Cuồng Thám

Chương 109: Chương 109AI LÀ KẺ THỨ BA?





Ởhành lang ngoài phòng hỏi cung, Triệu Ngọc đã cảm nhận được cảm giác khi bay là thế nào rồi?

Lúc xảy ra chuyện, không hề có dấu hiệu báo trước gì cả, Miêu Anh vẫn đang tập trung suy nghĩ vụ án, căn bản không thể né ra kịp. Tuy rằng cô khẽ lùi về sau một bước, nhưng trên quần vẫn bị dính rất nhiều chất nôn.

Trong không khí đột nhiên xuất hiện mùi hôi thối nồng nặc của chất nôn...

Cả người Miêu Anh phừng phực lửa giận, trên đầu như sắp xì khói ra, trông giống như siêu Xayda biến hình vậy. Khi lửa giận bốc lên đến đỉnh điểm, cô tung chân đá vào ngực Triệu Ngọc!

Lúc bay ngược ra sau, Triệu Ngọc không những đã cảm nhận được cảm giác bay lượn, mà còn làm động tác như đang bơi ngửa vậy, còn lè cả lưỡi ra nữa.

Rầm!

Triệu Ngọc ngã cái rầm xuống đất, lúc này đồ trong dạ dày đã ói ra hết rồi, chỉ còn nôn ra máu thôi! Hắn nằm yên trên sàn, không nhúc nhích gì nữa!

“Triệu Ngọc!” Miêu Anh nhảy cẫng lên, quát tháo: “Anh... Rốt cuộc anh là thứ gì vậy? Hả...”

Sau khi quát xong, Miêu Anh rời khỏi đó đi thay đồ.

Lúc này, các điều tra viên đứng xung quanh đã ngây người ra từ lâu, bọn họ làm việc ở Cục Cảnh sát bao nhiêu năm mà chưa từng thấy qua cảnh tượng kinh hãi như thế!

Bình thường, bọn họ còn không dám nói chuyện lớn tiếng với Miêu Anh, nhưng bây giờ lại có người dám ói lên người cô? Thật sự có thể dùng câu “Vang dội thời xưa, chói lọi đời nay” để hình dung tính tình gan dạ và hào sảng như thế! Bọn họ bắt đầu nghi ngờ, cái tên Triệu Ngọc này... có phải có ý định tự ngược hoặc tự sát không?

Người ta thường nói, “Nhân chi sơ, tính bản thiện”, các điều tra viên thấy Triệu Ngọc nằm im bất động, lo sợ rằng Miêu Anh đã đá chết hắn rồi nên vội chạy qua xem thử.

Trong đó có một người còn định dùng ngón tay chọt vào người hắn, xem hắn chết chưa?

Thật không ngờ, ngón tay còn chưa đụng tới người hắn thì Triệu Ngọc đột nhiên bật dậy, miệng thì hét lên: “Ồ! Tôi hiểu rồi!”

“A…”

“Đệch...”

Tiếng hét của Triệu Ngọc doạ cho đám điều tra viên khẽ lùi về sau, có người thì đụng vào tường, có người thì loạng choạng ngã xuống đất, có người càng thảm hơn, đặt mông ngồi phịch xuống đất, nhưng sau đó lại phát hiện mình ngồi lên bãi chất nôn của Triệu Ngọc...

Trong thoáng chốc, trên hành lang trông rất náo nhiệt, có người kêu lên, có người hét thảm, có người chửi tục...

“Tôi biết rồi!” Triệu Ngọc đứng lên y như việc này không có liên quan đến mình vậy, trừng to mắt rồi kêu lên: “Tôi biết kẻ thứ ba là ai rồi! Tôi cũng biết là ai đã giết Giản Văn Lỵ! Này...”

Triệu Ngọc nắm lấy cổ áo của một điều tra viên rồi nói với giọng gấp gáp: “Mau đưa Lưu Bằng Phi đến đây! Tôi có việc quan trọng muốn hỏi anh ta! Sắp tìm ra... sự thật rồi! Ha ha...”

Điều tra viên bị nắm cổ áo vẫn còn sững người ra, cái tên này còn dám chọc cả Miêu Nhân Phụng, anh ta không dám làm trái, vội gật đầu với Triệu Ngọc rồi đưa người đến.

“Khụ khụ...”

Triệu Ngọc ho khan vài tiếng, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy máy uống nước, nên cúi đầu xuống, đưa miệng vào miệng bình tu nước ừng ực.

Sau khi uống xong, Triệu Ngọc cảm thấy cả người thoải mái hẳn, tuy rằng lồng ngực đang đau âm ỉ nhưng đầu óc đã tỉnh táo rồi. Mãi đến lúc này hắn mới chú ý đến cảnh tượng hỗn loạn trên hành lang và cả mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn trong không khí...

“Ủa? Sao vậy?” Triệu Ngọc đưa tay sờ gáy, chưng ra cái vẻ mặt vô tội mà hỏi các điều tra viên: “Ai nôn vậy?”

Tôi xỉu...

Các điều tra viên ai nấy đều chảy mồ hôi ròng ròng!

Vài phút sau, có người đã dẫn Lưu Bằng Phi đến phòng hỏi cung. Kết quả là, người ta vừa mới đi đến cửa, Triệu Ngọc liền xông lên trước, nhấn đầu Lưu Bằng Phi đẩy vào trong phòng một cách thô bạo.

Rầm!

Triệu Ngọc ấn đầu anh ta lên bàn, các điều tra viên đứng xung quanh có ý muốn ngăn hắn lại, nhưng ai nấy đều không dám ra tay vì sợ hãi!

“Ui da...”

Lưu Bằng Phi cũng có chút sững sờ, không biết tại sao tên cảnh sát diêm vương này lại kích động như thế?

“Lưu Bằng Phi à!” Triệu Ngọc nói với vẻ hống hách: “Đã chết đến nơi rồi còn không chịu nói thật phải không? Nói mau, vợ của anh Giản Văn Lỵ có phải bị anh giết không?”

Triệu Ngọc vừa nói xong, các điều tra viên đứng xung quanh càng không dám ra tay ngăn cản nữa, buông tay ra mặc cho Triệu Ngọc làm gì làm.

“Anh cảnh… Cảnh sát à… anh… có ý gì?” Lưu Bằng Phi hét lên: “Chẳng phải tôi đã khai rồi sao, vợ tôi bị Lâm Mỹ Phượng giết! Chúng tôi... trao đổi... Ui da...”

Triệu Ngọc ấn mạnh đầu Lưu Bằng Phi xuống, ấn đến nỗi anh ta sắp không nói ra tiếng nữa rồi.

“Hừ! Lưu Bằng Phi, anh thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Triệu Ngọc rống lên: “Sai người khác giết người và mưu sát đều là tội nặng cả, anh vẫn nên khai hết về hành vi phạm tội của anh càng sớm càng tốt đi!”

“Tôi... Tôi thật sự đã khai hết rồi!” Lưu Bằng Phi kêu lên.

“Khai hết rồi?” Triệu Ngọc lật ngược Lưu Bằng Phi, ấn má bên kia xuống bàn: “Tôi thấy vẫn nên để tôi giúp anh bổ sung thêm nhỉ!”

“Thật ra, vào cái hôm anh sai Lâm Mỹ Phượng giết vợ anh, anh cảm thấy trong lòng không yên, bồn chồn lo lắng! Tại sao? Vì anh đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, đó là Lâm Mỹ Phượng thật sự quá ốm yếu! Anh sợ chị ta không giết được vợ anh nên... Anh quay về nhà bóp chết vợ anh trước, sau đó lúc Lâm Mỹ Phượng đến nơi, vợ anh đã chết rồi!”

“Gì? Có nhầm lẫn gì không? Không phải...” Lưu Bằng Phi đang muốn giải thích, nhưng lại bị Triệu Ngọc ấn xuống bàn.

“Đừng tưởng tôi không biết, tuy anh có bằng chứng ngoại phạm, nhưng... Hôm đó anh chỉ đang tăng ca ở xưởng may mặc thôn Tam Lí. Xưởng gần nhà anh như thế, anh hoàn toàn có thể chuồn về nhà, giết người xong rồi quay lại!”

“Như thế, Lâm Mỹ Phượng sẽ tưởng là chị ta giết chết Giản Văn Lỵ. Như vậy, việc trao đổi giết người của hai người xem như huề rồi, anh cũng không cần lo lắng Lâm Mỹ Phượng sẽ bán đứng anh, đúng không?”

Sở dĩ Triệu Ngọc đưa ra phỏng đoán như thế, hoàn toàn xuất phát từ mối nghi ngờ và phỏng đoán của đồng đội mình trong lúc ăn thịt nướng.

Hồ Bân cảm thấy Lâm Mỹ Phượng quá ốm yếu, không thích hợp để chọn làm đối tượng trao đổi giết người! Còn Lý Bối Ni thì cho rằng, Lưu Bằng Phi rất có thể sẽ lo lắng Lâm Mỹ Phượng làm trái thỏa thuận nên mới phải dùng cách khác để nắm thóp chị ta.

Vì vậy, Triệu Ngọc phỏng đoán rằng, kẻ thứ ba thần bí đó chính là Lưu Bằng Phi! Anh ta hoàn toàn có lí do, có động cơ, có cơ hội để làm việc này.

“Anh cảnh sát à, tôi đã nói rồi, Vu Chí Căn là bị tôi giết, nhưng tôi không hề giết vợ tôi! Thật sự là do Lâm Mỹ Phượng giết mà! Ực...” Lưu Bằng Phi lên tiếng biện giải, nhưng lại bị Triệu Ngọc ấn mạnh xuống bàn, nói chuyện không còn rõ ràng nữa!

“Dừng tay lại!” Lúc này bỗng vang lên một tiếng quát tháo như tiếng chuông bạc, Miêu Anh đột nhiên đi vào trong phòng hỏi cung. Cô đẩy Triệu Ngọc ra, quát lên: “Triệu Ngọc, ở đây là phân cục Nhữ Dương, anh không được làm bậy!”

“Khụ… khụ...”

Lưu Bằng Phi đỏ bừng mặt, ho sặc sụa. Vài người điều tra viên lanh lợi vội còng anh ta lên ghế.

“Triệu Ngọc, phỏng đoán của anh không đúng chút nào.” Miêu Anh đã nghe hết những lời chất vấn lúc nãy của Triệu Ngọc, lúc này gật đầu nói: “Lưu Bằng Phi thật sự có đầy đủ bằng chứng ngoại phạm, nếu Giản Văn Lỵ thật sự bị anh ta giết chết, vậy thì năm đó chúng tôi đã phá án từ lâu rồi! Dù là camera ở xưởng may mặc hay khẩu cung của nhân viên ở đó đều chứng tỏ rằng đêm đó Lưu Bằng Phi không hề rời khỏi xưởng.”

“Ngoài ra, tuy xưởng may mặc cũng ở thôn Tam Lí, nhưng lại cách nhà anh ta rất xa, vả lại đêm hôm đó trời mưa to, đường xá lầy lội, anh ta không thể nào đi gây án xong rồi còn có thể quay về đúng giờ được! Vậy kẻ thứ ba không thể nào là anh ta!”

“Hừ!” Triệu Ngọc khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên nghĩ đến máy phát hiện nói dối thần kì của mình, vì vậy lên tiếng nói với vẻ tự tin: “Được, vậy bây giờ tôi sẽ hỏi anh ta vài câu để xem coi kẻ thứ ba kia có phải là anh ta không?”