Cuồng Thám

Chương 120: Chương 120CHÓ KHÔNG BỎ ĐƯỢC THÓI QUEN THÍCH ĂN “PHÂN”





Chỉ mới uống hai lon bia nên sao Triệu Ngọc có thể say được.

Hắn hiểu rõ, tấm hình Dương Văn Đào kia chỉ là hình ảnh do Cục Cảnh sát đã in ra mà thôi, trên đó không thể nào có mùi của Dương Văn Đào. Vậy nên con chó mù này không thể dẫn hắn đi bắt nghi phạm được.

Tuy nhiên Triệu Ngọc vẫn không chút do dự mà đi theo nó. Bởi vì, cho đến bây giờ, hệ thống vẫn chưa tuyên bố kỳ ngộ ngày hôm nay kết thúc, cho dù con chó mù này không thể đưa hắn tới chỗ Dương Văn Đào, nhưng không chừng nó có thể giúp hắn tìm được manh mối nào đó?

Con chó này vừa mù vừa khập khiễng, nhưng đi rất nhanh. Suốt dọc đường Triệu Ngọc phải chạy chậm mới theo kịp nó. Có vẻ con chó cũng sợ Triệu Ngọc bị mất dấu nên lâu lâu lại sủa lên vài tiếng nhắc nhở hắn.

Đi qua con đường nhỏ là ra phía sau núi. Đêm tối gió lớn, bốn phía xung quanh đều là cỏ dại, hắn không thể không mở đèn pin điện thoại.

Con chó mù dẫn Triệu Ngọc đi qua đám cỏ dại, rẽ trái quẹo phải, không bao lâu thì tới dưới chân núi. Dưới chân núi có một cây du rất cao, con chó đi đến đây thì ngừng lại.

“Gâu, gâu, gâu…”

Con chó mù vội vàng sủa lên gọi Triệu Ngọc tới, dường như là muốn cho Triệu Ngọc nhìn cái gì đó.

Ôi...

Có hi vọng rồi!

Thời khắc chứng kiến kỳ tích sắp xuất hiện rồi!

Triệu Ngọc dĩ nhiên vô cùng phấn khích. Hắn sốt ruột chạy vội tới trước, muốn biết con chó mù này dẫn mình đi tìm cái gì?

Kết quả, vừa nhìn xuống, xém tí nữa Triệu Ngọc đã bị cảnh trước mắt làm cho choáng váng!

Hỡi ôi...

Điên thật...

Cái mà con chó mù này muốn cho Triệu Ngọc xem lại là một… bãi phân!

Bà nội nhà nó!

Đúng là chó không bỏ được thói quen ăn phân mà!

Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy chán nản, tao theo mày chạy tới đây, chính là để nhìn mày ăn phân ư?

Điên chết tao mất…

Trong lòng Triệu Ngọc vô cùng bực tức, còn con chó mù đó lại đang vui mừng lắc đuôi đi vòng vòng quanh đống phân, nhìn cứ như đã phát hiện kho báu lớn. Nó vừa đi vòng vòng bên đống phân rồi lại nhìn về phía Triệu Ngọc mà sủa.

Lần này, cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu được một chút, vẽ ra lắm chuyện như thế là vì con chó mù này có qua có lại, muốn dùng đống phân để báo đáp hắn!

Bà nội nó chứ!

Này, tao mời mày ăn chân gà đùi gà, mà mày lại mời tao ăn… cái này? Cái này là đồ ăn ngon ư?

“Gâu, gâu, gâu!”

Nghe thấy tiếng sủa của con chó, Triệu Ngọc rất muốn chạy lại đạp cho nó một phát. Chuyện gì thế này? Mình quả thực là muốn phá án đến sắp phát điên rồi, vậy mà lại bị một con chó đùa giỡn.

Gì?

Cái gì?

Ai biết được, trong lúc Triệu Ngọc đang chán nản, thì hắn lại nghe thấy mấy tiếng động lách cách. Mấy tiếng động đó rất nhỏ nhưng cũng rất gần.

Đó rõ ràng là do đồ vật kim loại va chạm nhau. Nhưng mà nơi đây là vùng hoang vu dưới chân núi, bốn phía không người, làm sao có thể xuất hiện loại âm thanh này được?

Triệu Ngọc nắm chặt đèn pin, rọi khắp bốn phía xung quanh. Cùng lúc đó, trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại, bãi phân phía dưới gốc cây kia vẫn còn bốc khói, điều đó có nghĩa... lúc nãy có người ở đây...

Đang suy tính, thì trong bụi cỏ chợt phát ra tiếng động, có một người vội vã nhảy ra từ đó! Tốc độ của người này rất nhanh, vừa lao ra xong liền xoay người chạy về phía sau núi.

Triệu Ngọc đứng cách người này không quá mười mét, tuy rằng ánh sáng mờ tối, nhưng hắn vẫn nhìn thấy rất rõ, trên cổ tay phải người đó có đeo theo một đồ vật kim loại phát sáng!

Cái tiếng lách cách do kim loại va chạm kia là do nó tạo nên!

Hmmm!

Còng tay!

Cái đó không phải là còng tay ư?

Sao người kia… lại phải đeo còng tay?

Ồ... Triệu Ngọc vẫn luôn chú ý đến vụ án Dương Văn Đào nên theo bản năng hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện: Cái hôm Dương Văn Đào chạy trốn, một trong hai tay của gã ta đã bị cảnh sát còng lại, chính lúc sắp bị còng nốt tay kia thì gã ta vùng vẫy bỏ trốn!

Không… không lẽ…

Cái người vừa chạy trốn đó…

Trời ơi, bà nội nhà nó!

Triệu Ngọc nhanh chóng nâng cao đèn pin, muốn nhìn rõ hướng mà tên kia vừa chạy. Nhưng tốc độ của gã ta rất nhanh, chỉ chớp mắt đã mất hút trong màn đêm.

Má nó, vậy… phải làm sao bây giờ?

Nếu quả thực là Dương Văn Đào, thì không thể để gã ta trốn thoát được!

Triệu Ngọc vội vàng đuổi theo, nhưng mà, đèn pin của hắn thì quá yếu, trong lúc di chuyển, đừng nói là bắt người, ngay cả nhìn đường còn không thấy rõ.

Giờ… phải làm sao đây?

Đúng rồi!

Có rồi.

Tìm kiếm một lúc, Triệu Ngọc bỗng nhớ ra mình có một thiết bị nhìn ban đêm tàng hình. Người ta thường nói phải biết nắm bắt thời cơ, để mất rồi là không tìm lại được, giờ mà còn không sử dụng thì đợi đến khi nào chứ?

Hắn vội vàng tìm đạo cụ này trong đầu rồi sử dụng nó.

Thiết bị này không hoạt động ngay, mà nhắc nhở hắn rằng đây là đạo cụ dùng tốt nhất vào ban đêm, hơn nữa phải tránh tiếp xúc với ánh sáng có cường độ mạnh, nếu không sẽ gây thương tổn cho mắt.

Triệu Ngọc vội vàng ấn nút, cuối cùng cũng mở được.

Thiết bị này quả thật vô cùng thần kỳ. Sau khi sử dụng nó, mắt Triệu Ngọc nhanh chóng tiến vào trạng thái nhìn ban đêm. Tuy rằng bốn phía xung quanh không có màu sắc, nhưng mà có thể phân biệt được mọi thứ rất rõ.

Thời gian gấp gáp, hắn đành chạy theo phương hướng tên tội phạm vừa trốn, mong có thể tìm được dấu vết của gã ta.

Mặc dù có thiết bị nhìn ban đêm nhưng nếu quá xa thì vẫn không thể thấy rõ. Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành phải mở luôn chiếc ống nhòm tàng hình, kết hợp cả hai đạo cụ, lúc này mới phát huy được chức năng của chúng đến mức tối đa.

Triệu Ngọc nhanh chóng tìm kiếm ở khoảng cách xa. May mà cỏ ở nơi này cũng không quá cao nên chưa tới mười giây, hắn liền nhìn thấy một bóng người thấp thoáng ở cửa của một mỏ quặng.

Không phải chứ…

Tên này… chạy nhanh quá mức rồi đó?

Mới chỉ trong nháy mắt, mà đã chạy tới tận đấy rồi?

A...

Triệu Ngọc đột nhiên nhớ ra, tên Dương Văn Đào là một vận động viên Parkour nghiệp dư, chẳng lẽ… người chạy trốn vừa rồi quả thực là gã ta?

Triệu Ngọc không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy tới cửa động đó.

Bởi vì có thiết bị nhìn ban đêm nên tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ một lát đã đuổi kịp tới cửa mỏ quặng, hơn nữa cả con đường hầm tối đen như mực cũng vô cùng rõ ràng nhờ có nó.

Người ta thường nói kẻ tài cao thì gan cũng lớn nên Triệu Ngọc không kịp suy nghĩ nhiều đã cúi đầu, chui luôn vào trong hầm.

Theo suy nghĩ của Triệu Ngọc thì, hắn có thiết bị nhìn ban đêm, còn tên trốn chạy kia lại chẳng có gì để chiếu sáng. Trong con đường hầm đen kịt như thế này, thì tất nhiên hắn là người chiếm ưu thế rồi, chỉ chốc lát nhất định sẽ đuổi kịp tên kia.

Nhưng mà, Triệu Ngọc đã bỏ qua một vấn đề quan trọng. Đó là con đường hầm này vốn không phải chỉ có một hướng, mà được chia làm rất nhiều lối rẽ khác nhau.

Chạy không bao lâu, hắn liền gặp phải một ngã ba.

Triệu Ngọc đã quyết tâm truy đuổi đến cùng nên chẳng bận tâm nhiều nữa. Hắn cảm thấy bên phải có tiếng động, liền nhanh chóng chui vào đó.

Ai ngờ, hầm mỏ này như một cái mê cung, càng đi vào sâu thì ngã ba càng nhiều. Triệu Ngọc chạy suốt mấy vòng, rẽ ba cua tám quẹo, cuối cùng thì chẳng biết phải đuổi theo hướng nào nữa.

Tuy rằng còn có thể nghe thấy một số âm thanh nhưng hắn lại không biết nó truyền từ hướng nào tới?

Chậc chậc…

Phải làm sao mới ổn đây?

Chẳng ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang khó khăn thì sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng động dồn dập. Hắn nhìn ra sau thì thấy con chó mù đó đang chạy tới chỗ mình.

Woa, không phải chứ?

Triệu Ngọc cảm thấy rất kì quái, không hiểu làm sao con chó này có thể theo tới đây?

Nhưng mà…

Nhìn thấy con chó mù, trong lòng Triệu Ngọc lại dấy lên hi vọng.

Chó à, người ta thường nói chó thì không bỏ được thói quen ăn phân, vậy bây giờ mày giúp tao tìm cái người đã thải ra đống phân đó nhé?