Là một điều tra viên có kinh nghiệm phong phú và là đội trưởng đội cảnh sát, Miêu Anh trước giờ luôn đòi hỏi sự rõ ràng. Cho dù thái độ của Triệu Ngọc ra sao, cô cũng sẽ điều tra vụ án Giản Văn Lỵ đến cùng, khôi phục chân tướng sự thật, tuyệt đối không thể kết án qua loa được!
Lý do cô hỏi ý kiến của Triệu Ngọc, chỉ là muốn thăm dò thử tên cảnh sát vô duyên này, chọc hắn tí thôi!
Cô thật không ngờ rằng, Triệu Ngọc lại tỏ thái độ kiên quyết như thế, khiến cho cô phải nhìn hắn với một thái độ khác. Thoạt nhìn tên này hống hách ngạo mạn, nhưng khi làm việc cũng khá đàng hoàng đấy chứ?
Tuy rằng những lời nói lúc nãy của Miêu Anh có phần hơi quá, nhưng cũng không hẳn là sai hoàn toàn. Nếu muốn điều tra vụ án này đến cùng thì phải chuẩn bị tâm lí mạo hiểm trước đã!
Hai người họ lần lượt đại diện cho phân cục của mình, áp lực chắc chắn sẽ rất lớn! Một khi không bắt được hung thủ giết Giản Văn Lỵ, vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ không có kết quả tốt gì đâu!
Thế nhưng, Triệu Ngọc cũng đã hiểu lầm. Hắn vốn tưởng rằng, Miêu Anh chủ động hỏi hắn như thế là do cần sự giúp đỡ từ hắn, hôm nay phải đi theo họ đến nơi này nơi kia để tìm manh mối cơ!
Nhưng thực tế là, Miêu Anh chỉ bàn bạc sơ qua với hắn về tiến trình điều tra án thôi, không hề có ý nhờ hắn giúp đỡ gì cả.
Hóa ra, người ta vốn là đội trưởng đội cảnh sát, có rất nhiều điều tra viên dưới trướng nên không cần nhờ đến Triệu Ngọc!
Phân cục Nhữ Dương khác phân cục Dung Dương, do phạm vi quản lí có hạn, đội Cơ động thuộc Đội Trọng án của bọn họ không phân chia tổ A, B gì cả, cũng không có tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá.
Toàn bộ các vụ án đều do đội trưởng phụ trách, thậm chí còn không có cả đội phó nữa.
Đối với những vụ án tồn đọng lại, thông thường cả đội sẽ tiến hành điều tra vào những lúc không có vụ án mới.
Cũng giống như vụ án thảm sát kia, vụ án Giản Văn Lỵ cũng đã xảy ra cách đây mười năm rồi, cũng thuộc vào nhóm vụ án quan trọng, Miêu Anh đương nhiên có ấn tượng sâu đậm với nó rồi. Bây giờ khó khăn lắm mới tra ra được nghi phạm, chắc chắn cô sẽ điều tra rõ ràng!
Thông qua buổi bàn bạc thâu đêm kéo dài suốt mấy tiếng, Miêu Anh đã vạch ra được tiến trình phá án sơ bộ.
Trước hết, cô chia các điều tra viên thành bốn nhóm.
Nhóm thứ hai sẽ đến khoa Giám định để điều tra vật chứng tìm được năm đó, xem có bỏ lỡ chi tiết gì không.
Nhóm thứ ba sẽ đi hỏi thăm người nhà và bạn bè của Giản Văn Lỵ, bắt đầu điều tra vụ án này lại!
Nhóm thứ tư sẽ đi tìm các điều tra viên phụ trách vụ án này năm đó, hỏi thăm họ về quá trình tra án năm xưa, coi có bỏ sót gì không.
Nhìn thấy Miêu Anh có thể sắp xếp nhân sự đơn giản như thế, trong lòng Triệu Ngọc cảm thấy có chút ngưỡng mộ. Người ta lợi hại hơn nhiều so với tổ trưởng của tổ những vụ án lâu năm chưa phá như hắn! Một mạch cử hết mười mấy điều tra viên đi làm việc, năng lực này...
“Cảnh sát Triệu Ngọc!” Sau khi sắp xếp xong, Miêu Anh nói với Triệu Ngọc: “Dựa theo nguyên tác thì chắc chắn Lưu Bằng Phi không thể bị giam tại chỗ này của chúng tôi lâu hơn nữa, ngày kia tôi sẽ đưa anh ta đến trại giam Dung Dương. Đến lúc đó còn phải phiền anh sắp xếp lại tài liệu vụ án Vu Chí Căn bị giết hại, sau đó làm theo quy trình!”
“Ừ...”
Triệu Ngọc hiểu rồi, tuy vụ án trao đổi giết người vẫn chưa điều tra xong, nhưng về mặt lí thuyết, vụ án thảm sát ở khu chung cư Phú Dân do hắn phụ trách đã có thể kết án được rồi!
Nói theo cách khác, tiền và phần thưởng gấp nhiều lần của hắn đã chắc như đinh đóng cột.
“Vậy... còn Lâm Mỹ Phượng... phải sắp xếp thế nào?” Triệu Ngọc hỏi.
“Lâm Mỹ Phượng vẫn là nghi phạm quan trọng trong vụ án giết Giản Văn Lỵ.” Miêu Anh đáp: “Tôi sẽ đưa chị ta đến trại giam ở chỗ chúng tôi, tiếp tục hỏi cung! Thời gian giam giữ điều tra thông thường chỉ có một tháng thôi, nếu viết đơn đề nghị có thể gia hạn thêm một tháng!”
“Cũng tức là, trong hai tháng, chúng ta phải bắt được tên hung thủ giết Giản Văn Lỵ! Nếu không bắt được, vậy thì Lâm Mỹ Phượng sẽ bị khởi tố với tội danh hung thủ giết người!”
“Hai tháng, lâu thế?” Do sở hữu hệ thống Kỳ Ngộ nên Triệu Ngọc tỏ vẻ khá tự tin.
Tuy nhiên, khi Miêu Anh nghe được lời này lại cảm thấy rất chói tai.
“Triệu Ngọc, anh có ý gì?” Cô liếc Triệu Ngọc một phát, nói với vẻ giận dữ: “Anh đừng có ở đó chê cười tôi! Tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng vụ án Giản Văn Lỵ do phân cục Nhữ Dương phụ trách là anh đã xong chuyện. Nếu không phá được án, tôi sẽ lập tức gửi đơn cho lãnh đạo của anh, nói rằng anh không cho tôi kết án, là do anh ép tôi phải điều tra lại từ đầu! Tôi không được lợi gì thì anh cũng đừng hòng sống yên thân!”
Wow!
Triệu Ngọc đảo mắt nhìn xung quanh, trong lòng nghĩ thầm, cô gái này thật lợi hại, không chịu thua thiệt gì cả! Nhưng không biết tại sao, hắn nhìn bộ dạng này của Miêu Anh lại đến nỗi ngây cả người.
Chỉ thấy Miêu Anh mũi cao môi đỏ, sắc mặt hồng hào, lúc mở miệng mắng chửi người lại thanh nhã, phóng khoáng đến thế.
“Hừ! Một vụ án phá mười năm chưa xong, hai tháng mà chê lâu à? Bị bệnh hả?” Miêu Anh càng nói càng tức: “Với lại, tuy rằng khẩu cung không khớp với bản ghi chép, nhưng chúng ta vẫn chưa thể chứng minh Lâm Mỹ Phượng vô tội mà! Nếu chị ta cố tình nói dối, vậy chúng ta phải đi tìm hung thủ thật sự ở đâu? Triệu Ngọc, này... Anh...”
Lúc này Triệu Ngọc vẫn còn đang sững người ra, hắn vừa nghe Miêu Anh nói, hai con mắt thì cứ liếc xuống thân hình hoàn hảo của người ta, và cả bộ ngực khiêu khích đó...
Rắc...
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bẻ khớp của Miêu Anh, Triệu Ngọc mới hoàn hồn lại, vội đưa tay lau khoé miệng, vừa cười vừa nói với Miêu Anh: “Hì hì... Yên tâm đi, đội trưởng Miêu, theo như kinh nghiệm bao nhiêu năm của tôi, tôi thấy Lâm Mỹ Phượng chắc chắn không giết người, hung thủ thật sự là một người khác!”
Triệu Ngọc vỗ ngực: “Còn về việc tra án thì, cô yên tâm đi, hai tháng chắc chắn đủ xài rồi, mọi người cứ từ từ điều tra, gặp phải khó khăn cứ tìm tôi... Tôi về nhà tắm rửa cái đã! Người hôi quá!”
“À... Đúng rồi, điều tra được manh mối gì nhớ báo cho tôi biết một tiếng!”
Sau khi nhìn thấy bộ dạng thiếu đòn của Triệu Ngọc, Miêu Anh hận đến nghiến răng, trong lòng thì cảm thấy hối hận. Mình thật không nên mời tên ôn thần này đến đây! Còn có cú đá tối hôm qua, thật sự là đá nhẹ quá rồi!
...
Suốt cả đêm không ngủ, cộng với việc mới nôn xong, khi Triệu Ngọc ra khỏi phân cục Nhữ Dương thì đã cảm thấy vô cùng mỏi mệt!
Hắn vốn định về nhà tắm rửa rồi đi ngủ một giấc thật ngon, nhưng thật không ngờ, vừa mới lên xe taxi, điện thoại của hắn đã reo lên liên tục.
Đầu tiên là Lý Bối Ni gọi đến cho Triệu Ngọc, hỏi hắn báo cáo kết án của vụ án thảm sát phải viết như thế nào?