“Tiểu Triệu, cậu không sao đấy chứ?” Lưu Học Sơn nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc một cách quái lạ, nói: “Rõ ràng nhân chứng nói tận mắt thấy Dương Văn Đào chạy về phía Tây, còn chúng ta lại đi về phía Đông để tìm? Đây không phải là hoàn toàn trái ngược sao? Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?”
Triệu Ngọc vẫn giữ vững lập trường của mình, nói rất nghiêm túc: “Tên Dương Văn Đào này mưu mô xảo quyệt, có khi gã ta đang cố ý tạo hiện tượng giả là đi về hướng Tây thì sao?”
“Chà chà…” Lưu Học Sơn kinh ngạc lắc đầu: “Tiểu Triệu à, không phải cậu định viết tiểu thuyết đấy chứ? Dương Văn Đào không phải là bộ đội đặc chủng, cũng không phải bậc thầy sinh tồn nơi hoang dã, gã ta chỉ là một nhân viên văn phòng nhỏ bé, một nghi phạm bị truy nã. Bây giờ đến việc sống tiếp cũng là cả một vấn đề, gã ta còn rảnh rỗi để tạo ra hiện tượng giả cho chúng ta sao?”
Triệu Ngọc hoàn toàn không để ý gì tới lời phản bác của Lưu Học Sơn, chỉ lấy điện thoại ra mở bản đồ và bắt đầu dò tìm.
Từ đầu đến cuối, suy nghĩ của hắn vẫn luôn dừng lại ở một vấn đề: Tại sao Dương Văn Đào lại xuất hiện ở gần hồ chứa nước?
Trước đó, không phải Triệu Ngọc chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Rốt cuộc là gã ta tình cờ đi qua, hay là vẫn luôn trốn ở gần hồ chứa nước?
Bản đồ trên điện thoại hiển thị, xung quanh hồ có khá nhiều thôn xóm, thị trấn. Đây có thể xem là nơi dân cư tập trung đông nhất trong núi. Nếu Dương Văn Đào vẫn trốn ở khu này, hiển nhiên xác suất để lộ thân phận rất lớn!
Đi về hướng Tây?
Lẽ nào… Gã ta chỉ đi ngang qua?
Phía Tây hồ chứa nước chính là con đường nhất định phải qua để đi sang tỉnh khác. Chẳng lẽ, Dương Văn Đào muốn mạo hiểm băng qua núi, đi ra tỉnh khác ư? Nhưng, đi như vậy đường sá xa xôi, nếu không có phương tiện giao thông, gã ta cứ đi bộ thì một tuần cũng không ra ngoài nổi!
Về phía Bắc, ở đó toàn là núi non mênh mông lại hoang vắng, có rất nhiều thú dữ. Nếu Dương Văn Đào đi tới đó, tuy rằng có khả năng trốn khỏi sự truy bắt, nhưng để có thể sống tiếp cũng là cả một vấn đề lớn.
Phía Nam đã kiểm tra qua, xung quanh hồ chứa nước đã được người của Bành Hân lục tung hết rồi, trước mắt, chỉ có phía Đông hồ chứa nước là chưa từng kiểm tra kỹ càng.
Triệu Ngọc nhìn đi nhìn lại bản đồ, phát hiện phía Đông của hồ chứa nước rất gần với vùng nội thành của thành phố Tần Sơn. Tuy phía đó cũng có mấy ngọn núi nhưng rất hoang vắng, đất đai cằn cỗi, dân cư thưa thớt. Dựa theo hiển thị trên bản đồ, ở đó chỉ có một thị trấn nhỏ tên Ngân Bàn và bốn năm xóm nhỏ thôi.
Quả thực, nơi đó quá gần nội thành, tỉ lệ Dương Văn Đào ẩn núp ở đó gần như là số không!
Nhưng mà, Triệu Ngọc lại nghĩ khác, hắn cứ cảm thấy nếu Dương Văn Đào đã đi về hướng Tây, vậy thì rất có thể gã ta tới từ phía Đông!
Nếu tìm ở hướng Đông, tuy không thể khẳng định có bắt được tội phạm hay không, nhưng có lẽ sẽ tìm được một vài dấu vết của gã ta.
Thêm nữa, hôm nay mình mở ra quẻ Cấn, có khi làm tốt thì sẽ có bước đột phá mới ấy chứ?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc liền thúc giục Lưu Học Sơn nhanh chóng xuất phát, dù sao đi nữa thì ở đây cũng không tìm được manh mối gì, chi bằng đi về phía Đông tìm xem.
Nhưng Lưu Học Sơn sống chết cũng không chịu động đậy, nói bọn họ đã tìm ba ngày trời rồi, xương cốt anh ta đã rã rời hết cả, thôi thì nghỉ ngơi trước đã rồi đi sau.
Nghe được những lời phá hủy khí thế này, Triệu Ngọc suýt chút nữa không giữ bình tĩnh mà mắng cho anh ta một trận, nhưng nghĩ lại, dẫu sao lão Lưu cũng ngót năm mươi tuổi rồi, không đáng phải đôi co làm gì nữa.
Thế là, Triệu Ngọc không nói thêm câu dư thừa nào nữa mà tự thu dọn đồ đạc, cầm lấy chìa khóa xe rồi đi một mạch.
Lưu Học Sơn chỉ cho là Triệu Ngọc tự ra ngoài tìm manh mối, tối muộn sẽ quay về nên cũng không ngăn cản, trùm chăn, tiếp tục ngủ.
Triệu Ngọc một mình phóng xe rời khỏi khách sạn, lao nhanh về phía Đông hồ chứa nước. Trên đường, đầu óc hắn vẫn luôn suy nghĩ tình tiết có liên quan đến Dương Văn Đào. Đường đi lên núi chật hẹp, nên tốc độ chạy xe không quá nhanh.
Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, hắn mới đến điểm điều tra đầu tiên ở Ngọc Lang Điếm, do xe sắp hết xăng nên Triệu Ngọc giảm tốc độ lại, tìm trạm xăng nào đó trong thị trấn.
Ai ngờ rằng, lúc hắn vừa giảm tốc đi sát vào vệ đường, đột nhiên chú ý tới một cảnh tượng:
Trước cửa một căn biệt thự nhỏ ở bên trái đường, có hai người đang đứng đó. Một người cao tuổi đầu tóc bạc trắng, nhưng lại rất nhanh nhẹn quắc thước, đang bắt tay với một người trẻ tuổi.
Người cao tuổi thì hắn không quen, nhưng cậu chàng trẻ tuổi kia thì Triệu Ngọc nhận ra được.
Người này chính là thành viên của Đội Trọng án Nhữ Dương, một thuộc hạ dưới quyền Miêu Anh - Miêu Nhân Phụng! Do mấy ngày trước vừa làm loạn ở Cục Cảnh sát Nhữ Dương nên Triệu Ngọc vẫn còn chút ấn tượng với cậu ta. Lúc đó, sau khi cậu ta bị dọa tới ngã bịch xuống đất, vừa vặn ngồi trúng bãi nôn của Triệu Ngọc.
Ồ?
Thật trùng hợp!
Thằng nhóc đó làm gì ở đây nhỉ?
Bởi vì có hệ thống Kỳ Ngộ, Triệu Ngọc đột nhiên ý thức được cái gì đó theo bản năng, vội dừng xe lại bên đường rồi quan sát tỉ mỉ.
Hắn thấy cậu điều tra viên trẻ tuổi kia nhiệt tình bắt tay với ông lão xong thì cất tiếng: “Thật sự rất cảm ơn bác, cảnh sát Lục, tư liệu bác vừa đưa rất có ích cho tụi cháu.”
“Ha ha ha, vậy thì tốt!” Ông lão cười lớn: “Vụ án mười năm chưa phá được, chúng tôi cũng xấu hổ lắm, các cậu phải nỗ lực nhiều hơn nhé!”
“Nhất định rồi, có tin tức gì, cháu sẽ thông báo cho bác đầu tiên!”
Phía sau chàng trai là một chiếc xe Passat màu trắng bạc đang đậu. Cúi chào xong, cậu ta nhét xấp tài liệu và cây bút ghi âm màu đen trong tay vào cửa sổ bên ghế lái.
“Bác vào đi! Cháu phải đi đây!” Chàng trai không những chào lễ phép, còn đợi ông lão mở cổng đi vào rồi mới rời đi.
Triệu Ngọc một mặt vẫn xem chăm chú, một mặt thì không ngừng suy nghĩ về cảnh tượng vừa rồi. Theo như câu chuyện vừa nghe thì có lẽ chàng trai này đến điều tra tư liệu, còn nhắc tới vụ án mười năm chưa phá được, nói không chừng, đó chính là vụ Giản Văn Lỵ bị sát hại!
...
Triệu Ngọc không thể nào ngờ được rằng, ở một nơi cách thành thị cả trăm cây số, lại có thể thăm dò được tin tức liên quan tới vụ án Giản Văn Lỵ thế này.
Vậy thì... tại sao mình không đi hỏi cho rõ ràng nhỉ? Nên nhớ, mình cũng là người phụ trách điều tra vụ án Giản Văn Lỵ đấy!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc đẩy cửa xe bước ra ngoài.
Cảnh sát điều tra trẻ tuổi đó đến một mình, sau khi nhìn ông lão đóng cổng đi vào nhà, cậu ta mới quay đầu lại đi về chỗ đậu xe. Bởi vì ghế lái bên kia nên cậu ta phải vòng qua đuôi xe mới được.
Nhưng chưa đi được hai bước, thì đã nghe tiếng chào hỏi như sấm của Triệu Ngọc: “Này! Trùng hợp vậy, cậu làm gì ở đây?”
Cậu cảnh sát điều tra quay đầu lại nhìn, không khỏi bị dọa cho nhảy dựng: “Ôi? Sao là… anh! Sao anh…?”
Im lặng khoảng hai giây, cậu ta mới hoàn toàn bình tĩnh lại: “Ồ… Hóa ra là anh… Anh đang theo dõi tôi đấy à? Không đến nỗi vậy chứ?”
“Cái gì!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Trùng hợp thôi, chẳng qua là do tôi đang điều tra một vụ án khác!”
Lời giải thích của Triệu Ngọc vốn không thể khiến cho cậu cảnh sát kia tin tưởng được. Cậu ta dò hỏi với vẻ cảnh giác: “Chỗ này không phải trong thành phố, hai người chúng ta lại trùng hợp chạm mặt ở đây, có quỷ mới tin! Này… Anh… Rốt cuộc anh muốn làm gì đấy?”
“Ừm…” Triệu Ngọc lười chẳng giải thích mà đi thẳng vào vấn đề: “Tôi không muốn làm gì, chỉ là muốn hỏi một việc, vụ án của Giản Văn Lỵ đã điều tra được tới mức độ nào rồi? Miêu Nhân Phụng tìm được manh mối mới chưa? Còn nữa… vừa rồi cậu nói chuyện với ai vậy?”
“Này!” Cậu cảnh sát miễn cưỡng đáp lại một câu: “Tôi đang điều tra vụ án, xin lỗi nhưng không thể trả lời mấy câu hỏi của anh được! Có việc gì, cứ đến hỏi trực tiếp đội trưởng Miêu của chúng tôi đi!”
“Cậu có thái độ gì vậy? Nói chuyện với tiền bối như thế hả?” Triệu Ngọc trợn tròn mắt lên quát: “Không phải cậu không biết, tôi là người phụ trách đặc biệt điều tra vụ án này, tôi có quyền hiểu rõ tình hình vụ án! Cậu nên biết điều! Nhanh báo cáo tiến triển vụ án cho tôi…”
“Mơ đi!” Cậu cảnh sát rất có chí khí, chỉ về hướng biệt thự nói: “Có tài thì tự mình đi điều tra đi!”
“Này!” Triệu Ngọc tóm lấy cổ áo cậu cảnh sát, đẩy cậu ta về hướng đầu xe, lớn tiếng dọa nạt: “Thằng nhóc này, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Triệu Ngọc này muốn có thứ gì, không ai có thể không đưa nhá!”
“Anh… anh… anh...” Cậu cảnh sát biết rõ sự thô bạo của Triệu Ngọc, giọng nói cũng trở nên run run, nhưng là một điều tra viên của Cục Cảnh sát, cậu ta vẫn cố giữ bình tĩnh rồi nói: “Anh... Anh đừng có làm càn! Nói cho anh biết, hôm nay tôi sẽ không nói gì cho anh đâu, có gan thì đánh đi!”
“Ồ ha ha...” Triệu Ngọc đột nhiên cười phá lên, ngay sau đó buông tay ra tán thưởng: “Được đấy, cậu nhóc! Có chí khí!... Được rồi, tôi không thèm so đo với cậu nữa, tôi có miệng, tôi tự đi hỏi không phải là được rồi sao?”
Vừa nói, Triệu Ngọc quay đầu lại đi thẳng về hướng cổng chính của căn biệt thự, còn làm tư thế gõ cửa.
Cậu cảnh sát chỉnh lại cổ áo một chút, lại nuốt một ngụm nước bọt, rồi mới luống cuống chui vào chỗ ghế lái, phóng xe đi! Có thể do trong lòng kích động, chiếc ô tô còn vẽ ra chữ S trên đường rồi mới khuất dần.
Đợi xe đi mất hút, Triệu Ngọc lúc này mới cười khà khà một tiếng, miệng than thở: “Hừm! Thằng nhóc này, muốn đấu với tôi à, cậu còn non lắm!”
Sau khi hắn buông bàn tay đang giả vờ gõ cửa xuống, bên trong đột nhiên xuất hiện… một cây bút ghi âm màu đen!