Hắn lấy một xấp tiền ra xem, thấy những tờ tiền này đều có mệnh giá một trăm tệ. Tuy rằng đã trải qua thời gian rất lâu, nhưng chúng vẫn được giữ gìn rất tốt.
Triệu Ngọc nhận ra đây đều là tờ một trăm tệ trong bộ tiền Nhân Dân Tệ thứ tư. Mà cái cặp da này chất đầy như vậy thì chắc hẳn phải có ít nhất tám mươi đến một trăm nghìn tệ!
Nhiều tiền đến thế cơ à?
Bà nội nhà nó...
Triệu Ngọc cảm thán trong lòng, tuy rằng bây giờ loại tiền giấy này đã không còn được lưu hành trên thị trường nữa, nhưng vẫn có thể đem đi đổi. Vả lại, nhìn nó lâu đời như vậy, nói không chừng còn có giá trị sưu tầm gì đó.
Nói một cách đơn giản, cứ coi như số tiền này chỉ đổi được với tỉ lệ gấp hai gấp ba, thì số tiền hắn nhận được cũng không ít chút nào!
Triệu Ngọc đắc ý một hồi xong, vốn định lục xem trong cặp còn thứ gì khác không, nhưng thật không ngờ trước mắt hắn bỗng tối sầm lại, không còn nhìn thấy gì nữa!
Thì ra, thiết bị nhìn xuyên đêm tàng hình có thời gian sử dụng là một tiếng đồng hồ, bây giờ đã hết giờ rồi. Vài giây sau, ống nhòm tàng hình cũng tuyên bố hết thời gian sử dụng.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc vội cất tiền vào cặp lại, trong lòng thầm nghĩ, thật không ngờ rằng mình đã ở trong hầm mỏ này lâu đến vậy? Không còn kính nhìn xuyên đêm thì không ổn lắm, chỉ dựa vào chút pin trên điện thoại, không biết có duy trì được đến lúc ra ngoài không?
Bây giờ, hắn đã bị lạc đường rồi, không biết lối ra ở đâu nữa!
Triệu Ngọc vội bật đèn pin trên điện thoại lên, phát hiện trên mặt Dương Văn Đào toàn là máu, sống mũi cũng bị gãy rồi, một trong hai con mắt cũng không thể mở lên nổi nữa, y như con chó mù vậy.
Gã ta cứ nằm rên rỉ mãi, tuy rằng chưa chết nhưng trông như đang rơi vào trạng thái mê man, chứng tỏ hòn đá khi nãy mình ném trúng gã ta không hề nhẹ chút nào.
Phù...
Triệu Ngọc hít sâu một cái, điều chỉnh lại cảm xúc rồi bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Tuy đã bắt được tên nghi phạm bỏ trốn, hơn nữa còn bỗng nhiên phát tài, nhưng nếu không thể ra khỏi hầm mỏ này thì mọi thứ đều vô nghĩa cả!
Vậy... Mình phải đi ra ngoài thế nào đây?
Giống như là có thể đoán được suy nghĩ của Triệu Ngọc, con chó mù bỗng chạy đến trước mặt hắn và sủa gâu gâu, ra hiệu cho hắn đi theo nó!
“Đừng có mơ!” Triệu Ngọc lại không dám mạo hiểm nữa. Hắn nghĩ thầm trong lòng, con chó này là một chuyên gia dò phân, nếu như dắt theo mình đi khắp nơi tìm phân, mình có còn sống sót nổi không?
Thôi đi, mình vẫn nên tự nghĩ cách khác vậy!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc phẩy tay với con chó mù, ra hiệu cho nó đừng có gấp gáp chạy lung tung như vậy.
Ngay sau đó, Triệu Ngọc lại đặt hết hi vọng lên người Dương Văn Đào. Nơi đây là địa bàn của gã ta, chắc gã ta sẽ biết lối ra ở đâu chứ?
Nhưng nghĩ lại, kẻ này là tội phạm giết người bỏ trốn, không cần nghĩ cũng biết, gã ta thà rằng chết chung với Triệu Ngọc chứ chắc chắn sẽ không chịu dẫn hắn ra ngoài một cách dễ dàng đâu.
Vả lại, bây giờ gã ta đang bị thương nặng, cũng không biết có tỉnh lại được không, tuyệt đối không được đặt hi vọng lên người gã.
Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Ngọc cảm thấy nếu muốn ra ngoài vẫn nên tự dựa vào sức mình mới được.
Vì vậy, hắn bắt đầu lục tìm trong đầu, chẳng bao lâu sau đã tìm được hai món đạo cụ, một cái máy tăng sóng và một cái máy định vị tàng hình.
Sau khi kết hợp hai món đồ này lại dường như có thể giải quyết vấn đề trước mắt một cách hoàn hảo.
Mấy đạo cụ của hệ thống thật sự rất hữu dụng, vừa mới kích hoạt thì di động của Triệu Ngọc lập tức có tín hiệu sóng, hắn vội gọi một cú điện thoại cho Bành Hân.
Bây giờ là khoảng rạng sáng một giờ, Bành Hân vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng. Mãi đến khi Triệu Ngọc lặp lại lần nữa rằng mình đã bắt được Dương Văn Đào, vả lại còn đang bị lạc trong hầm mỏ, lúc này hắn mới nghe thấy tiếng đồ rơi xuống đất rầm rầm phát ra từ đầu dây bên kia...
Triệu Ngọc nói cho Bành Hân biết toạ độ hiển thị trên máy định vị tàng hình, việc còn lại chính là kiên nhẫn ngồi đợi thôi! E rằng đám người Bành Hân ít nhất cũng phải hai tiếng sau mới tìm được hắn.
Không cần lo lắng, hai tiếng thôi mà...
Triệu Ngọc tìm một chỗ, dựa vào tường ngồi xuống nghỉ ngơi. Do hắn và Dương Văn Đào bị còng lại với nhau, nên hắn chỉ đành dùng sức kéo Dương Văn Đào lê lết đến trước mặt mình.
Tên này...
Triệu Ngọc nghĩ, nếu như bây giờ Dương Văn Đào còn tỉnh táo thì hắn thật sự rất muốn hỏi rằng, rốt cuộc anh nghĩ cái quái gì thế? Chẳng lẽ định ở trong hầm mỏ này cả đời à?
Ngoài ra, tên nghi phạm xuất hiện gần hồ chứa nước có phải là anh không? Chẳng lẽ... là do nhân chứng nhìn nhầm sao? Anh chạy đến hồ chứa nước để làm gì?
Nhưng hiện giờ Dương Văn Đào lại mơ mơ màng màng, không hề có dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Con chó mù lại rất ngoan, nhìn thấy Triệu Ngọc ngồi yên, nó cũng đi đến nằm bên chân hắn, không sủa một tiếng nào.
Tuy rằng nó chỉ biết tìm phân, nhưng Triệu Ngọc lại có ấn tượng rất tốt với nó. Hôm nay nếu như không có sự giúp đỡ của nó, chắc chắn hắn không thể bắt gặp Dương Văn Đào tận hai lần.
Được rồi người anh em, đợi sau khi ra ngoài, chắc chắn tao sẽ mua một con gà quay thật to cho mày ăn!