Bỗng dưng nhận được nhiều cuộc gọi tới như vậy, lại còn nghe nói được đích thân Cục phó điểm danh, Triệu Ngọc không còn cách nào khác, đành từ bỏ ý định về nhà tắm rửa nghỉ ngơi mà lập tức quay trở về Cục Cảnh sát.
Lúc vừa bước từ cổng vào tới hành lang bên ngoài văn phòng, Triệu Ngọc đột nhiên cảm thấy có gì đó hơi bất thường, rất nhiều viên cảnh sát vừa nhìn thấy hắn thì ánh mắt liền thay đổi.
Có chuyện gì vậy?
Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ mình không mặc quần áo hay là mặc phải quần áo của phụ nữ à? Nhìn cái gì, thấy tôi đẹp trai lắm hả?
Hóa ra, tin tức Triệu Ngọc phá được vụ án thảm sát đã truyền khắp đội cảnh sát. Ai cũng đều bất ngờ về thành tích của tay điều tra viên có tiếng lưu manh trong truyền thuyết này!
Vốn dĩ, việc liên tiếp phá được hai vụ án dùi cui điện và chặt tay trước đó đã làm mọi người cảm thấy rất kinh ngạc rồi. Thế mà lần này, Triệu Ngọc vừa gia nhập tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá đã xử lý ngay một vụ án xảy ra từ mười năm trước, hơn nữa còn là một mình phá án! Biểu hiện “dũng mãnh phi thường” như thế quả thật khiến cho người ta khó tưởng tượng nổi.
Vậy cho nên khi mọi người nhìn thấy con người bằng xương bằng thịt như vậy xuất hiện, thì biểu cảm phức tạp, ánh mắt kì lạ là khó tránh khỏi.
Nhưng dường như Triệu Ngọc không để ý đến điều này, mãi cho đến khi nhìn thấy hai đồng nghiệp nữ đang ngó nhìn mình, hắn mới xoa mặt rồi lên tiếng hỏi: “Ây, mấy người đang ngó cái gì thế, có muốn hẹn hò với tôi không?”
Hai cô gái kia bỗng giật mình, vội vã cúi đầu rời đi.
“Ha ha…”
Triệu Ngọc vừa cười đểu vừa lẩm bẩm gì đó, nào ngờ khi hắn vừa quay người thì đụng phải tổ trưởng Khúc Bình đúng lúc đi ra từ cửa văn phòng tổ B.
Khúc Bình nhìn thấy Triệu Ngọc thì hơi ngạc nhiên, đơ người ra, chị ta đang tính nói gì đó thì Triệu Ngọc đã cướp lời trước: “Ấy? Đây không phải là tổ trưởng Khúc Bình ư? Sao thế này? Vụ án ăn trộm ở viện dưỡng lão đã phá được chưa? Có cần tôi đây giúp đỡ không?”
Nghe thấy lời nói mang đầy ý châm biếm của Triệu Ngọc, Khúc Bình tức giận đến trợn trắng mắt, không thèm nói lời nào mà quay về văn phòng.
“Hừ!”
Triệu Ngọc hừ một tiếng. Thấy cửa văn phòng tổ B đang mở, hắn còn muốn tiến vào nói móc thêm vài câu, nhưng đúng lúc này thì Bành Hân xuất hiện, dẫn đầu một nhóm cảnh sát đi ra khỏi văn phòng tổ A.
Ai nấy đều vội vàng, hành động gấp gáp.
Woa?
Nhìn thấy tập thể thành viên tổ A cùng đi về phía này, Triệu Ngọc rất đắc ý, trong lòng thầm nghĩ, chị đại à, em chỉ phá một vụ án thảm sát nhỏ bé thôi, có cần phải huy động nhiều người thế để chào đón em không?
Có điều, chỉ một lát sau hắn liền nhận ra điều khác lạ. Các đồng nghiệp đều mặc áo khoác, đeo túi, có vẻ đang vội vàng ra ngoài.
Có chuyện gì thế?
“Ôi, Ngọc à!” Bành Hân là người đầu tiên nhìn thấy Triệu Ngọc, chị ta liền tiến về phía hắn, dang rộng hai tay, nói lớn: “Đến đây! Cho chị hôn một cái nào!”
Vừa dứt lời Bành Hân đã thực hiện luôn hành động của mình, định hôn hắn. Triệu Ngọc vừa linh hoạt né tránh, vừa nói rất vui vẻ: “Ấy đừng… em còn chưa đánh răng mà.”
“Ha ha ha…” Bành Hân cười lớn, vỗ mạnh lên vai Triệu Ngọc một cái: “Tên nhóc này, cậu thật sự là phúc tinh của chúng tôi, vừa mới vào tổ án lâu năm chưa được mấy ngày, thế mà đã phá được một vụ lớn. Tên nhóc nhà cậu ... tên nhóc nhà cậu!”
Bành Hân kích động tới mức không biết nói gì mới đúng, đành phải đấm mấy cái liên tiếp vào vai Triệu Ngọc.
“Đúng thế, tiểu Triệu quả thực đã mang danh dự về cho chúng ta, thật nở mày nở mặt!” Lưu Học Sơn ở đằng sau nói với tới: “Các anh em, chúng ta cũng phải nỗ lực lên, hôm nay nhất định phải bắt tên nhóc kia về mới được!”
“Đúng vậy!”
Các thành viên còn lại đồng thanh trả lời lớn, trong lòng tràn đầy tự tin.
À?
Cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu ra, các đồng nghiệp đang dốc sức muốn đi truy bắt tội phạm! Vốn không phải xếp hàng đón chào mình.
“Chị đại à… có chuyện gì vậy?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Bọn chị vừa nhận được tin, có người phát hiện dấu vết của Dương Văn Đào ở gần hồ chứa nước Tần Sơn, nên giờ cả tổ phải lập tức đi bắt gã ta.” Bành Hân trả lời: “Người anh em, tiệc chúc mừng cậu đợi chị đây quay lại, chị tổ chức cho cậu sau nhé!”
Dương Văn Đào?
Triệu Ngọc nhớ lại, tên Dương Văn Đào này là nghi phạm trong vụ án xác chết ở hồ chứa nước, chính là tay vận động viên Parkour nghiệp dư kia! Không ngờ đã qua nhiều ngày như thế mà gã vẫn còn đang lẩn trốn.
“Hồ chứa nước Tần Sơn?” Triệu Ngọc cau mày: “Không phải chứ? Tên này lại dám về trốn ở nơi gã ta đã giết người phi tang? Đúng là thú vị! Chị đại đợi em một lát nhé, em đi với mọi người.”
Nói xong, Triệu Ngọc kéo khóa áo khoác lên, muốn cùng đi tham gia phá án.
“Được!” Bành Hân gật đầu nhưng chưa tới một giây sau, chị ta đột nhiên nhớ ra, vội vàng nói: “Mà không được! Người anh em, thế này… sáng sớm nay Cục phó Loan vừa gọi điện thoại bảo cậu tới phòng làm việc của bà ấy một chuyến đó!”
“Cục phó Loan?” Triệu Ngọc lại nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ không biết bà ấy tìm mình có việc gì?
Dường như đoán được suy nghĩ của Triệu Ngọc, Bành Hân cố ý nói to về hướng cửa văn phòng tổ B: “Triệu Ngọc à, bởi vì cậu phá được vụ án thảm sát ở khu dân cư Phú Dân, lập được công lớn, nên Cục phó Loan đánh giá cậu rất cao, muốn đích thân gặp cậu để hiểu rõ mọi chuyện hơn! Còn nữa, bà ấy muốn cậu chuẩn bị một bản báo cáo để thuyết trình cho tất cả các thành viên của Đội Trọng án về kinh nghiệm phá án của cậu. Cậu nhất định phải chuẩn bị cho thật tốt đấy!”
Bành Hân tự nhiên nâng cao giọng như thế, chính là vì muốn cho Khúc Bình và những người khác biết tổ A của họ cũng có người tài, không phải là tổ không làm được gì!
Triệu Ngọc nhìn thấy dáng vẻ của Bành Hân như vậy thì bật cười. Nếu nói về làm màu, thì hắn còn cao tay hơn cả Bành Hân, hai người lập tức hợp tác công kích tổ B: “Haiz! Cục phó đúng là xem trọng em quá, chỉ một vụ án giết người nhỏ nhoi thôi mà, có gì đáng để nói chứ?” Triệu Ngọc giả vờ nghiêm túc: “Em thấy mình vẫn nên đi bắt kẻ tình nghi cùng với mọi người thì hơn! Mọi người yên tâm, chẳng phải chỉ là một tên giết người đang lẩn trốn thôi sao! Một khi Triệu gia đã ra tay, thì chuyện gì cũng xong, bảo đảm sẽ nhanh chóng bắt gã ta về!”
Nhìn thấy Bành Hân và Triệu Ngọc kẻ tung người hứng, các thành viên tổ A cũng không kìm nổi mà bật cười. Kể từ khi Khúc Bình quản lý tổ B tới nay thì họ vẫn luôn bị đàn áp, trước giờ có dám nói lớn tiếng ở trước cửa nhà người ta như vậy đâu. Đây đúng là chuyện xưa nay hiếm!
Kết thúc màn hợp tác, Bành Hân vẫn nghiêm túc lắc đầu, nói nhỏ bên tai Triệu Ngọc: “Ngọc à, nghe lời chị, mau tới văn phòng của Cục phó Loan đi! Cậu đến đó không phải chỉ để báo cáo, mà hãy nhân cơ hội này nhắc tới chuyện của tổ điều tra án tồn lâu năm, chỉ cần bà ấy gật đầu, cậu nhất định có thể nhảy khỏi nơi đó!”
“Ồ.”
Triệu Ngọc thật sự không nghĩ tới điều này, cũng may có chị đại suy nghĩ thấu đáo. Nghĩ tới đây, niềm cảm kích từ từ nảy sinh trong lòng hắn. Người ta thường nói có ân tất báo, Bành Hân đã xem hắn như người nhà, thì hắn cũng phải làm gì đó cho xứng đáng mới được!
Triệu Ngọc chẳng thèm suy nghĩ nhiều, vẫn trả lời chắc nịch: “Chị à, chị đừng nói nữa, Triệu Ngọc em trước giờ là người của tổ A, vậy thì em vẫn nên đi cùng mọi người. Thêm một người tức là thêm một phần sức lực!”
“Nhưng mà…” Bành Hân do dự.
“Nhưng mà cái gì chứ?” Triệu Ngọc vung tay nói: “Việc báo cáo với Cục phó thì lúc nào làm cũng được, còn kẻ tình nghi thì đâu đứng yên chờ mình. Nhanh lên thôi, phải tranh thủ thời gian mới được!”
“Vậy… Thôi được rồi!” Cuối cùng Bành Hân cũng đồng ý: “Tạm gác việc chỗ Cục phó Loan sang một bên đã vậy, lát nữa chị sẽ giải thích với bà ấy! Đi thôi…”
Nói xong, dưới sự dẫn dắt của Bành Hân, tất cả mọi người nhanh chóng chạy xuống lầu rồi lái xe đi.
Cùng lúc đó, bên trong văn phòng tổ B, Khúc Bình đang vô cùng tức giận. Lúc nãy Bành Hân và Triệu Ngọc nói chuyện bóng gió với nhau, chị ta đều nghe rất rõ, đặc biệt là mấy lời chói tai kia của Triệu Ngọc càng khiến lửa giận trong lòng chị ta bùng lên mạnh mẽ.
Hừ!
Tiểu nhân đắc chí ngông cuồng!
Khúc Bình thầm mắng Triệu Ngọc. Còn dám tự gọi mình là Triệu gia gì gì đó nữa chứ, thật là không biết xấu hổ! Tôi muốn xem rốt cuộc là cậu bắt tên tội phạm kia dễ dàng như thế nào!