Cuồng Thám

Chương 1186: Chương 1186TRIỆU NGỌC GẶP TÀ (2)





“Hả?” Triệu Ngọc chấn động, vội vàng hỏi: “Đại... Đại sư... Thầy đừng làm tôi sợ nhé! Thầy có ý gì?”

“Nếu tôi đoán không sai...” Đại sư Trương bấm tay nói: “Chắc là gần đây cậu đã tiếp xúc với vùng đất nào đó có âm khí rất nặng, đúng chứ?”

“Đờ mờ! Linh đến vậy sao?” Sắc mặt Triệu Ngọc thay đổi, vội vàng gật đầu thừa nhận.

Lần này thì hắn không nói linh tinh nữa. Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn quay quanh thi thể nữ trong quan tài treo để tiến hành điều tra, chỗ như thế đương nhiên thuộc về “vùng đất âm khí rất nặng” rồi đúng không?

“Vậy thì đúng rồi!” Đại sư Trương vỗ đùi, lại nói: “Trên đỉnh đầu của cậu có âm phong, mi ngang đè mắt, màu da ảm đạm, rõ ràng là dấu hiệu trúng tà! Nam trái nữ phải, thật không dám giấu giếm, con ma đi theo cậu chắc là một ma nữ...”

“Bà nó!” Triệu Ngọc sợ tới mức rùng mình, mồ hôi lạnh toát ra như tắm, ướt đẫm cả người: “Đại sư... Tôi nhát gan lắm, thầy đừng có làm tôi sợ nhé! Tôi là một liệt nam có đền thờ trinh tiết đấy nhé, chưa từng làm loạn với người phụ nữ nào cả, cho dù là ma nữ cũng không được đâu!”

“Ôi chao ôi chao... Đây là ma nữ nhà nào thế, thầy mau đuổi cô ta đi đi!”

“Ừm... nhóc con, đừng nói như vậy chứ!” Đại sư Trương xua tay ra hiệu, nói rất trấn định: “Tôi nói rồi, mấy chuyện trúng tà đụng ma chẳng qua chỉ là một loại hình thức vận động của nguyên tử mà thôi, chỉ là trùng hợp dính lên người cậu, cậu đừng sợ! Tôi tính rồi, lần trúng tà này của cậu còn chưa thể gây ra nguy hại cho cậu đâu!”

“Không sao... Không sao đâu...”

“Chết tiệt! Thế này mà không sao à?” Triệu Ngọc run rẩy nói: “Đổi thành thầy thử xem?”

“Ha ha ha...” Đại sư mỉm cười, nói: “Thế này đi... Tôi đưa cho cậu một tấm linh phù, cậu không cần làm gì cả, chỉ cần kiên trì mang nó theo bên người thôi, ba ngày sau, lần trúng tà này nhất định sẽ tự động biến mất!”

“Vậy à..... Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Triệu Ngọc ôm ngực nói: “Vậy thì làm phiền đại sư!”

“Yên tâm đi!” Nói xong, đại sư mở một cái ngăn kéo, lấy tấm linh phù bằng giấy vàng đã được chuẩn bị sẵn ra, đưa cho Triệu Ngọc và nói: “Theo sự quan sát của tôi trước mắt, thứ bám vào người cậu không có bao nhiêu uy lực, cùng lắm chỉ tiêu hao một chút nguyên khí của cậu mà thôi!”

“Ừm... Đầu tiên, cậu hãy dùng linh phù để tiêu trừ tai họa đã, nếu như không trừ được, tôi sẽ nghĩ cách khác giúp cậu trừ nó!”

“Hả...” Triệu Ngọc sửng sốt, cầm linh phù hỏi: “Thương tổn nguyên khí hả! Có một thứ như vậy đi theo tôi, làm sao tôi chịu được cơ chứ? Đại sư, nếu như còn có biện pháp khác nhanh chóng hơn thì thầy hãy khu trừ ngay bây giờ cho tôi không được sao?”

“Chuyện này...” Đại sư khó xử vuốt lông mày, nói: “Chuyện này không phải là không làm được! Nhưng mà cậu cũng biết, những chuyện xua ma trừ tà này có tổn hại tới đạo hạnh, cho nên... Chuyện này...”

Đại sư đưa tay ra, Triệu Ngọc lập tức hiểu, vội hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?”

“Ít nhất là năm nghìn!” Đại sư vươn năm ngón tay ra.

“Hả? Nhiều như vậy à?” Mặc dù Triệu Ngọc cũng có tiền, nhưng vẫn thấy giá cả thế này có hơi đắt.

“Cho nên!” Đại sư cười nói: “Cậu cứ lấy linh phù đi đi, hiệu quả cũng như nhau mà, không cần tốn nhiều tiền như vậy đúng không?”

“Chuyện này...” Triệu Ngọc khó xử suy nghĩ, gật đầu đồng ý: “Được rồi! Vậy... tấm linh phù này bao nhiêu tiền?”

“Cậu trai trẻ, cậu có duyên với tôi!” Đại sư xua tay cười nói: “Tấm linh phù này xem như tôi tặng cho cậu vậy! Nếu lần sau cậu cần nhờ chuyện khác, chúng ta tính sau, tính sau nhé!”

“Hả? Nếu như vậy thì xin cảm ơn đại sư nhiều!” Triệu Ngọc chắp tay ôm quyền thi lễ, cất tấm linh phù vào chuẩn bị rời khỏi.

“Không cần khách sáo, không cần khách sáo!” Đại sư thở dài nói: “Nhắc cho cậu nhớ này, nhớ dẫn người bạn đó của cậu đến đây xem nhé! Tôi sẽ tìm ra biện pháp phá giải mệnh cách tốt nhất cho cậu ta!”

“Được... Được... Khụ khụ...” Sắc mặt Triệu Ngọc tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra, vẫn không ngừng ho khan. Sau khi lấy hết đồ đạc tùy thân của mình, hắn mới mở cửa phòng đi khỏi.

“Tốt lắm...” Người đàn thầy quét rác đã chờ sẵn bên ngoài từ sớm, cửa vừa mở ra, lập tức hét to với nhà kề: “Số 66 ra rồi kìa, số 67...”

“Đến rồi đây, đến rồi đây, tới liền, tới liền...” Sau tiếng đáp lời, chỉ thấy hai cô gái ăn mặc rất thời thượng sốt ruột khó nén đi ngang qua Triệu Ngọc và vào phòng.

Triệu Ngọc là một kẻ lão luyện, xem xét cách ăn mặc là hắn kết luận hai cô gái này là người làm việc trên phố đèn đỏ.

Trong lòng hắn không khỏi buồn bực, bây giờ cũng đã tối rồi, họ thậm chí không thèm đi làm việc mà đi xem tướng sao? Ài...

“Hả?” Lúc này, người đàn ông quét rác để ý thấy sắc mặt Triệu Ngọc có vẻ không khỏe, vội vàng quan tâm hỏi một câu: “Anh không sao chứ?”



“Không sao, không sao...” Tuy Triệu Ngọc đi đường có hơi lung lay, nhưng hắn vẫn kiên trì tự mình đi ra sân...

Ra khỏi sân, ngoài trời đã tối đen như mực.

Triệu Ngọc nhìn về nơi xa, trước mắt hắn có hai con đường có thể đi, một con đường là đường nhỏ dọc theo thôn đi đến chỗ có đèn đường quốc lộ, sau đó lại đi vòng theo đường quốc lộ, đến chỗ cây cầu bị sụp để hội hợp với nhóm người Hùng Văn Đống.

Một con đường khác thì đi theo đường cũ, xuyên qua rừng cây giữa lưng chừng núi kia một lần nữa.

Ừm...

Tuy thấy trong người khó chịu, nhưng Triệu Ngọc vẫn bật đèn pin lên, không chút do dự mà đi về phía rừng cây.

Không còn cách nào, nếu như đi đường vòng thì hắn phải đi rất xa mới đến được, ít nhất phải đi hơn nửa tiếng! Nhưng mà đi xuyên rừng cây lại chỉ cần hơn mười phút là đến.

Lúc này, bởi vì đã đến lúc ăn cơm tối nên không thấy bóng dáng bất kỳ ai trong rừng nữa, có vẻ vô cùng yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng chim hót cũng không có.

Phù...

Triệu Ngọc nặng nề thở dốc một hơi, bật đèn pin lên rồi đi dọc theo đường rừng cây lúc đi vào.

Ai ngờ, hắn vừa mới đi vào rừng cây không được mấy bước thì bên phía tay phải đột nhiên vang lên tiếng sột soạt sột soạt.

Hửm?

Triệu Ngọc tò mò, vội vàng quét đèn pin tới, kết quả, chỉ vừa đảo đèn qua đã nhìn thấy một bóng người màu trắng chợt lóe lên!

Bà mẹ nó!

Hắn sợ tới mức suýt nữa đã làm rơi đèn pin, căng thẳng nhìn lại thì bóng người kia đã biến mất rồi.

Chuyện này... sao lại bất thường như vậy chứ?

Triệu Ngọc mở to mắt, nhịp tim đột nhiên nhanh hơn, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ... Lão già kia thật sự có đạo hạnh cao như vậy, Triệu Ngọc này đã đụng phải ma thật sao?

Bụp bụp...

Ai ngờ, Triệu Ngọc mới vừa nghĩ như vậy thì phía bên phải lại vang lên mấy tiếng kỳ lạ nữa. Triệu Ngọc phản ứng cực nhanh, nhanh chóng lướt đèn pin qua đó thì thấy một cô gái mặc áo trắng, để tóc dài xuất hiện rõ ràng dưới ánh đèn!

Ánh đèn chiếu đến, cô gái kia chỉ phấp phới thoáng qua rồi không còn tung tích, nhưng Triệu Ngọc lại thấy rõ ràng trên người cô gái kia đang mặc áo liệm!

Ôi giời ơi!

Triệu Ngọc lập tức sợ tới mức linh hồn nhỏ bé bay lên, lui về sau một bước rồi vấp chân té ngã.

Sau khi bò lên khỏi mặt đất, hắn chạy như điên về phía trước, không dám ngẩng đầu nhìn lên nữa.

Hắn hoảng loạn chạy, trên đường đụng gãy vài cành cây nhỏ...

Chỉ chốc lát sau, hắn nhanh chóng chui vào đạo quán, vọt vào phòng của đại sư Trương như trâu điên.

Lúc này, hai cô gái trước đó vừa xem tướng xong, đang cầm linh phù nói tạm biệt đại sư thì nhìn thấy Triệu Ngọc hốt ha hốt hoảng chạy vào, hai cô gái đó nhất thời tò mò đứng sang một bên, muốn xem náo nhiệt.

“Đại sư... Đại sư...” Triệu Ngọc chui thẳng vào phòng, cầm lấy tay áo đại sư Trương mà hô: “Gặp quỷ, kỳ lạ quá đi mất! Đúng là một con ma nữ rồi!”

Hả...?

Hai cô gái kia vừa nghe Triệu Ngọc nói đụng phải ma thì tất nhiên là càng ngày càng tò mò và nhiệt tình hơn, hoàn toàn không có ý định rời khỏi đó.

“Đại sư ơi!” Triệu Ngọc gấp gáp chắp tay thi lễ cầu xin: “Bây giờ thầy hãy làm cách nào đuổi ma cho tôi đi! Bao nhiêu tiền tôi cũng trả hết! Nhanh lên đi... Nhanh lên đi... Nếu như không đuổi con ma nữ đó thì nó sẽ đuổi theo vào đây đấy...”