Cuồng Thám

Chương 126: Chương 126KẺ TÁI PHẠM





Hoa Hoa cũng không ngại gì cả, tắm rửa xong, cô ta mặc một cái áo ba lỗ của Triệu Ngọc đi ra. Trong lúc bước đi, đường cong hấp dẫn lộ rõ, khoe trọn nét xuân thì.

Có điều, Triệu Ngọc đang cúi đầu dùng máy sấy để sấy lông cho con chó, không để ý tới Hoa Hoa.

Lúc này, con chó mù vừa bẩn vừa hôi khi nãy đã hoàn toàn thay đổi, quả thật như hai con chó khác nhau.

Con chó này trông cũng rất đẹp, mặc dù đầu màu đen thân màu vàng, nhưng thân hình cao lớn rắn rỏi, đường nét rõ ràng, hai cái tai dài dựng đứng lên, trông có vẻ cao sang quý phái.

Lúc sấy lông, con chó dường như rất thích thú, liên tục vẫy đuôi.

“Ai da.” Triệu Ngọc xoa đầu nó, nói: “Thì ra mày không mù? Con mắt này của mày chẳng phải là bình thường sao?”

“Đúng vậy.” Hoa Hoa vội đi tới bắt chuyện: “Không biết tên khốn nào dùng keo dán phần lông ở hốc mắt lại, mắt nó vốn dĩ không bị gì cả!”

“À.” Triệu Ngọc lại hỏi: “Vậy… chân thì sao?”

“Chân thì không biết bị đánh gãy hay là té gãy nữa.” Hoa Hoa vuốt lưng nó, nói: “Nếu để bố tôi mang đi làm phẫu thuật, không chừng còn có cơ hội chữa lành đó!”

“Bố cô?!”

Triệu Ngọc ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy Hoa Hoa mặc áo ba lỗ của mình. Cái áo rộng thùng thình, khó mà che được cơ thể quyến rũ khiến người khác muốn phạm tội của cô ta.

“Nhà tôi chuyên nuôi chó mà.” Hoa Hoa không để ý, nói: “Ông ấy quen rất nhiều bác sĩ thú y, để tôi bảo ông ấy mang đi khám thử!”

“Ờ... Ờ...” Triệu Ngọc lén nhìn Hoa Hoa, cảm giác lồng ngực nóng ran khó chịu.

“Xem ra mặc dù anh là cảnh sát, mang chó nghiệp vụ về nhà nhưng lại không hiểu lắm về nó nhỉ!” Hoa Hoa nhận lấy máy sấy trên tay Triệu Ngọc, bắt đầu sấy mái tóc đen nhánh của mình, đồng thời nói: “Đây là một giống chó becgie lông ngắn của Bỉ, cảnh sát đều thích dùng nó để đánh hơi theo dõi!”

“Ờ… Ờ…” Triệu Ngọc nuốt nước bọt, nói: “Vậy, con này là đực hay cái? Bao nhiêu tuổi? Đáng giá bao nhiêu tiền?”

“Hả?” Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn Triệu Ngọc, cười nói: “Anh cảnh sát, anh đang thử tôi đó hả? Từ nhỏ tôi lớn lên ở trong trại nuôi chó, mấy thứ này không làm khó được tôi đâu! ‘Chuyên Gia Văn Sử’ là chó đực, tầm khoảng hai ba tuổi. Còn về tiền thì… Chó becgie bình thường thì khoảng chừng mười ngàn tệ, nhưng nếu là loại chó thuần chủng của Bỉ thì lại khác!”

Dứt lời, Hoa Hoa bắt đầu vuốt ve thân con chó, dường như đang tìm thứ gì đó.

“Tôi nghe bố tôi nói,” Hoa Hoa lại nói tiếp, “trong giống chó becgie này có một loại chó quý, gọi là Fes gì đó, đó là giống chó becgie thuần chủng, vô cùng quý! Giá một con có thể lên tới cả triệu bạc đó! Con chó này của anh… Con chó này của anh… Tôi lại không nhìn ra được!”.

Triệu Ngọc vốn không nghe mấy lời giới thiệu của Hoa Hoa, mắt hắn chỉ lén liếc nhìn phần dưới của áo ba lỗ, thầm đoán trong bụng, rốt cuộc bên trong có mặc gì không?

Ai ngờ, lúc sấy tóc, Hoa Hoa sơ ý thổi vào khuôn mặt đang bị thương của mình, đau rát đến nỗi môi chu lên.

“Không sao chứ?” Triệu Ngọc không kiềm được hỏi một câu: “Sao ra nông nỗi này?”

“Ừm…” Hoa Hoa ngại ngùng cúi đầu xuống, nói lí nhí: “Không sao, sơ ý té ngã thôi!”

Hừ!

Biết ngay cô sẽ nói vậy mà! Trong lòng Triệu Ngọc hiểu rõ, cô gái này nửa đêm mới về nhà, ngay cả cửa cũng không vào được. Nếu là quên mang chìa khóa, thì cô ta cũng có thể tới khách sạn nào đó thuê phòng ở.

Không thấy cô ta mang theo ví, cũng không dùng điện thoại, như vậy rất có thể đồ đạc của cô ta đều bị người ta cướp đi rồi. Giờ cô ta còn cố gắng che giấu, đủ để thấy được người cướp đồ và người đánh cô ta là kẻ mà cô ta không dám hoặc là không thể động vào.

Haiz!

Tú bà đánh gái làng chơi, cảnh này Triệu Ngọc đã thấy quen rồi, chỉ là do thân phận thay đổi, hắn vẫn không kiềm được buông ra một câu: “Nếu cần giúp đỡ… có thể tìm tôi!”

Nghe thấy lời của Triệu Ngọc, Hoa Hoa bật cười, cụp mắt xuống, đôi mắt chợt ươn ướt nhưng người khác rất khó phát hiện....

Khi Triệu Ngọc tắm xong, đi ra khỏi phòng tắm thì Hoa Hoa đã nằm ngủ ngon lành trên giường của hắn rồi, con chó cũng quấn đuôi cuộn mình dưới gầm giường, bộ dạng lừ đừ buồn ngủ.

Vừa nhìn thấy Triệu Ngọc, con chó liền giương mắt nhìn hắn. Hắn ra hiệu bảo nó im lặng, sau đó đi sang phòng khác nghỉ.

Lúc này, trời đã gần sáng. Mặc dù bôn ba xông pha cả một ngày một đêm, nhưng sự phấn khích cao độ vẫn đang kích thích tinh thần của Triệu Ngọc, khiến hắn không tài nào ngủ được.

Dương Văn Đào, một cái cặp da chứa đầy tiền cũ, quẻ Khôn xuất hiện, còn có cả con chó becgie và cô gái tên Hoa Hoa quyến rũ kia. Tất cả cứ như chiếc đèn kéo quân liên tục hiện lên trong đầu, khiến hắn không ngừng suy nghĩ.

Lần này, mình tóm được Dương Văn Đào, cũng không biết được bao nhiêu tiền thưởng đây.

Cái cặp da đầy tiền cũ kia đáng bao nhiêu tiền? Nếu đổi được gấp mười lần thì chẳng phải mình sẽ phát tài sao, thậm chí đủ mua nhà rồi?

Quẻ Khôn, sấm rền trên đất, không biết hôm nay sẽ gặp được chuyện gì? Không biết mình có ứng phó nổi không?

Không ngờ, con chó lang thang mà mình vô tình mang về lại là loại chó becgie của Bỉ gì đó? Không biết nó có lai lịch gì hay không? Bị người ta vứt bỏ hay là vốn đã là một con chó lang thang?

Còn nữa…

Hoa Hoa…

Một đại mỹ nữ hiện đang nằm ở trong nhà mình, cơ thể nóng bỏng quyến rũ, làn da trắng mượt như ngọc, khiến cổ họng mình khô khốc, bảo mình làm sao ngủ được chứ?

Cô Hoa Hoa này cũng thật là, cô mặc áo ba lỗ của tôi là có ý gì? Có phải cố tình muốn dụ dỗ cảnh sát không?

Chậc chậc… Cô nói xem, nếu như bố cô là người nuôi chó, vậy nhà cô có nhiều tiền như vậy, việc gì cô phải đi làm cái nghề kia chứ? Không lẽ… chỉ vì muốn tìm sự kích thích thôi sao?

Vậy… sao cô không tới kích thích tôi chứ?



Cứ như vậy, cũng không biết đã trăn trở suy nghĩ hết bao lâu, cuối cùng Triệu Ngọc cũng ngủ được.

Nhưng mà còn chưa ngủ được bao lâu, chưa tới tám giờ sáng hắn đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Mở điện thoại ra xem, thì ra là đội trưởng Miêu Anh giữ đúng lời hứa, gửi tình hình tiến triển của vụ án Giản Văn Lỵ cho Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc điều tra án mãi thành nghiện, cho nên nhanh chóng từ trạng thái lơ mơ chuyển sang tỉnh táo hẳn, bắt đầu xem hồ sơ một cách chăm chú.

Mấy ngày gần đây, Miêu Anh đã điều động toàn bộ lực lượng trong Đội Trọng án của phân cục Nhữ Dương, điều tra lại từ đầu đến đuôi vụ án Giản Văn Lỵ. Mặc dù có được không ít manh mối mới, nhưng vụ án vẫn chưa có tiến triển gì rõ rệt.

Qua hàng loạt các chứng cứ, ngày mà Lâm Mỹ Phượng định giết Giản Văn Lỵ, quả thật là có một người đã tới nhà Giản Văn Lỵ trước. Người này không chỉ lấy trộm phần lớn tài sản mà rất có khả năng chính là hung thủ giết hại Giản Văn Lỵ.

Theo suy đoán của Miêu Anh, rất có thể đêm đó người này đột nhiên nảy lòng tham, định tới nhà Giản Văn Lỵ trộm đồ. Nhưng trong quá trình lấy trộm lại bị Giản Văn Lỵ bắt gặp, cho nên mới ra tay bóp chết cô ta, đồng thời mang thi thể trở lại giường.

Không lâu sau đó, Lâm Mỹ Phượng lẻn vào phòng ngủ, đâm mấy nhát dao vào thi thể của Giản Văn Lỵ, cho nên nhầm tưởng là mình giết cô ta.

Nếu như suy đoán này là đúng, vậy thì hung thủ thật sự rất có thể là một tên trộm thường xuyên đột nhập vào nhà người khác trộm đồ, cho nên Miêu Anh đã dồn hết lực lượng để điều tra những tội phạm có tiền án trộm cắp trước đây.

Ừm…

Không đúng!

Triệu Ngọc đặt điện thoại xuống, suy nghĩ thật kỹ. Hắn lại có cảm giác ngược lại với Miêu Anh, bởi vì kết hợp với kinh nghiệm trước đó của bản thân, hắn cảm thấy tên hung thủ giết người này... không phải là một tội phạm tái phạm nhiều lần!