Cuồng Thám

Chương 125: Chương 125CHÓ NGHIỆP VỤ CỦA ANH ĐẸP QUÁ!





“Quẻ Khôn Chấn.” Hệ thống giới thiệu: “Khôn tức đất Chấn tức sấm, đại địa kinh lôi (sấm rền trên mặt đất), lịch chủ khi vương (Chúa cũ bắt nạt Vua), ngự tạo chung nhiếp (sự thống trị cuối cùng bị thay quyền), nãi niện vô thường (quả là sự lật đổ vô thường).”

Trời ơi!

Triệu Ngọc bật đèn chớp của xe lên, trong đầu thì đang ghi nhớ nội dung quẻ bói một cách chăm chú, tim đập thình thịch.

Khôn!

“Khôn” trong Càn khôn!

Cuối cùng quẻ “Khôn” cũng xuất hiện rồi!

“Khôn” đại diện cho đất, nhưng không biết trong hệ thống Kỳ Ngộ thì sẽ đại diện cho điều gì?

Đại địa kinh lôi, lịch chủ khi vương!

Nội dung quẻ bói này nghe có vẻ khá hoành tráng, khiến Triệu Ngọc vừa phấn khích vừa thấy hơi lo sợ bất an. Chẳng lẽ hôm nay lại xảy ra chuyện gì đó lớn hơn nữa sao? Là chuyện gì đây? Tốt hay xấu?

Theo như phỏng đoán của Triệu Ngọc thì “Chấn” ở đây rất có thể đại diện cho địa vị. Bây giờ hắn đã phá được vụ án thảm sát, lại bắt được Dương Văn Đào, đương nhiên địa vị sẽ được nâng cao hơn rồi.

Nhưng khi xuất hiện chung với quẻ Khôn, liệu có thay đổi gì không?

Triệu Ngọc biết rằng quẻ Khôn này mới xuất hiện lần đầu, chắc chắn hắn không thể đoán ra được ý nghĩa của nó, cần phải từ từ tìm hiểu thêm.

Vì vậy, hắn khởi động xe rồi chạy về nhà.

Do núi Ngân Bàn cách thành phố Tần Sơn rất gần, mà bây giờ lại là đêm khuya thanh vắng, nên Triệu Ngọc chỉ tốn nửa tiếng đồng hồ đã chạy về đến đường Thuận Phong.

Lúc này đã hơn bốn giờ sáng, là khoảng thời gian mà mọi thứ đều chìm trong yên tĩnh, xung quanh tiệm trái cây cũng im ắng lạ thường.

Con chó mù này cũng rất nghe lời, Triệu Ngọc chỉ dùng tay ra hiệu một cái, nó liền đi theo một cách ngoan ngoãn, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Đèn hành lang đã bị hư từ lâu rồi, Triệu Ngọc chỉ đành bật đèn pin điện thoại lên. Nào ngờ khi hắn dắt chó đi đến trước cửa nhà thì đột nhiên nhìn thấy có một người đang ngồi nghiêng ở đó!

Triệu Ngọc còn chưa nhìn rõ có chuyện gì thì con chó mù đã vọt về phía trước, dùng mũi ngửi mặt đối phương, còn phát ra tiếng ư ử nữa.

Triệu Ngọc rọi đèn lên mặt đối phương, lúc này mới phát hiện, thì ra người này chính là Hoa Hoa!

Lúc này cô ta đang ngồi trên băng ghế dài, dựa vào cửa chống trộm nhà mình ngủ ngon lành.

Có thể là do nghe thấy có tiếng động nên Hoa Hoa khẽ mở mắt ra mơ mơ màng màng, bỗng nhiên lại thấy một con chó to đang nhìn mình chằm chằm khiến cô ta giật nảy mình!

Hả?

Vì quá bất ngờ mà cơ thể Hoa Hoa nghiêng sang một bên, ngã xuống đất kéo theo cả băng ghế.

Con chó mù cũng bị doạ cho giật nảy mình, vội chạy về bên chân Triệu Ngọc.

“Này, là tôi!”

Triệu Ngọc bật đèn sáng lên, lúc này Hoa Hoa mới nhìn thấy rõ mặt hắn, vội lồm cồm bò dậy, hỏi: “Là anh à? Đây là... Ui... Hôi quá! Hôi thật!”

Triệu Ngọc vội mở cửa nhà mình ra, bật đèn ở cửa lên rồi hỏi: “Sao vậy? Đêm hôm khuya khoắt, sao còn ngủ trên hành lang?”

“À... Tôi... Tôi...” Hoa Hoa vội dùng tay che mặt lại: “Tôi cũng mới về, quên đem chìa khoá rồi, không thể vào nhà được! Nghĩ là ngồi đợi trước cửa nhà một lát, mấy chị em của tôi sẽ về tới thôi!”

Triệu Ngọc rất tinh mắt, hắn đã nhìn thấy vết bầm tím trên mặt Hoa Hoa từ lâu rồi, xem ra hôm nay cô ta đã gặp phải chuyện rắc rối gì đó.

Vì để đỡ ngại, Hoa Hoa vội chỉ vào con chó mù và hỏi: “Anh cảnh sát, đây là chó nghiệp vụ trong đội các anh sao? Có phải nó bị thương rồi không, mắt nó sao vậy? Còn nữa, các anh mới hoàn thành nhiệm vụ quan trọng gì à? Tại sao lại bốc mùi hôi thế?”

Triệu Ngọc nhìn lướt qua người Hoa Hoa, thấy cô ta đang mặc một chiếc váy màu trắng, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác màu hồng. Tuy rằng quần áo trông có chút xộc xệch, nhưng dáng người lả lướt, để lộ vẻ đẹp quyến rũ của một cô gái đang tuổi xuân.

“Chuyện đó... Hay là cô vào nhà tôi nghỉ ngơi chút đi!” Triệu Ngọc lên tiếng, mắt không chớp lấy một cái.

“Ồ... Được...” Nào ngờ Hoa Hoa không hề có ý từ chối gì cả, lập tức cất bước đi vào trong nhà Triệu Ngọc: “Vậy phiền anh rồi, anh cảnh sát!”

“Không phiền... Không phiền...” Tuy Triệu Ngọc không có ý xấu gì, nhưng có một cô gái xinh đẹp bước vào trong nhà, trong lòng hắn vẫn cảm thấy khá phấn khích.

Đợi sau khi vào nhà, Triệu Ngọc mới thấy rõ bên má phải của Hoa Hoa vừa đỏ vừa sưng, giống như là bị ai đó tát một bạt tai vậy!

Triệu Ngọc lười quan tâm đến chuyện này, lên tiếng nói với Hoa Hoa: “À, nhà tôi có hai phòng ngủ, cô ngủ ở đâu cũng được! Tôi phải đi tắm rửa cho con chó này trước, nếu không lát nữa chắc không ai dám ở trong nhà nữa!”

“Ồ...” Hoa Hoa nhìn chằm chằm con chó mù rồi nói: “Con chó này cũng khá oai đấy, nó tên gì vậy?”

“Hả?” Triệu Ngọc còn tưởng là Hoa Hoa đang nói đùa bèn đáp lại với vẻ bỡn cợt: “Nó tên... Chuyên Gia Ngửi Phân!”

“Chuyên Gia Văn Sử?” Hoa Hoa nói với vẻ nghiêm túc: “Cái tên này hay thật! Này... Anh cảnh sát, hay để tôi giúp anh đi, trước đây tôi thường xuyên tắm rửa cho chó becgie đấy!”

“Gì? Cái gì cơ? Chó gì cơ?” Triệu Ngọc nghe không rõ lắm.

“Không phải chứ?” Hoa Hoa chỉ con chó mù và nói: “Đây chẳng phải là giống chó Malinois của Bỉ sao? Anh nuôi mà, sao không biết được?”

Trời ơi!

Triệu Ngọc cười ngây dại, nghĩ thầm trong lòng, cô gái này sao nhìn hay vậy? Một con chó bị mù, chân bị què lại được nhìn ra thành chó đặc vụ, lại còn của Bỉ nữa chứ? Vui thật, con chó này đúng thật là biết theo dõi, nhưng chỉ biết theo dõi phân thôi... Ha ha...

“Con chó này mới theo tôi hôm nay, tôi cũng không rõ nữa. Nếu cô muốn tắm cho nó, vậy thì quá tốt rồi!” Triệu Ngọc trưng ra vẻ mặt sao cũng được.

“Được... Xem này! Tôi rành nhất là tắm cho chó đấy!” Hoa Hoa cởi áo khoác ra, vẫy tay với con chó mù một cách phấn khích: “Nào nào, Chuyên Gia Văn Sử, tắm rửa thôi...”

Trên người Hoa Hoa mặc một chiếc váy dạ hội cúp ngực màu trắng, khi cô ta cúi người xuống, “cây trái tươi mọng” liền bày ra hết trước mặt, khiến cho Triệu Ngọc ngây người trong chốc lát.

Con chó mù cũng rất nhiệt tình, Hoa Hoa vừa mới gọi thì nó bèn cắm đầu cắm cổ chạy theo người ta rồi.

Chẳng bao lâu sau, từ trong phòng tắm vang lên tiếng nước xối ào ào, ngoài ra còn có tiếng Hoa Hoa nói chuyện với chó: “Chuyên Gia Văn Sử, hôm nay mày đã hoàn thành nhiệm vụ gì vậy? Trên người dơ và hôi thế này, nào, để chị tắm rửa sạch sẽ cho...”

Chậc chậc...

Triệu Ngọc khẽ chép miệng, trong lòng nghĩ thầm, đúng thật là bí bách lâu ngày cua kiểu nào chả dính(1). Không những “nhặt” được một đại mỹ nữ ở ngoài cửa, mà đại mỹ nữ còn chủ động tắm rửa cho chó? Đây đúng thật là... Thấy thú vị rồi đấy!

(1)Nguyên văn là 尿性大了什么结石都能出来: Nhịn tiểu lâu ngày kiểu gì cũng bị sỏi.

Hoa Hoa...

Theo lí mà nói, hôm nay hệ thống đâu có ra quẻ Khảm, đáng ra hắn đâu có duyên gì với phụ nữ? Tại sao lại trùng hợp đến thế, gặp trúng lúc người ta quên mang chìa khoá?

Nhìn khuôn mặt sưng đỏ của cô ta, chắc là mới bị ăn một bạt tai xong. Không biết lát nữa mình lựa lời an ủi cô ta thì có xảy ra chuyện gì gì đó không nhỉ?

Nhưng, khi nghĩ đến nghề nghiệp của Hoa Hoa, Triệu Ngọc lại có chút do dự chần chừ.



Thật không ngờ, Hoa Hoa tắm rửa cho chó cũng khá tỉ mỉ, tắm rửa hết hơn nửa tiếng đồng hồ rồi mới thả con chó mù đi ra từ nhà vệ sinh.

“À... Anh cảnh sát!” Hoa Hoa đứng núp sau cửa phòng tắm, lên tiếng nói với Triệu Ngọc: “Chuyên Gia Văn Sử tắm xong rồi, anh dùng máy sấy sấy lông giúp nó nhé! Với cả... Người tôi bị dơ rồi, tôi cũng tắm ở nhà anh luôn được không?”

“Ừ... Được, được!”

Lúc Triệu Ngọc gật đầu đồng ý, trong đầu hắn đang nghĩ, thật muốn sử dụng máy quay lén tàng hình hoặc là máy nhìn lén tàng hình mới nhận được lúc nãy quá. Nhưng nghĩ kĩ lại, chỉ nhìn được mà không ăn được, chẳng phải sẽ càng khó chịu hơn sao? Hay là... Mình xông thẳng vào trong luôn?

Trong lúc Triệu Ngọc đang nghĩ lung tung thì con chó mù đã đi đến trước mặt hắn. Hắn cúi đầu nhìn xuống, bỗng cảm thấy vô cùng bất ngờ!

Trời!

Thật sự gặp ma rồi!

Con chó này, thật sự... Rất đẹp!