Cuồng Thám

Chương 119: Chương 119MÀY PHẢI GIÚP TAO





Thì ra, Triệu Ngọc nhìn con chó mù đang ăn thịt bò khô, lại đột nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng.

Nếu như Dương Văn Đào trốn vào khu mỏ, vậy thì… gã ta ăn cái gì?

Trong khu mỏ rất hoang sơ hẻo lánh, đừng nói tới có thể săn bắt thú hoang để ăn, ngay cả rau rừng, quả dại còn hiếm thấy! Chắc tên này không bắt chuột ở trong đó để ăn chứ?

Hôm đó gã ta đột nhiên chạy trốn nên chắc trên người không có bao nhiêu tiền, hẳn là chẳng mua được gì nhiều.

Vậy thì…

Đã bao nhiêu ngày như thế, gã ta đã ăn gì để sống tiếp vậy?

Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Ngọc lờ mờ cảm thấy, có lẽ nếu Dương Văn Đào thực sự trốn trong khu mỏ quặng thì cũng không cách xa nơi con người sinh sống cho lắm!

Bởi vì, nếu gã ta muốn sống sót thì phải có thức ăn và nước uống, mà những thứ này phải sống gần làng gần thị trấn mới có được.

Như vậy…

Triệu Ngọc mở điện thoại, kiểm tra sơ đồ mỏ quặng được Bành Hân gửi tới lúc ban ngày. Hắn muốn xem thử, trong núi Ngân Bàn có thôn trấn nào gần khu khai thác mỏ hay không?

Ai ngờ, theo hiển thị trên bản đồ, trấn Ngân Bàn chỗ hắn đang đứng là thị trấn nhỏ gần với khu mỏ quặng nhất. Vùng núi nằm về phía Đông đằng sau thị trấn là nơi có rất nhiều mỏ quặng!

Chậc chậc…

Thú vị rồi đây…

Triệu Ngọc thầm nghĩ, nếu như hắn là Dương Văn Đào, thì có lẽ hắn cũng sẽ chọn một nơi như vậy để lẩn trốn. Ban ngày ở trong khu mỏ quặng, còn ban đêm thì đi ra tìm thức ăn và một số đồ dùng...

“Tôi đứng giữa trung tâm thành phố nghe thấy âm thanh của sóng biển. Tôi nghĩ về quyết tâm trong những giọt nước mắt, từ ngày em nói bằng lòng...”

Nghe bài hát trên radio, nhìn thấy con chó ngoài xe đã ăn hết thịt, đang trợn mắt nhìn mình, Triệu Ngọc thầm nghĩ ngày mai mình nên tìm kiếm cẩn thận ở khu vực này một lần nữa mới được!

Nào ngờ, vừa mới quyết định xong, hệ thống trong đầu liền truyền tới âm thanh kết thúc. Lần này, độ hoàn thành của Triệu Ngọc là 73%, hệ thống thưởng cho hắn một bộ công cụ tăng cường tín hiệu, có cái này, có thể tăng cường tín hiệu điện thoại hoặc các thiết bị khác.

Aizz!

Đầu tiên là máy kiểm tra không khí, sau đó là máy định vị tàng hình, còn bây giờ lại là máy tăng cường tín hiệu, hệ thống ơi, có phải mày thật sự lo lắng rằng tao sẽ đi lạc không thế?

Kỳ ngộ đã kết thúc, Triệu Ngọc cũng không còn tâm trí để suy nghĩ đến thứ gì khác nữa. Hắn khóa xe, bước lên lầu đi ngủ.

Trước khi đi ngủ, Lưu Học Sơn có gọi cho hắn một cuộc nhưng Triệu Ngọc không bắt máy. Đối với người lười biếng và đầy tư tưởng tiêu cực như lão Lưu này, hắn không muốn quan tâm.

Mặc dù hoàn cảnh ở quán trọ này không được tốt cho lắm, nhưng do quá mệt mỏi nên Triệu Ngọc vẫn ngủ thẳng một giấc cho tới khi trời sáng.

Theo thói quen, vừa rời giường hắn liền lấy thuốc ra hút.

Kết quả, quẻ vừa mở, Triệu Ngọc liền vui mừng vô cùng!

Là quẻ “Cấn Đoài”, hệ thống giới thiệu: “Cấn tức núi Đoài tức đầm, sơn gian hữu trạch (giữa núi có đầm), dương minh âm hiển (dương âm sáng rõ), vật hoa thiên linh (vật tinh hoa hiển linh), ma văn kỳ vị (ngửi mãi mùi vị khác).”

Phù…

Mới sáng sớm đã có được quẻ Cấn mình cầu mong bấy lâu, trừ việc cảm thấy may mắn ra Triệu Ngọc còn có linh cảm, rất có thể quẻ ngày hôm nay liên quan đến những nỗ lực trước đó của hắn!

Có phải là do… hướng điều tra chính xác, cho nên mới xuất hiện quẻ Cấn không?

Nếu là như thế, thì ngày hôm nay phải chăm chỉ tra án mới được, nói không chừng... sẽ nhận được thu hoạch lớn đấy! Ha ha ha...

Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc nhanh chóng rời giường đánh răng rửa mặt, ăn vội chút gì đó rồi bắt đầu đi điều tra!

Đầu tiên hắn tới mấy chỗ ngày hôm qua chưa kịp đi, rồi sau đó bắt đầu điều tra các mỏ quặng phía sau thị trấn. Vì để chắc chắn không bỏ qua bất kì manh mối nào, hắn gần như gặp được người nào là hỏi người đó, thậm chí ngay cả mấy đứa trẻ con đang đi học cũng không bỏ qua.

Ngoài ra, hắn còn đi hỏi thăm rất nhiều người già trong thị trấn về tình hình của khu mỏ quặng, chính hắn cũng đi vào trong khu đó để tra xét. Trong vùng núi, có rất nhiều mỏ quặng lớn nhỏ khác nhau, nhìn rất giống một mê cung. Triệu Ngọc không dám liều lĩnh, chỉ điều tra một chút ở khu cửa vào rồi trở về thị trấn.

Cứ như vậy, hắn điều tra một mạch tới hơn tám giờ tối, nhưng vẫn không tìm ra được bất kì manh mối nào cả.

Đêm đen đã bao phủ toàn bộ thị trấn, trong đầu Triệu Ngọc đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ gần như vô lý. Dương Văn Đào trông khá đẹp trai, có khi nào gã ta đã tìm một em gái ở tiệm làm đầu, rồi trốn vào trong đó luôn không?

Hay là đi tới đấy tìm kiếm thử xem? Thuận tiện xử lí luôn vấn đề sinh lý của mình?

Thế là, cứ băn khoăn về chuyện này, Triệu Ngọc lại đi vòng quanh trấn nhỏ một lần nữa.

Nhưng mà, mức độ nghèo khó của trấn Ngân Bàn vẫn vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Trong tất cả các cửa hàng mà hắn đã tìm kiếm được, mặc dù có vài tiệm cắt tóc nhưng đều là những chỗ làm ăn đàng hoàng, thợ cắt tóc không phải là ông già thì là bà lão.

Còn nhà tắm công cộng, cũng chỉ đơn thuần là để đến tắm gội, vốn chẳng có gì để tìm kiếm cả!

Lần này, Triệu Ngọc không thể không cảm thấy nhụt chí. Kỳ ngộ hôm nay đã sắp kết thúc rồi mà tìm lòng vòng cả ngày vẫn chẳng thấy gì cả!

Không biết, có phải là do mình đi sai hướng rồi không? Hay là do mình đã bỏ qua một chi tiết quan trọng nào đó? Nếu như Dương Văn Đào đã từng trốn ở đây, chẳng lẽ không có ai từng gặp qua gã ta?

Triệu Ngọc cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn nên đành lái xe trở về quán trọ.

Vừa dừng xe, hắn liền nhìn thấy con chó bị mù hôm qua đi ra từ góc tường.

“Ai ui!”

Triệu Ngọc không ngờ rằng, con chó này không chỉ bị mù một mắt mà chân sau của nó cũng bị thương, đi đứng khập khiễng.

Hơn nữa, con chó này gầy như que củi, chắc do nó là chó hoang nên thường xuyên bị đói.

Một con chó đáng thương...

Triệu Ngọc khẽ thở dài một tiếng, mở cửa xuống xe.

Mặc dù chỉ cho ăn có một lần, nhưng sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, con chó liền chạy đến trước mặt hắn. Nó ngước đầu lên, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Triệu Ngọc, trong con mắt vẫn còn lành lặn kia ánh lên nét cầu xin sâu sắc.

Con chó này chẳng hề sủa, cũng không cản đường, Triệu Ngọc nhìn thấy vậy nên cũng không nỡ bỏ đi. Hắn thầm nghĩ lại xem trên người mình còn gì có thể cho nó ăn được không, dù chỉ là một miếng cũng được!

Nhưng mà, thịt bò khô hết rồi, hắn chẳng còn cái gì nữa cả.

Triệu Ngọc nhìn xung quanh, ở gần quán trọ vẫn còn vài quán nhỏ đang mở cửa, hắn đi thẳng tới đó mua một túi lớn toàn đùi gà và chân gà.

“Đến đây… Ăn đi… Ăn đi...”

Xé mở gói bọc xong, Triệu Ngọc cho con chó ăn luôn ở cửa quán.

Con chó vừa nhìn thấy đồ ăn ngon, liền lao tới ngay.

Triệu Ngọc cũng mua vài lon bia, rồi ngồi uống ngay bên cạnh con chó.

Chó ăn thịt, người uống bia...

Vừa uống, Triệu Ngọc lại vừa suy nghĩ tới vụ án. Quẻ “Cấn Đoài”, vừa có công việc, lại có thể phát tài! Cái quẻ này tốt thì có tốt nhưng tại sao đến bây giờ vẫn chưa ứng nghiệm?

Hôm nay hắn đã rất nỗ lực đi điều tra, nhưng mà, vẫn cảm thấy vẫn thiếu điều gì đó, rốt cuộc… là thiếu cái gì đây? Hắn gần như đã hỏi hết người trong thị trấn rồi. Không lẽ, quả thực Dương Văn Đào chưa từng tới nơi này?

Hmmm…

Triệu Ngọc nhìn con chó, trong đầu liền nảy ra một suy nghĩ buồn cười, người thì hắn đã hỏi hết, vậy còn… chó thì sao?

Chó à, mày đã từng nhìn thấy Dương Văn Đào chưa?

Nghe nói mũi chó rất thính, nếu như hắn có đồ vật của Dương Văn Đào, vậy có phải con chó sẽ giúp tìm được gã ta hay không?

A?

Có rồi!

Triệu Ngọc nhớ ra, trong Cục Cảnh sát có rất nhiều chó nghiệp vụ, nếu như dẫn chó nghiệp vụ tới đây, không chừng có thể bắt được Dương Văn Đào!

Đúng rồi!

Triệu Ngọc đã xác định được hướng đi, dự định sau khi uống hết đống bia này thì gọi điện thoại cho Bành Hân.

Nhưng mà bia còn chưa uống xong, Triệu Ngọc lại có một suy nghĩ kỳ lạ khác. Hoặc cũng có thể là do uống nhiều nên hắn đột nhiên lấy ảnh của Dương Văn Đào đưa cho con chó xem.

“Này, tao đã cho mày ăn rồi, mày cũng phải giúp tao một việc!” Triệu Ngọc mơ màng nói. Ấy vậy mà hắn lại nói chuyện với chó: “Mày xem đi... Mày có từng gặp qua gã này chưa?”

Lạ thay, con chó nhìn hình xong liền dừng ăn, dùng con mắt duy nhất cố ngắm bức hình.

Gâu! Gâu! Gâu!

Hai giây sau, con chó mù đột nhiên chạy quanh Triệu Ngọc, còn sủa lên vài tiếng. Tiếp đó, nó tự kéo cái chân khập khiễng chạy tới một con đường nhỏ phía sau quán trọ, còn không ngừng xoay lại gật đầu với Triệu Ngọc. Nhìn ý kia, hình như là muốn Triệu Ngọc đi với nó.

Trời, má nó!

Không phải chứ?

Chỉ là nói chơi thôi mà...

Triệu Ngọc nhìn lon bia trong tay, đây có phải là bia giả không thế? Sao giờ hắn lại cảm thấy chóng mặt vậy? Không lẽ… con chó bị mù này, có thể... thật ư...