Đúng như Triệu Ngọc dự đoán, vào khoảng hơn ba giờ sáng, bỗng có ánh sáng lấp loé trong hầm mỏ, cùng với đó là những tiếng bước chân hỗn loạn.
Vì đã có tọa độ xác định nên đội cứu hộ tìm được Triệu Ngọc rất nhanh.
Sau khi bọn họ gặp nhau, việc đầu tiên mà Triệu Ngọc làm chính là nhờ các cảnh sát điều tra chụp hình giúp mình, không những chụp chung một tấm hình với Dương Văn Đào mặt mũi bê bết máu mà còn cố ý để cái còng giữa hai người ở vị trí dễ thấy. Hiển nhiên hắn muốn tất cả mọi người đều thấy được, Dương Văn Đào là do hắn bắt về!
Điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ là, chỗ hắn ngồi đợi chỉ cách cửa hầm mỏ có hơn bốn mươi mét thôi. Nếu biết hướng đi đúng thì chưa tới hai phút là hắn đã có thể ra khỏi hầm mỏ rồi!
Mẹ nó!
Triệu Ngọc liếc con chó mù một cái, nghĩ thầm trong lòng, nếu không phải do mày dò phân làm mất nhiều thời gian như thế, sao tao bị lạc đường chứ?
Gâu gâu gâu...
Con chó mù không hiểu gì cả nhưng vẫn sủa inh ỏi phối hợp với hắn.
Lúc đó Dương Văn Đào đã tỉnh lại. Nhìn thấy xung quanh có nhiều cảnh sát như thế, gã ta cũng hoàn toàn tuyệt vọng, cúi đầu rụt cổ đi lên xe cảnh sát.
Bành Hân vốn đã xem Triệu Ngọc như thần thánh từ lâu rồi, vừa thấy hắn là chị ta lập tức tiến lên, quàng tay thật chặt quanh cổ hắn.
“Ngọc à, cậu thật là giỏi mà!” Bành Hân hét lên như phát điên: “Tôi thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ không biết có phải cậu đã thương lượng trước với Dương Văn Đào không. Cậu... Rốt cuộc cậu tìm được gã ta bằng cách nào vậy?”
“Đúng vậy!” Một cảnh sát tên Đại Phi tỏ vẻ buồn bực: “Rõ ràng có người nhìn thấy Dương Văn Đào đi đến phía Tây hồ chứa nước, tại sao bây giờ gã ta lại trốn trong hầm mỏ phía Đông này chứ? Với lại, khu này rộng như thế, làm sao chú tìm được hắn ta vậy? Trước đó chẳng phải chú đã đi về phía Nam với lão Lưu rồi sao? Lão Lưu đâu?”
“Ừ nhỉ?” Một cảnh sát điều tra khác lên tiếng: “Triệu Ngọc thật đúng là thần! Ai chơi như cậu chứ? Chẳng lẽ cậu muốn bắt hết toàn bộ tội phạm sao? Cũng không chừa lại chút cho bọn tôi...”
Trong lúc đang đắc ý, hắn bỗng nhìn thấy có cảnh sát điều tra đang xua đuổi con chó mù đi ra ngoài, trong khi đó nó đang giương ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm vào hắn.
Triệu Ngọc thấy vậy, vội đẩy Bành Hân ra, chạy đến trước mặt bọn họ và nói: “Này, để nó qua đây đi. Nó đi theo tôi đấy, là trợ thủ của tôi!”
Gì?
Nhóm cảnh sát tỏ vẻ ngạc nhiên, không hiểu ra sao. Con chó này không những mắt bị mù, chân bị què, mà khắp người còn bẩn thỉu hôi thối đến mức ngạt mũi.
Một con chó như thế, tại sao lại thành trợ thủ chứ?
“Wow, Triệu Ngọc, chắc không phải là cậu... nhờ con chó...” Có người tỏ vẻ bất ngờ: “Ngửi mùi tìm đến đây chứ? Chuyện này... thần kỳ quá đi!”
“Ngọc à.” Bành Hân kích động đến nỗi không biết phải nói gì, đành vỗ vỗ vai Triệu Ngọc: “Nếu sau này cậu không tìm được vợ, chị đây sẽ làm vợ bé cho cậu!”
Cho xin đi!
Triệu Ngọc bỗng cảm thấy thần kinh vặn xoắn...
Trong quá trình truy bắt Dương Văn Đào, không ít chỗ trên người Triệu Ngọc cũng bị thương, đặc biệt là vết dao ở mắt cá chân, đến bây giờ vẫn còn đang chảy máu.
May mà có nhân viên y tế đi theo đến đây, Bành Hân vội bảo họ xử lí vết thương cho hắn.
Lúc xử lí vết thương, con chó mù cứ đi theo bên người Triệu Ngọc, vừa giống như đang bảo vệ cho chủ nhân, vừa giống như một người anh em tốt đang đồng hành cùng Triệu Ngọc vậy.
Thấy nó như vậy, Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng cảm động, trong lòng cũng thầm ra quyết định, không những sẽ mua gà quay cho nó ăn mà còn dắt nó về nhà, để sau này nó đi kiếm ăn với mình.
Tuy rằng con chó này là một chuyên gia dò phân, nhưng sau này huấn luyện lại, nói không chừng sẽ có thể “cải tà quy chính”. Sau này lỡ như nó trở thành cao thủ tìm bắt người, biết đâu sẽ giúp ích được cho mình!
Thật không ngờ, sau khi Triệu Ngọc đưa ra ý kiến này, do con chó mù thật sự quá hôi thối nên các cảnh sát đều không đồng ý cho nó lên xe.
Tuy rằng cơ thể mệt mỏi, nhưng trong lòng Triệu Ngọc lại rất phấn khích.
Thật sự là quá đã!
Mặc dù chạy vòng vòng trong núi nhiều ngày như thế, nhưng cuối cùng cũng đã bắt được tên nghi phạm rồi! Lần này, mình lại đơn thân độc mã hoàn thành nhiệm vụ, sức mạnh này, tài năng này, hì hì...
Trong lúc vui sướng hắn cũng nghĩ đến Lưu Trường Hổ. Khi biết tin mình không những đã phá được vụ án thảm sát mà còn bắt được Dương Văn Đào, lão ta sẽ có vẻ mặt gì nhỉ?
Sau đó, dòng suy nghĩ của hắn lại nhanh chóng trở về với vụ án Giản Văn Lỵ. Bây giờ nhiệm vụ chính của mình đã hoàn thành rồi, tiếp theo vẫn nên tập trung tinh thần để tra tìm manh mối của vụ án này thôi!
Bây giờ Lâm Mỹ Phượng vẫn còn đang bị nhốt ở trại tạm giam, không phá được vụ án này thì không thể nào cứu chị ta ra được...
Triệu Ngọc đang ngẫm nghĩ thì hệ thống trong đầu bỗng phát ra tiếng thông báo kết thúc:
Tuy rằng 90% đã là cao rồi, nhưng Triệu Ngọc lại thấy rất không hài lòng. Theo lí mà nói thì hôm nay hắn vừa bắt được tội phạm vừa nhặt được tiền, gần như hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, nhưng tại sao lại chỉ có 90%?
Vả lại, thời gian kết thúc của kỳ ngộ ngày hôm nay sao muộn thế nhỉ, trời cũng sắp sáng rồi mới thông báo kết thúc?
A...
Trong thoáng chốc, Triệu Ngọc như nghĩ ra được gì đó. Hắn có cảm giác rằng hình như sau khi mình quyết định lái xe về nhà, hệ thống mới thông báo kết thúc!
Chẳng lẽ... Hôm nay còn có kỳ ngộ gì khác đang đợi mà bị mình bỏ qua sao?
Rốt cuộc mình... đã bỏ lỡ gì vậy?
Chậc...
Cùng với chút tiếc nuối ấy, Triệu Ngọc mở túi đạo cụ ra xem, lần này nhận được ba cái máy nhìn lén tàng hình!
Wow!
Máy nhìn lén tàng hình?
Không cần nghe giới thiệu, chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ khiến cho hai mắt Triệu Ngọc sáng rực lên rồi.
“Máy nhìn lén tàng hình, có chức năng nhìn lén, bất cứ dụng cụ gì cũng không thể phát hiện ra nó, thời gian sử dụng là mười phút!”
Wow!
Ha ha...
Triệu Ngọc khẽ liếm môi, thứ này thật không tồi! Ban đầu do đã sử dụng hết thiết bị nhìn xuyên đêm và ống nhòm, hắn còn tưởng rằng mình không nhìn trộm gì được nữa! Nào ngờ bây giờ lại có thêm máy nhìn lén tàng hình, hắn làm sao có thể không vui được chứ?
Lúc giằng co ở trong hang đá, vì lo rằng Dương Văn Đào sẽ bỏ trốn lần nữa nên Triệu Ngọc đã gắn một máy theo dõi tàng hình lên người hắn ta, đáng tiếc là nó không phát huy được tác dụng gì. Mà trước đó hắn còn sử dụng kính nhìn xuyên đêm và máy định vị... Nên số lượng đạo cụ của hệ thống đã bị giảm rất nhiều.
Hừm...
Xem ra, trong giây phút quan trọng, những món đạo cụ này cũng vô cùng hữu ích đấy! Sau này nhất định phải nhận nhiều hơn mới được!
Ủa?
Đúng rồi, vừa nghĩ đến việc nhận được đạo cụ mới, Triệu Ngọc liền nhận ra rằng, nếu bây giờ đã qua ngày mới thì chi bằng cố gắng thêm chút nữa, tranh thủ mở một quẻ bói khác! Để xem ngày hôm nay sẽ ra được quẻ gì?
Nghĩ vậy, Triệu Ngọc một tay lái xe, một tay móc bật lửa ra châm thuốc. Thấy hắn đột nhiên ho sặc sụa, con chó mù không hiểu chuyện gì xảy ra, sủa gâu gâu vài tiếng với vẻ lo lắng.
“Hệ thống Kỳ Ngộ khởi động thành công!” Sau đó, hệ thống nói ra ba chữ một cách không cảm xúc: “Quẻ Khôn Chấn!”
Két...
Triệu Ngọc đạp phanh lại thật gấp, khiến xe dừng cái két ngay ở lưng chừng núi, ngay cả bánh xe cũng xịt khói! Con chó mù bị doạ sợ, lại phát ra tiếng sủa gâu gâu lần nữa...