Triệu Ngọc đã suy nghĩ quá đơn giản về việc truy nã đào phạm giết người. Hắn chẳng thể nào ngờ được, sau khi mình và Lưu Học Sơn tiến vào núi, chỉ chớp mắt đã tốn hết ba ngày!
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Bành Hân đã xác nhận với nhân chứng, người xuất hiện ở khu hồ chứa nước hai hôm trước đúng là Dương Văn Đào, cảnh sát địa phương cũng đã xuất quân tiến hành truy lùng nhưng vẫn không tìm thấy chút dấu vết nào.
Trong ba ngày nay, Triệu Ngọc và Lưu Học Sơn đã đi gần hết thị trấn khu phía Nam hồ chứa và thôn xóm xung quanh, vậy mà vẫn không phát hiện gì hết.
Mặc dù mỗi ngày Triệu Ngọc đều mở quẻ nhưng hắn lại không gặp được kỳ ngộ nào có liên quan đến vụ án cả. Ngay cả quẻ Cấn có liên quan đến công việc cũng không có.
Ngày đầu tiên, hệ thống mở ra một quẻ “Khảm Đoài”, Triệu Ngọc vốn cho rằng mình sẽ gặp được người đẹp nào đó và một đống tiền lớn.
Kết quả, hắn chỉ vô tình gặp phải một cô bạn học cũ ở trấn trên mà thôi.
Cô bạn học đó là bạn hồi nhỏ của Triệu Ngọc. Lúc đó họ không chỉ là bạn cùng lớp mà còn ngồi cùng bàn. Bây giờ cô ấy đã lấy chồng, làm giáo viên ở đây.
Sau khi gặp mặt, cô bạn học đó rất vui mừng nên đã chiêu đãi Triệu Ngọc và Lưu Học Sơn. Lúc chia tay, cô ấy còn tặng cho Triệu Ngọc một túi táo đỏ và nửa túi bột bắp lớn.
Cho đến khi hệ thống Kỳ Ngộ gửi tin tới, Triệu Ngọc mới hiểu, cô bạn học nặng tới trăm cân đó chính là người phụ nữ hắn cần gặp, còn táo đỏ và bột bắp chính là vận may của hắn ngày hôm nay!
Xét từ việc này, tuy rằng kỳ ngộ ngày nào cũng có, nhưng cấp bậc thì quả thực không giống nhau.
Tuy rằng quá trình không mấy lí tưởng nhưng kết quả cũng không tồi. Hôm đó độ hoàn thành của kỳ ngộ không ngờ lên tới 65%, hắn có được một chiếc máy định vị tàng hình. Thứ này có thể định vị tọa độ của chính hắn, thời gian duy trì là một tiếng đồng hồ.
Triệu Ngọc không hiểu, cái thứ này rốt cuộc có tác dụng gì?
Không lẽ là để đề phòng mình đi lạc?
Ngày thứ hai Triệu Ngọc nhận được quẻ “Tốn Ly”. Trong số sáu quẻ đã biết đến, chỉ có hai quẻ này là hắn không hiểu nhất, chẳng ngờ chúng lại xuất hiện cùng một lúc như thế.
Tốn là gió, Ly là lửa, Triệu Ngọc dựa theo ghi chép để kiểm tra, nhưng vẫn không thể đoán được rốt cuộc hai chữ này đại diện cho cái gì?
Hôm đó, hắn và Lưu Học Sơn vẫn dựa theo kế hoạch, đi đến các thôn làng để tìm kiếm tung tích nghi phạm, tuy nhiên không xảy ra bất cứ sự kiện gì có thể gọi là kỳ ngộ được cả.
Sau một ngày bận rộn, đến buổi tối, Triệu Ngọc nhận được một tin nhắn, báo cho hắn biết lương tháng này đã được phát.
Triệu Ngọc mới trở thành nhân viên chính thức không lâu, lương tháng chỉ có bốn nghìn tệ mà thôi, tuy không nhiều nhưng vẫn đủ chi trả cho các chi phí hàng ngày.
Nhưng mà, trong thế giới này, Triệu Ngọc lại là một người con có hiếu. Mỗi lần có lương hắn đều gửi về cho cha mẹ, chỉ giữ lại một nghìn tệ làm phí sinh hoạt cho mình.
Chính vì vậy cho nên hắn mới phải tiết kiệm như thế.
Đột nhiên nghĩ tới cha mẹ, trong lòng Triệu Ngọc cảm thấy rất khó tả, cảm xúc lẫn lộn.
Thì ra, kiếp trước của hắn và bây giờ tương phản với nhau. Kiếp trước, bởi vì gia đình có nhiều anh em, gia cảnh nghèo khó, cho nên hắn còn chưa tốt nghiệp trung học đã bỏ nhà đi lăn lộn giang hồ.
Ngày thường Triệu Ngọc rất hay cãi nhau với cha mẹ, lâu dần thì rất ít khi liên lạc. Thời gian trôi qua, dần dần họ gần như trở thành người xa lạ. Về sau, ngay cả khi bị kết án tử hình, hắn cũng không nghĩ tới việc gặp mặt người nhà.
Gia đình đối với hắn mà nói, hoàn toàn là một thứ xa lạ!
Nhưng mà, hiện tại thì hoàn toàn khác hẳn!
Hắn đã xuyên không, chẳng những lại có gia đình lần nữa mà còn trở thành một đứa con ngoan! Lúc đầu Triệu Ngọc không hề nghĩ tới tình huống này, tuy rằng cha mẹ có gọi điện thoại tới mấy lần nhưng hắn cũng chỉ nói qua loa lấy lệ mà thôi.
Còn bây giờ, có lương rồi, hắn không thể không suy tính cẩn thận.
Hắn không biết, tương lai nên đối mặt với cha mẹ, anh chị em và cả những họ hàng thân thích hiện tại như thế nào nữa? Cái thứ cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này khiến hắn rất lúng túng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Ngọc quyết định, vẫn sẽ như lúc trước, gửi tiền về cho cha mẹ đã rồi tính tiếp! Dựa theo tình hình trước mắt, cứ giữ nguyên như vậy là tốt nhất, với lại hiện giờ hắn không thiếu tiền, gửi hết lương cho cha mẹ cũng không sao cả.
Ai ngờ, sau khi Triệu Ngọc chuyển tiền, hệ thống lại lập tức truyền tới âm thanh kết thúc kỳ ngộ. Lần này, độ hoàn thành của Triệu Ngọc đột nhiên lên tới 87%, nhận được một máy nghe trộm tàng hình.
Woa?
Không phải chứ?
Triệu Ngọc không khỏi ngạc nhiên. Chẳng qua chỉ là chuyển một ít tiền về nhà, sao độ hoàn thành lại cao đến thế?
Không lẽ là… việc này cũng tính vào làm việc tốt?
Khi làm việc tốt, thì mức độ hoàn thành sẽ cứ thế mà lên?
Cùng lúc đó, trong lòng Triệu Ngọc đột nhiên có cách nghĩ mới. Thế này thì, trong hai quẻ “Tốn” và “Ly”, có một quẻ đại diện cho gia đình!
Chỉ không biết là quẻ nào thôi, lần sau khi xuất hiện quẻ giống vậy thì nhất định phải chú ý mới được.
Cứ như thế, Triệu Ngọc và Lưu Học Sơn vừa đi vừa tìm kiếm, mệt thì vào đại một quán trọ nào đó nghỉ ngơi.
Kết quả, mãi cho tới sáng ngày thứ ba, Triệu Ngọc cuối cùng cũng tìm thấy một tia hi vọng!
Bởi vì hôm nay dậy sớm, hệ thống liền mở cho hắn một quẻ “Cấn Ly”. Cấn tức núi, Ly tức lửa, sơn trung thiêu hỏa (nhóm lửa trong núi), liệu viễn tương kiến (cháy xa gặp nhau), bất văn kỳ chung (không ngửi đến cùng), ngũ hành thuẫn khắc (Ngũ hành che chắn).
Nhóm lửa trong núi…
Triệu Ngọc nhìn ra cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ, hiện tại hắn đang ở ngay trong núi đây. Có phải là, nếu như có nơi nào nhóm lửa, thì nghi phạm sẽ xuất hiện ở đó?
Chính vì thế, khó lắm mới có được một quẻ “Cấn” có liên quan đến vụ án, Triệu Ngọc cảm thấy rất phấn chấn, mới sáng sớm đã thức dậy chuẩn bị xuất phát.
Tuy nhiên vào lúc này, Lưu Học Sơn lại không chịu nổi nữa!
Mấy ngày nay, gã này càng lúc càng ỉu xìu, chẳng những không chịu bỏ sức đi điều tra mà còn thường xuyên cáu gắt, tiêu cực biếng nhác. Mỗi khi Triệu Ngọc đi dò hỏi, anh ta đều ngồi trên xe không chịu xuống, chỉ toàn nghịch điện thoại, chơi trò chơi, hoàn toàn không làm việc nghiêm túc.
Bây giờ thấy Triệu Ngọc mới sáng sớm đã xuất phát, cuối cùng anh ta cũng không chịu nổi nữa, bèn lên tiếng: “Tiểu Triệu à, nghe lời tôi đi! Tốt nhất chúng ta nên dừng lại, cậu thật sự không nhận ra ư? Chuyện chúng ta đang làm là vô dụng, hoàn toàn là đang lãng phí thời gian!”
Triệu Ngọc nghe thấy Lưu Học Sơn nói như thế, trong lòng cảm thấy rất phiền chán.
Thật ra, sau khi gia nhập vào đội cảnh sát, hắn còn bất cần, biếng nhác hơn Lưu Học Sơn nhiều. Nhưng không biết tại sao, giờ nhìn tên này như vậy, hắn lại thấy rất ngứa mắt.
“Trong mấy ngày nay, chúng ta đã tìm kiếm hết tất cả những nơi cần tìm, nếu Dương Văn Đào thật sự trốn tới khu phía Nam hồ chứa này, thì chúng ta đã sớm có tin tức về gã ta rồi!” Lưu Học Sơn vẫn đang tìm cớ cho bản thân: “Cậu xem… Bây giờ cho dù gần khu hồ chứa nước, hay phía Tây và phía Bắc, chẳng nơi nào phát hiện bóng dáng của Dương Văn Đào!”
“Vậy cho nên, có khả năng gã ta đã trốn vào một nơi nào đó không người ở sâu trong núi, hoặc cũng có thể đã trốn ra ngoài tỉnh rồi. Chúng ta cứ tìm đi tìm lại ở đây vốn chẳng có tác dụng gì cả!”
Thật ra, lời của Lưu Học Sơn cũng có lý nhưng Triệu Ngọc nghe được thì lại thấy rất chướng tai, khiến hắn khó có thể kìm nén cơn giận.
Tuy nhiên sau khi ngẫm nghĩ một lúc, Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn lên tiếng hỏi: “Anh Lưu à, anh có từng nghĩ là sẽ còn khả năng khác không?”
“Khả năng khác?” Lưu Học Sơn đâu biết ý nghĩ của Triệu Ngọc, liền hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Khả năng gì?”
“Trong Đông Nam Tây Bắc,” Triệu Ngọc tặc lưỡi, “hình như còn thiếu một hướng? Chi bằng… chúng ta tới hướng Đông tìm đi?”.