Triệu Ngọc thật sự không ngờ rằng cái tên Dương Văn Đào này lại cứng đầu như thế.
Theo lí mà nói, gã ta đã chạy trốn suốt hai tuần, ăn không no ngủ không yên, tinh thần uể oải, đáng lẽ rất dễ bị khống chế mới đúng chứ!
Tuy nhiên, hai người họ đã vật nhau vài vòng trong vũng nước nhưng Triệu Ngọc vẫn không tài nào khống chế nổi Dương Văn Đào. Trái lại hắn còn bị uống vài ngụm nước hôi thối do gã ta vùng vẫy mạnh bạo.
Trong hầm mỏ bị phong tỏa này không những có vũng nước đọng mà còn có rất nhiều những công cụ khai thác được sử dụng khi trước, ví dụ như vài cái giá gỗ, mấy cái thúng cũ nát, thậm chí còn có một chiếc xe đẩy chỉ còn lại một nửa.
Hai người vật nhau trong nước một hồi, đột nhiên đụng trúng xe đẩy làm nó ngã trúng lên cả hai. Bản thân cái xe đẩy này không nặng lắm, nhưng bên trên lại chất rất nhiều đá vụn. Đá vụn rơi ào ào xuống, đập vào người Triệu Ngọc làm hắn phải dừng tay lại.
Kết quả, Dương Văn Đào nhân cơ hội này bò dậy, lại chạy vọt vào sâu trong hầm mỏ.
Có điều, hình như gã ta chưa rành đường trong khu vực này lắm, cộng thêm việc không có dụng cụ soi đường, nên bước chân khá loạng choạng. Chỉ mới chạy được vài bước, gã ta đã bị vấp té bởi một bãi đá vụn chắn giữa đường do sạt lở.
Lúc này, thiết bị nhìn xuyên đêm của Triệu Ngọc đã phát huy được tác dụng. Hắn vùng ra khỏi đống đá vụn, chạy lên trước túm lấy chân trái của Dương Văn Đào, kéo gã ta lại!
Thật không ngờ, Dương Văn Đào đã chó cùng rứt giậu, vội nhặt một cục đá ném về phía Triệu Ngọc, may mà hắn nhìn thấy rõ ràng nên vội nghiêng đầu né sang một bên!
Bà nội nhà nó!
Lúc này Triệu Ngọc cũng tức giận rồi, hắn dứt khoát buông lỏng tay ra, để mặc cho Dương Văn Đào bò qua đống đá vụn.
Hóa ra, Triệu Ngọc đã thấy rõ hang động ở đây vốn là một con đường cụt. Có lẽ hồi trước chỗ này từng xảy ra sạt lở, đá vụn đã bịt kín đường đi, Dương Văn Đào chắc chắn không có đường để chạy thoát!
Nhưng Dương Văn Đào lại không biết điều ấy, mãi cho đến khi gã ta bò lên chỗ cao rồi mới phát hiện con đường này đã bị bịt kín. Nào ngờ tên này lại bắt đầu nhặt đá lên định ném Triệu Ngọc.
Ha ha ha...
Triệu Ngọc cười lạnh vài tiếng, trong lòng nghĩ thầm, ai mà không biết ném đá chứ?
Vì vậy, hắn cúi người xuống, mỗi tay cầm một cục đá to cỡ quả banh tennis ném về phía gã ta! Kết quả là, một cục thì đập trúng ngực Dương Văn Đào, một cục khác đập trúng ngay mặt gã ta, không hề lệch một li nào!
Dương Văn Đào khẽ rên lên một tiếng rồi ngất đi. Do cơ thể gã ta ngã trượt xuống khiến những tảng đá vụn cũng trượt xuống theo, phát ra tiếng động ầm ĩ, bụi bay mù mịt.
Phù...
Triệu Ngọc thở hổn hển, nhìn kĩ lại thì phát hiện trên mặt Dương Văn Đào đầy máu, hiển nhiên là vỡ mặt rồi! Có điều, gã ta không bị nguy hiểm đến tính mạng, tuy rằng đang hôn mê nhưng vẫn rên rỉ liên tục, đầu cũng lắc qua lắc lại.
Phù...
Triệu Ngọc lại hít sâu vào lần nữa, cảm thấy thể lực của mình đã tiêu hao đến mức cực hạn, đầu cũng hơi choáng váng.
Trong lòng hắn chợt thấy buồn bực, đáng lẽ chút vận động cỏn con này chẳng đáng gì với mình cả, nhưng sao lại mệt thế nhỉ? Chẳng lẽ là vì phải nhìn mãi trong bóng tối à?
Gâu! Gâu! Gâu...
Ngay lúc này, chỗ vách gỗ bỗng vang lên vài tiếng sủa. Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn, thì ra con chó mù kia đã đuổi kịp đến đây không biết từ lúc nào rồi.
Không biết tại sao, khi vừa nhìn thấy con chó này, Triệu Ngọc lại có cảm giác thân thiết. Hắn vội vẫy tay với nó: “OK rồi, người anh em, kẻ xấu đã bị bắt rồi! Qua đây nào!”
Gâu gâu gâu...
Con chú mù sủa lên vài tiếng giống như đáp lại lời Triệu Ngọc, nhưng nó vẫn chỉ đứng ngoài vách gỗ sủa lên thật to chứ không hề có ý định đi vào trong này.
Hả?
Trong thoáng chốc, Triệu Ngọc như nhận ra được điều gì đó. Chẳng lẽ... trong hầm mỏ này thiếu oxy sao? Việc mình bị chóng mặt cũng có liên quan đến cái này?
Đúng rồi!
Hắn sực nhớ đến một thứ khác, trong số những vật dụng của hệ thống có một cái máy đo lường tàng hình. Hệ thống đã giới thiệu rằng cái máy đo lường này có thể đo được chất lượng không khí, chi bằng bây giờ lấy ra dùng thử xem sao.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội bật cái máy đó lên. Kết quả là, hắn vừa mới bật lên, ánh đèn màu đỏ liền sáng lên trong đầu. Máy đo lường đang nhắc nhở hắn rằng, lượng CO2 trong không khí đang vượt quá mức cho phép, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khoẻ con người, cần phải mau chóng rời khỏi đây!
Mẹ nó!
Triệu Ngọc không nói nên lời, chả trách sao mình lại cảm thấy choáng váng đầu óc, còn khó thở như thế! Nếu không kiểm tra thì tí nữa chắc chắn sẽ bị ngất xỉu rồi chết trong này!
Nghĩ vậy, Triệu Ngọc vội tiến lên kéo Dương Văn Đào ra, nào ngờ hắn kéo mãi mà không nhúc nhích gì cả!
Ủa?
Hắn vội đi đến trước mặt Dương Văn Đào xem thử, lúc này mới phát hiện, thì ra trong lúc giằng co vừa rồi, do đá vụn trượt xuống, có một tảng đá rất to đang đè lên tay của Dương Văn Đào!
Haizz!
Cũng không còn cách nào khác, tuy Dương Văn Đào là tội phạm giết người, nhưng mình vẫn phải cứu gã ra mới được, nếu không chắc chắn gã ta sẽ chết ở trong đây luôn!
Vì vậy, Triệu Ngọc chỉ đành cố gắng hết sức nâng tảng đá to kia lên một tí. Ngay sau đó, hắn cúi đầu xuống, định rút tay của Dương Văn Đào ra.
Thật không ngờ, vừa mới kéo tay gã ta ra xong, Triệu Ngọc lại phát hiện được một thứ khác nằm dưới tảng đá to! Chất liệu và hình dạng của thứ đó trông không giống như một tảng đá.
Do tò mò nên Triệu Ngọc đã đưa tay phủi sạch lớp đất cát trên bề mặt vật đó ra, lúc này hắn mới nhìn thấy rõ đó là thứ gì!
Triệu Ngọc lại gạt mấy tảng đá vụn xung quanh ra, đào cái cặp da đó lên. Đây là một cái cặp da hình chữ nhật không lớn lắm, do dùng thiết bị nhìn xuyên đêm nên hắn không thể nhìn ra nó có màu gì. Nhưng hắn thấy được cái cặp da này hơi phồng lên, dường như bên trong đựng đầy đồ.
Hiện giờ đang là lúc nguy hiểm, đương nhiên là Triệu Ngọc không thể từ tốn lục đồ bên trong ra xem được rồi. Vậy là hắn vội kẹp cặp da dưới nách, sau đó đứng dậy kéo Dương Văn Đào ra khỏi cái hang bé xíu này.
Do trên mặt đất có rất nhiều vũng nước đọng, Dương Văn Đào cũng đã uống rất nhiều nước vào người. Sau khi được kéo ra ngoài, gã ta cứ ho sặc sụa, không ngừng phun nước ra ngoài. Triệu Ngọc cũng không dám chậm trễ, vội khoá đầu còn lại của cái còng trên tay Dương Văn Đào vào tay mình.
Hừ!
Chẳng phải anh chạy rất giỏi sao? Để tôi xem anh còn chạy như thế nào được?
Trong lúc đắc ý, Triệu Ngọc cũng trầm trồ khen ngợi. Chất lượng còng số 8 bây giờ tốt thật đấy, Dương Văn Đào bỏ trốn hai tuần rồi mà vẫn chưa thể tháo nó ra được!
Nếu không phải do trước đó chiếc còng này phát ra tiếng động, e rằng mình vẫn chưa phát hiện ra gã ta được!
Trùng hợp!
Thật sự quá trùng hợp!
Ngẫm lại suốt quá trình đuổi bắt Dương Văn Đào, nếu chi tiết nào đó khác chút xíu thôi thì sẽ không có được kết quả như bây giờ!
Đúng thật là trùng hợp đến không thể trùng hợp hơn được nữa!
Gâu gâu gâu...
Con chó mù vẫn cứ sủa gâu gâu bên tai Triệu Ngọc, không biết là để chúc mừng cho hắn hay là vì cái gì khác.
Sau khi đi ra khỏi cái hang động bị bịt hồi nãy, đèn đỏ trên máy đo lường tàng hình lập tức chuyển thành màu xanh, mà Triệu Ngọc cũng cảm thấy không khí thông thoáng hơn nhiều.
Nhưng để chắc ăn, hắn vẫn kéo theo Dương Văn Đào đang trong trạng thái nửa hôn mê ra xa khỏi vách gỗ, đến khu vực an toàn.
Con chó mù cũng không còn sủa nữa mà chạy xung quanh Dương Văn Đào.
“Được rồi.” Triệu Ngọc bị nó làm cho hoa mắt, vội quát lên một tiếng: “Mày đừng chạy vòng vòng nữa, tên này tạm thời không thể thải ra thứ gì được đâu!”
Sau khi nói xong, Triệu Ngọc mới nhớ đến cái cặp da mình nhặt được lúc nãy.
Cái cặp hơi phồng lên, không biết bên trong đựng gì nhỉ?
Nhân lúc Dương Văn Đào còn chưa tỉnh hẳn, hắn lấy cái cặp da ra xem thử. Góc dưới của cặp có in một logo hình con bướm, kiểu dáng trông rất cổ xưa, ở phía trên còn có hai cái quai xách, thoạt nhìn trông giống như giỏ đi chợ của các bà thím vậy. Nhìn kiểu dáng này giống như quay ngược về những năm 80 của thế kỉ trước, chắc chắn là cái cặp này có tuổi đời lâu lắm rồi.
Mặc dù cặp da hơi phồng lên, nhưng do nó được đào ra từ trong đống đổ nát của hầm mỏ, cho nên Triệu Ngọc cũng không chờ mong rằng nó chứa thứ gì hay ho.
Cò điều, lần này hắn đoán sai rồi!
Sau khi hắn kéo dây khóa ra, nhìn rõ được thứ ở bên trong thì cả người cũng cứng đờ hết cả! Hắn ngây ngẩn ngồi há hốc mồm, hồn bay phách tán, trời đất đảo loạn!