà nghe thử ý kiến của hắn xem sao.
Dù sao thì vụ án Giản Văn Lỵ do phân cục bọn họ điều tra, cô cũng không cần sợ Triệu Ngọc giành công hay gì cả, bây giờ có thêm một người cho ý kiến, tại sao lại không chịu chứ?
Triệu Ngọc đang tập trung xem bản khẩu cung, Miêu Anh lại đưa cho hắn một bản ghi chép vụ án năm đó. Những phần quan trọng trên hai tập tài liệu đã được Miêu Anh khoanh lại bằng bút đỏ.
“Đây!” Miêu Anh chỉ cho Triệu Ngọc xem: “Nạn nhân chết do ngạt thở, nhưng Lâm Mỹ Phượng lại nói là dùng dao giết người! Trên báo cáo khám nghiệm tử thi có ghi, trên người nạn nhân quả thật có vết dao, nhưng do cách một lớp chăn nên không bị đâm trúng chỗ chí mạng, hầu như đều là vết thương ngoài da, không thể nào mất mạng được!”
“Còn nữa, vì để nguỵ tạo hiện trường giết người cướp của, sau khi giết người xong, Lâm Mỹ Phượng đã lấy hết tài sản ở phòng ngủ bên trái. Tuy nhiên, theo báo cáo khám xét hiện trường thì tài sản trong phòng ngủ bên phải cũng bị trộm hết. Nhưng Lâm Mỹ Phượng khẳng định chắc chắn là, chị ta không hề động đến phòng ngủ bên phải!”
“Ở đây nữa này!” Miêu Anh nói tiếp: “Vị cảnh sát phụ trách điều tra năm đó có tìm được một vài dấu chân hỗn loạn ở hiện trường, nhưng Lâm Mỹ Phượng lại nói rằng, trước khi vào nhà, chị ta đã mang đồ trùm chân trước rồi, tuyệt đối không để lại dấu chân gì. Đồng nghiệp ở Khoa Giám định đã so sánh đối chiếu rồi...”