Trong khoảng thời gian truy tìm tên Dương Văn Đào, Triệu Ngọc chưa bao giờ quên vụ án của Giản Văn Lỵ. Những lúc không có việc, hắn vẫn lật lại hồ sơ xem thử có tìm được manh mối gì từ trong đó không.
Theo giao hẹn lúc trước, Miêu Anh đã đưa Lưu Bằng Phi đến trại tạm giam Dung Dương. Bởi vì Triệu Ngọc ra ngoài, nên hắn đã ủy thác tất cả những việc cần phải làm tiếp theo cho Lý Bối Ni giải quyết.
Mấy ngày này, Triệu Ngọc cũng thử liên lạc với Miêu Anh, muốn dò hỏi một chút về tiến triển của vụ án. Nhưng có thể là do vụ lần trước đã làm vị bá vương này cáu giận, nên Miêu Anh chẳng trả lời wechat, gọi điện thoại cũng không nhận, có lẽ là đã cho hắn vào danh sách đen rồi.
Thật ra, không cùng khu vực quản lý nên vụ án Giản Văn Lỵ, ngoài cái danh hợp tác ra thì vốn chẳng có liên quan gì nhiều tới Triệu Ngọc. Hắn có thể không cần quan tâm như thế.
Nhưng, bởi vì Lâm Mỹ Phượng nên hắn không thể bỏ vụ án này được, cứ luôn cảm thấy mình phải có nghĩa vụ giúp chị ta một phen! Mỗi lúc nghĩ đến điều này, thì cảnh tượng chị ta vừa cười nói vừa đưa con đi học vào buổi sáng hôm đó lại hiện lên trong đầu Triệu Ngọc.
Bây giờ, bỗng nhiên tình cờ gặp được cảnh sát điều tra vụ án ở nơi xa thế này, Triệu Ngọc lờ mờ suy đoán có phải đã có tiến triển gì rồi không?
Vì vậy, vừa rồi hắn mới cố ý dọa cho cậu cảnh sát phẫn nộ, còn bản thân thì ngầm duỗi tay vào trong xe, lấy cắp được bút ghi âm.
Hắn mở bút ghi âm, nghe qua nội dung bên trong một lần, lúc này mới hiểu ra được mục đích của cậu cảnh sát kia khi đến Ngọc Lang Điếm.
Thì ra, ông lão tóc bạc vừa xuất hiện ở cổng biệt thự, chính là viên cảnh sát phụ trách điều tra vụ án Giản Văn Lỵ bị giết năm đó, bây giờ đã về hưu.
Miêu Anh cử người đến tìm ông ấy, chính là muốn tìm hiểu lại tình tiết vụ án, thử xem có sơ sót gì không?
Chẳng thể ngờ, thông qua lần hỏi thăm này, vị cảnh sát đã nghỉ hưu kia đã tiết lộ không ít thông tin không hề được ghi chép lại.
Chẳng hạn, bọn họ căn cứ vào dấu chân lưu lại ở hiện trường vụ án mà suy đoán, kẻ tình nghi chí ít cũng cao một mét tám mươi trở lên!
Hơn nữa, có viên cảnh sát điều tra khá lão luyện năm đó còn phán đoán rằng, có lẽ kẻ tình nghi bị tật ở chân phải. Bởi vì ông ấy phát hiện tất cả dấu vết lưu lại ở nửa sau của dấu chân phải, đều nhạt hơn so với chân trái.
Ngoài ra, Giản Văn Lỵ chính xác là bị bóp chết, có thể thấy được thông qua vết tích ngón tay cái còn lưu lại trên thi thể. Hung thủ có lẽ là người vóc dáng cao, tay dài, ngón tay to khỏe, hơn nữa còn rất cường tráng.
Thêm vào đó, trên quần áo ngủ của Giản Văn Lỵ có bám rất nhiều bụi đất, đội điều tra nghi ngờ, rất có thể chiếc giường không phải là hiện trường đầu tiên, có khả năng nạn nhân đã bị hung thủ áp vào tường rồi bóp chết!
Vị cảnh sát điều tra già này cũng cho biết, những tình tiết ông vừa nói đều đã được ghi lại nhưng không biết vì sao mà chẳng được lưu trữ. Không rõ có phải vì tính suy đoán chủ quan quá cao, hay là đã xảy ra sơ suất gì?
Triệu Ngọc nghe xong, trong lòng lại thêm chắc chắn. Có những chứng cứ mới này, quả thực có thể chứng minh Lâm Mỹ Phượng là vô tội. Hung thủ giết chết Giản Văn Lỵ chính xác là một người khác!
Không biết rốt cuộc mấy người Miêu Anh có thể tìm được tên hung thủ thật sự hay không?
Triệu Ngọc vừa nghĩ đến đây thì điện thoại đổ chuông. Hắn lấy điện thoại ra xem, hóa ra là Miêu Anh gọi đến.
Vừa bắt máy, tiếng quát tháo đầy giận dữ của Miêu Anh liền tuôn ra: “Triệu Ngọc, đồ khốn nạn nhà anh, anh có bị bệnh không hả? Nếu muốn biết tình tiết vụ án thì cứ trực tiếp đến tìm tôi là được, theo dõi cấp dưới của tôi làm gì? Còn… còn theo tới nơi xa như vậy! Biết điều thì mau trả bút ghi âm lại cho tiểu Trương ngay!”
“Này này này…” Đương nhiên Triệu Ngọc cũng không chịu thua, hắn lập tức đáp trả: “Đội trưởng Miêu, cô đừng có giống như ăn nhầm thuốc súng vậy được không? Tôi đã giải thích rồi, tôi đến Ngọc Lang Điếm vốn là để xử lý một vụ án khác, chỉ trùng hợp gặp được cậu ta mà thôi!”
“Còn nữa, tôi muốn tìm cô để biết về tình hình vụ án nhưng cô không trả lời điện thoại của tôi mà? Có phải là cô đã xóa luôn wechat của tôi rồi không hả?”
“Còn nữa… bút ghi âm gì chứ? Tôi nghe thế nào cũng không hiểu?”
“Triệu Ngọc, anh bớt giả vờ đi!” Miêu Anh thét lên: “Được được được… Không phải anh muốn biết tiến triển của vụ án hả? Bây giờ tôi sẽ nói cho anh, tiệm văn phòng phẩm của Lâm Mỹ Phượng bị đập phá rồi! Nhà kho của Lưu Bằng Phi cũng cháy rồi!”
Hả!
Cái gì chứ?
Triệu Ngọc bị bất ngờ, vội hỏi là ai làm?
Sau khi hỏi xong, không cần Miêu Anh trả lời, hắn đã biết đáp án. Còn có thể là ai chứ? Nhất định là người nhà của Giản Văn Lỵ! Bây giờ việc vụ án được điều tra lại bị truyền ra ngoài, sau khi biết Lưu Bằng Phi và Lâm Mỹ Phượng giết người, chắc chắn gia đình của Giản Văn Lỵ sẽ không chịu để yên.
“Anh hài lòng chưa?” Miêu Anh tiếp tục nói: “Tôi cho anh biết, người nhà của nạn nhân đã bắt đầu gây áp lực lên Cục Cảnh sát rồi! Nếu vẫn không tìm ra hung thủ, phía trên không chịu được áp lực, rất có khả năng sẽ bắt Lâm Mỹ Phượng chịu tội chết oan đấy!”
Chuyện này...
Triệu Ngọc quả thực không ngờ, tình hình vụ án của Giản Văn Lỵ sẽ chuyển biến xấu nhanh đến vậy. Cứ theo đà này, chắc chắn không thể chờ nổi đến hai tháng rồi, phải nhanh kết thúc vụ án mới được.
“Yên tâm, tôi mà xong đời, tôi nhất định sẽ kéo anh theo chết cùng!” Miêu Anh uy hiếp: “Tôi chỉ cần gửi thông tin của anh cho gia đình Giản Văn Lỵ, Cục Cảnh sát Dung Dương của các anh sẽ bị kéo theo xuống nước luôn thôi, tôi xem anh chạy đi đâu?”
Triệu Ngọc nuốt nước bọt, trong đầu khẽ mắng thầm, người phụ nữ này quả thực là… độc ác!
“Không phải anh từng lớn tiếng tuyên bố rằng thời gian quá dài sao? Anh mau đi phá án đi kìa?” Miêu Anh tiếp tục quở trách: “Theo dõi người của tôi thì tính là có năng lực quái gì chứ?”
“Được!” Triệu Ngọc không giả vờ nữa nói: “Cô đưa tài liệu cho tôi trước đi, đợi tôi giải quyết xong vụ án hiện giờ, tôi sẽ lập tức điều tra giúp cô!”
“Là tự giúp chính anh, không phải giúp tôi! Được, tôi sẽ đưa tư liệu cho anh!” Sau khi Miêu Anh hứa xong, lại hỏi: “Vậy... bút ghi âm đâu?”
...
Mười phút sau, tiểu Trương chạy chiếc xe Passat của mình tới trước mặt Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc không để ý tới cậu ta, chỉ với tay vào cửa sổ xe lấy bút ghi âm ra.
Tiểu Trương mở cửa xuống xe rồi đi tới gần. Cậu ta tức đến phồng cả mũi, vươn tay đoạt lấy bút ghi âm. Đáng lẽ đã quay người đi rồi, nhưng vì cơn tức giận vẫn chưa nguôi, cậu ta lại quay lại nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, Ngọc Lang Điếm này vốn có nhiều vách núi, anh không quen thuộc nơi đây, đừng có bất cẩn mà rơi xuống vách núi đấy nhé? Sẽ không tìm được xác đâu!”
Triệu Ngọc đâu phải là kẻ có thể chịu thiệt thòi, chẳng cần hoạt động tế bào não liền mở miệng đáp trả: “Vậy thì kêu mẹ cậu tới nhặt xác cho tôi! Dù sao chúng tôi cũng đã từng ngủ chung! Đến lúc đó, bà ấy sẽ nói cho cậu biết chân tướng thôi, con trai à!”
“Anh...”
Tiểu Trương tức giận đến run rẩy, vừa định chửi ầm lên nhưng Triệu Ngọc lại bất ngờ khởi động xe, phóng vèo qua sát người cậu ta, dọa cho Tiểu Trương suýt chút nữa là ngã xuống!
Chờ đến lúc cậu ta quay đầu nhìn lại, không những nhìn thấy chiếc xe hơi đang nghênh ngang rời đi, mà còn nhìn thấy từ cửa sổ xe duỗi ra ngón tay giữa!
“Chậc chậc...”
Tuy Triệu Ngọc trêu đùa Tiểu Trương một trận, nhưng trong lòng hoàn toàn không thoải mái chút nào. Thứ nhất, hắn không ngờ người nhà Giản Văn Lỵ sẽ làm ra chuyện như vậy! Thứ hai, hắn chẳng thể đoán được rằng tên Dương Văn Đào này lại khó bắt như vậy!
Chả trách, Bành Hân bận rộn lâu như thế cũng không bắt gã ta về quy án được!
Thằng cha này... rốt cuộc là trốn ở đâu?
Haiz!
“Hôm nay vất vả lắm mới mở được một quẻ Cấn, không biết hệ thống sẽ sắp đặt cho mình kỳ ngộ gì đây? Không lẽ, cuộc gặp với cậu cảnh sát trẻ vừa rồi, chính là...”
Ai ngờ... vừa nghĩ đến đây, trong đầu Triệu Ngọc đột nhiên sáng lên, nhớ lại câu nguyền rủa của cậu cảnh sát trẻ kia: “Cảnh sát Triệu, anh không quen thuộc nơi đây, đừng có bất cẩn mà rơi xuống vách núi đấy!”
Không quen thuộc?!
Quen thuộc?!
Sau khi Triệu Ngọc ngẫm nghĩ tỉ mỉ vài giây, hắn mới kinh ngạc hiểu ra.