Cuồng Thám

Chương 110: Chương 110SỰ THẬT ẨN GIẤU





Ban đầu, Miêu Anh nhìn thấy vẻ tự tin của Triệu Ngọc, còn tưởng là hắn sẽ hỏi câu hỏi gì đó rất có tính sáng tạo nữa.

Thật không ngờ, hắn lại hỏi một câu hỏi vô cùng đơn giản: “Lưu Bằng Phi, anh nói thật với tôi, rốt cuộc có phải Giản Văn Lỵ bị anh giết không?”

“Không phải! Thật sự không phải!” Lưu Bằng Phi trả lời với vẻ uể oải.

Đã trả lời xong, đèn xanh trên máy phát hiện nói dối loé sáng lên.

Kết quả là, sắc mặt Triệu Ngọc tối sầm lại, trông giống như một quả bóng vừa bị chích xì hơi vậy.

Bà nội nhà nó!

Xem ra, Lưu Bằng Phi quả thực không nói dối, Giản Văn Lỵ vốn không phải do anh ta giết, anh ta cũng không phải kẻ thứ ba gì!

Làm sao đây?

Triệu Ngọc trầm tư suy nghĩ, vì để không để lộ sơ hở gì, hắn lại vội hỏi tiếp một câu: “Lưu Bằng Phi, có phải anh biết được ai là hung thủ giết chết Giản Văn Lỵ không?”

“Đúng vậy!” Lưu Bằng Phi đáp: “Lâm Mỹ Phượng đó! Tôi...”

“Im!” Triệu Ngọc rống lên: “Ai bảo anh nói nhiều như thế?”

Tút... Đèn đỏ sáng lên!

Ủa?

Triệu Ngọc cảm thấy có chút rối loạn, thế này là thế nào?

Máy phát hiện nói dối trục trặc rồi hay là...

Hắn vội bình tĩnh lại, vì sao lúc Lưu Bằng Phi nói rằng biết ai là hung thủ thì đèn đỏ lại sáng lên? Nếu suy ngược lại thì cũng tức là, Lưu Bằng Phi cũng không biết hung thủ giết chết Giản Văn Lỵ là ai?

Hay nói cách khác, hung thủ giết chết Giản Văn Lỵ... Thật sự không phải là... Lâm Mỹ Phượng?

Vậy... Không phải Lâm Mỹ Phượng, cũng không phải Lưu Bằng Phi, vậy thì là ai?

Lúc này, Triệu Ngọc đã biết rằng, Lưu Bằng Phi vừa không phải là hung thủ vừa không biết hung thủ là ai, vì vậy thẩm vấn anh ta cũng không có tác dụng gì nữa.

Xem ra nếu muốn biết được chân tướng thì phải thẩm vấn một người khác rồi!

Vừa hay máy phát hiện nói dối của mình vẫn còn sử dụng được, Triệu Ngọc bèn nói với Miêu Anh, hắn muốn thẩm vấn Lâm Mỹ Phượng ngay lập tức!

Miêu Anh còn tưởng là Triệu Ngọc sẽ thẩm vấn Lưu Bằng Phi ra sao đó, thật không ngờ chỉ hỏi được hai câu rồi lại yêu cầu đổi người? Suy nghĩ cũng quá nhanh rồi nhỉ?

Nhưng mà, dù sao thì phòng hỏi cung Lâm Mỹ Phượng cũng nằm ngay kế bên, để hắn hỏi thử cũng không sao. Vì vậy, Miêu Anh lập tức dẫn Triệu Ngọc đến phòng hỏi cung kế bên.

Sau khi đẩy cửa ra, Triệu Ngọc cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Mỹ Phượng!

Lúc này, tuy bị trói trên ghế, nhưng vẻ mặt Lâm Mỹ Phượng vẫn trông rất bình thản, giống như là cuối cùng cũng đã nhổ được cái gai trong lòng đi vậy.

Nghe thấy có tiếng động, Lâm Mỹ Phượng ngẩng đầu lên, có thể là do nguyên nhân ánh sáng, chị ta không hề nhận ra Triệu Ngọc, chỉ nhìn chằm chằm vào những người cảnh sát đang đi về phía mình!

Triệu Ngọc vốn định mau chóng hỏi Lâm Mỹ Phượng vài vấn đề, nhưng mà sau khi hắn để ý thấy máy phát hiện nói dối trong đầu không còn phản ứng gì nữa, lúc này mới hiểu, thì ra máy phát hiện nói dối này, mỗi lần chỉ có thể chọn một đối tượng thôi!

Tuy rằng vẫn chưa hết thời gian thẩm vấn Lưu Bằng Phi, nhưng bây giờ đổi thành một người khác thì lại không thể dùng tiếp được nữa.

Bất đắc dĩ, Triệu Ngọc đành phải bật thêm một cái mới lên, sau khi máy phát hiện nói dối gắn lên Lâm Mỹ Phượng xong thì trong đầu mới xuất hiện hình ảnh đèn xanh đèn đỏ.

“Lâm Mỹ Phượng!” Nếu đã có máy phát hiện nói dối rồi, Triệu Ngọc cũng không rảnh để nói nhảm nữa, hắn vội hỏi Lâm Mỹ Phượng: “Bây giờ tôi sẽ hỏi chị vài câu, chị chỉ cần trả lời ‘phải’ hay ‘không phải’ là được! Những câu hỏi đều rất quan trọng với chị, vì vậy chị nhất định phải trả lời nghiêm túc, được chứ?”

Lúc này Lâm Mỹ Phượng đã không còn lo lắng gì nữa nên gật nhẹ đầu.

“Được!” Triệu Ngọc đi thẳng vào vấn đề chính: “Chị có từng giết người không?”

“Có!” Lâm Mỹ Phượng lên tiếng thừa nhận.

Tuy nhiên, điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ là, ánh đèn loé lên trên máy phát hiện nói dối lại là đèn đỏ, hơn nữa còn phát ra một tiếng “tút”.

Hả?

Triệu Ngọc bất ngờ, rốt cuộc là sao đây?

Chị ta... nói dối sao?

“Giản Văn Lỵ có phải do chị giết không?” Triệu Ngọc vội hỏi tiếp.

“Phải!”

Tút... Đèn đỏ lại sáng lên.

Hừm...

Lần này Triệu Ngọc đã không thể bình tĩnh được nữa rồi!

Xem ra Giản Văn Lỵ thật sự không phải do Lâm Mỹ Phượng giết! Nhưng... tại sao chị ta lại phải nói thế? Chẳng lẽ... chị ta đang muốn bảo vệ tên hung thủ thật sao?

Để tìm được câu trả lời, Triệu Ngọc nghĩ nghĩ một hồi rồi hỏi tiếp: “Chị.. Có phải chị dùng dao để đâm Giản Văn Lỵ không?”

“Phải!”

Lâm Mỹ Phượng đáp.

Đèn xanh sáng lên.

“Vậy... chị có dùng dao đâm chết Giản Văn Lỵ không?”

“Có!”

Tút... Đèn đỏ sáng lên.

“Dùng tay bóp chết?”

“Không phải!”

Đèn xanh sáng lên.

Chậc... Triệu Ngọc lại bắt đầu động não suy nghĩ, sắp xếp ý xong rồi hỏi tiếp: “Có phải chị biết... Tên hung thủ giết chết Giản Văn Lỵ là ai không?”

“Tôi... Tôi không hiểu... Người đó chẳng phải tôi sao?” Lâm Mỹ Phượng bắt đầu cảm thấy khó hiểu, chị ta không hiểu tại sao vị cảnh sát trước mặt này lại hỏi một câu ngớ ngẩn như thế chứ?

“Chị chỉ cần trả lời ‘phải’ hoặc ‘không phải’ thôi!” Triệu Ngọc lên tiếng.

“Phải!”

Kết quả là, đèn đỏ sáng lên.

Hửm?

Lúc này Triệu Ngọc cũng bắt đầu thấy rối rồi. Nếu theo như kết quả trên máy phát hiện nói dối, Lâm Mỹ Phượng không hề giết Giản Văn Lỵ, chỉ là dùng dao đâm cô ta bị thương, nhưng chị ta cũng không hề quen biết với tên hung thủ thật sự kia!



Chuyện này...

Có phải quá kỳ lạ không?

Máy phát hiện nói dối này...

Triệu Ngọc trầm tư suy nghĩ, đột nhiên hắn như hiểu ra được gì đó, mẹ kiếp! Cái máy phát hiện nói dối này có phải đã lợi hại đến mức có thể chỉ ra chân tướng rồi không? Những chuyện Lâm Mỹ Phượng không chắc chắn, máy phát hiện nói dối vẫn cho ra được kết quả chính xác!

Cái máy phát hiện nói dối này... lợi hại quá mức rồi?

Để kiểm chứng cho suy nghĩ của mình, hắn lại hỏi thêm một câu: “Lâm Mỹ Phượng, đêm hôm đó, có phải chị chỉ dùng dao đâm Giản Văn Lỵ nhưng không hề đâm chết cô ta?”

“Hả?” Lâm Mỹ Phượng thấy khó hiểu, chau mày lại rồi nói: “Tôi... Lúc đó tôi rất hoảng hốt, không nhớ nữa! Tôi chỉ biết lúc tôi đâm cô ta, cô ta nằm im bất động! Có thể là chết rồi chăng?”

Do Lâm Mỹ Phượng không trả lời đúng theo yêu cầu nên máy phát hiện nói dối không hiển thị kết quả.

Triệu Ngọc vội nhắc nhở: “Không sao, chị nói đại một đáp án là được, ‘phải’ hay ‘không phải’, chọn một cái!”

Nghe được lời này, Miêu Anh đứng gần đó càng xem càng thấy khó hiểu, hoàn toàn không biết Triệu Ngọc đang muốn làm gì?

“Phải!” Lâm Mỹ Phượng đã không còn áp lực tâm lí gì nữa, lập tức chọn đại một đáp án.

Đèn xanh sáng lên!

Ồ...

Triệu Ngọc nghĩ, xem ra... Báo cáo khám nghiệm tử thi này là chính xác, Giản Văn Lỵ vốn chết do ngạt thở!

“Hừm...” Triệu Ngọc suy nghĩ rất nhanh sau đó hỏi tiếp: “Vậy chị nói tôi biết, có phải lúc chị dùng dao đâm Giản Văn Lỵ thì cô ta đã chết rồi? Cái thứ chị đâm vào chỉ là một cái xác?”

“Hả?”

Lâm Mỹ Phượng sững người ra, không biết phải trả lời ra sao? Cuối cùng nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Triệu Ngọc nên mới miễn cưỡng gật đầu: “Phải!”

Kết quả là, đèn xanh sáng lên!

Ồ...

Lần này Triệu Ngọc lại hiểu ra một vấn đề, Giản Văn Lỵ quả thật là đã chết trước khi Lâm Mỹ Phượng đến nơi, những nhát dao của Lâm Mỹ Phượng chỉ là đâm vào xác chết mà thôi!

Nếu như thế tức là, tuy Lâm Mỹ Phượng có tham gia vào trao đổi giết người với Lưu Bằng Phi, nhưng người lại không phải do chị ta giết chết!

Vậy... Tội của chị ta sẽ được giảm đến mức nhẹ nhất. Cũng tức là, nếu như có thể tìm được hung thủ thật sự giết chết Giản Văn Lỵ, Lâm Mỹ Phượng có thể sẽ không cần phải ngồi tù, có thể sẽ được quay về với cuộc sống hạnh phúc trước đó?

Cái này... Bà nội nhà nó!

Nhưng...

Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, tên hung thủ giết chết Giản Văn Lỵ... rốt cuộc là ai?