Cuồng Thám

Chương 127: Chương 127HAI NGƯỜI CÒN TẮM CHUNG NỮA HẢ?





Trước khi xuyên không, Triệu Ngọc thường qua lại với đám tội phạm ăn trộm ăn cướp, nên hắn hiểu rất rõ nghề này có một quy định, gọi là “mưa gió sấm chớp thì không làm”!

Ý nghĩa đại khái của quy định này là, hễ gặp phải những ngày trời mưa sấm chớp thì bọn họ sẽ không vào nhà ăn trộm, nhất là vào ban đêm. Bởi vì lúc trời mưa sấm chớp thì người ta thường ngủ không sâu giấc, khi đó đi trộm đồ rất dễ bị phát hiện.

Xem lại vụ án Giản Văn Lỵ, ngày vụ án xảy ra, trời mưa to như trút nước, lại có sấm vang chớp giật. Nếu là một tên tội phạm có kinh nghiệm phong phú, thì sẽ không chọn thời điểm đó để ra tay.

Do vậy, suy đoán của Triệu Ngọc hoàn toàn trái ngược với Miêu Anh, hắn cho rằng người giết chết Giản Văn Lỵ phải là một kẻ mới vào nghề chưa có kinh nghiệm mới đúng.

Hơn nữa, Triệu Ngọc còn cho rằng, trên thế giới này hoàn toàn không có chuyện trùng hợp đến thế! Đúng vào lúc Lâm Mỹ Phượng đi giết Giản Văn Lỵ thì lại có người bóp cổ Giản Văn Lỵ chết trước? Bọn họ đâu có hệ thống Kỳ Ngộ, sao lại trùng hợp như vậy chứ?

Vì thế, hắn nghĩ hung thủ thật sự giết chết Giản Văn Lỵ, hoặc là có quan hệ với Lâm Mỹ Phượng, hoặc là có quan hệ với Lưu Bằng Phi!

Nếu vậy thì... rốt cuộc là quan hệ thế nào?

Triệu Ngọc chau mày, vắt óc suy nghĩ. Không biết tại sao, lời giải cho câu hỏi này thoạt nhìn có vẻ rất mù mịt, không thể nào nắm bắt được, nhưng Triệu Ngọc lại có cảm giác rằng hình như hắn đã gần chạm vào chân tướng sự việc rồi, dường như chỉ còn cách một bước nữa thôi.

Ngay trong lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ thì ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng gọi rất lớn. Lắng nghe kỹ, không ngờ ngoài cửa có người đang gọi “Hoa Hoa”!

Nghe kỹ lần nữa, thì ra người đang gọi là Dương Hồng ở nhà kế bên.

Nghe thấy tiếng gọi, Triệu Ngọc khoác áo vào, đi ra ngoài phòng khách. Ai ngờ, Hoa Hoa cũng nghe thấy tiếng gọi của Dương Hồng, cô ta ra khỏi phòng ngủ rồi giành mở cửa trước Triệu Ngọc.

“Chị Dương Hồng, em ở đây này!”

Dương Hồng nghiêng đầu nhìn sang, vừa khéo trông thấy Hoa Hoa mặc một cái áo ba lỗ rộng và Triệu Ngọc quần áo không chỉnh tề đang đứng cạnh nhau. Cô ngơ ra hai giây, lại thấy giữa hai người họ còn xuất hiện thêm một con chó!

“Em… Hai người...”

Dương Hồng mở to mắt, ánh mắt lộ rõ tâm trạng vô cùng phức tạp.

“Ơ… Chị đừng hiểu nhầm, đừng hiểu nhầm!” Hoa Hoa vội giải thích: “Chị Hồng, hôm qua em không vào được nhà, vừa may gặp được anh cảnh sát này, cho nên mới tới chỗ anh ấy ngủ một hôm! Tụi em không…”

“Hoa Hoa à… Em…” Dương Hồng vẫn chưa hiểu ra, cô chỉ vào cái áo ba lỗ trên người Hoa Hoa, quay sang nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, anh cũng biết lợi dụng cơ hội ghê đấy? Quần áo cũng cởi hết rồi?”

“Tôi? Cái gì vậy trời!” Triệu Ngọc giải thích với vẻ mặt vô tội: “À, do tắm đó!”

“Cái gì? Hai người còn tắm chung nữa hả!” Dương Hồng cao giọng.

“Gâu! Gâu! Gâu…” Không biết có phải do cảm nhận được thái độ thù địch của người đối diện hay không, mà chú chó đột nhiên sủa lên.

“Chị Hồng, quả thật là không liên quan tới anh cảnh sát này! Anh ấy tốt bụng cho em ở lại! Hôm qua… Hôm qua…” Trong lúc gấp gáp, khóe mắt Hoa Hoa rơm rớm vài giọt nước mắt uất ức.

“Đúng rồi!” Lúc này Dương Hồng mới nhớ tới chuyện chính, vội kéo Hoa Hoa lại hỏi: “Hôm qua chị có nghe nói rồi, tên khốn đó đã làm gì em? Đánh em thật sao?”

Hoa Hoa khẽ gật đầu.

“Tên khốn này!” Dương Hồng nhìn kỹ vết thương trên mặt của Hoa Hoa, tức giận quát: “Tên khốn này thật sự không phải là con người! Có phải gã ta đã cướp hết đồ của em rồi không? Chờ đấy, chị sẽ đi đòi lại cho em!”

“Đừng, đừng…” Hoa Hoa sợ hãi: “Chị Dương Hồng, chị biết thế lực đằng sau gã ta mà, chúng ta không đắc tội được đâu! Mấy thứ khác thì không sao, nhưng chìa khóa của em cũng để trong túi. Chị Dương Hồng, hay là… Chúng ta đổi ổ khóa khác đi! Em lo gã ta sẽ tới kiếm chuyện với chúng ta nữa!”

Vốn dĩ, qua cuộc nói chuyện của hai người kia, cũng không khó để đoán ra được họ đã gặp phải chuyện gì. Tuy nhiên tâm trí của Triệu Ngọc lại không ở đây, lúc nghe thấy Hoa Hoa nhắc đến hai từ “chìa khóa” và “ổ khóa” thì giật mình một cái, dường như đột nhiên nhớ tới vật gì đó quan trọng.

“Hoa Hoa, chuyện này cứ để chị tìm cách giải quyết cho!” Dương Hồng ra hiệu cho Hoa Hoa về nhà trước, sau đó quay sang nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, thật xin lỗi, vừa nãy hiểu lầm anh rồi. Thật sự cám ơn anh về chuyện của Hoa Hoa!”

“Không có gì! Không có gì!” Nghe thấy Dương Hồng nói chuyện với mình, Triệu Ngọc đành phải gác lại suy nghĩ vừa chợt lóe lên khi nãy, nghiêm túc nói: “Chỉ cần ưu đãi mà cô hứa cho tôi vẫn được tính là được!”

“Hả?” Dương Hồng hơi ngơ ra, một lúc sau mới hiểu ý của Triệu Ngọc, mặt chợt đỏ lên.

Khi ấy lại đúng lúc Hoa Hoa mới đi lấy quần áo của mình trở về, bèn kinh ngạc hỏi một câu: “Ưu đãi gì vậy?”

“Gâu! Gâu…” Triệu Ngọc không nói gì, chỉ có con chó lại sủa vang lên.

“Chuyên Gia Văn Sử, chị phải đi về đây!” Hoa Hoa cúi xuống xoa xoa đầu nó: “Để chị nhờ bố chị tìm bác sĩ chữa khỏi chân cho em nhé! Tạm biệt…”.

“Gâu gâu…” Con chó chạy tới vẫy đuôi với Hoa Hoa, cứ như là hiểu được lời của cô ta vậy.

Trong khi đó, Triệu Ngọc lại đắn đo, lát nữa mình còn phải đi tới Cục Cảnh sát, đâu thể dẫn theo con chó này đi cùng? Nghĩ vậy, hắn vội kêu Hoa Hoa lại, hỏi cô có thể tạm thời chăm sóc “Chuyên Gia Văn Sử” hay không? Hoa Hoa liền gật đầu đồng ý.

Vậy là, sau khi hai người phụ nữ kia mang con chó về nhà, cuối cùng thì hành lang cũng đã yên tĩnh trở lại.

Phù…

Triệu Ngọc thở phào, mới sáng sớm đã ồn ào cả lên, xem ra quẻ bói “sấm rền trên đất” rất đúng, ngày hôm nay ắt hẳn sẽ là một ngày không bình thường rồi! Tiếp sau đây mình phải cẩn thận hơn gấp ngàn lần mới được.

Do còn phải tới Cục Cảnh sát để xử lý chuyện của Dương Văn Đào, nên hắn không còn tâm trạng để ngủ tiếp nữa, đành quyết định thay đồ quay về Cục làm nhiệm vụ.



Cùng lúc đó, trong văn phòng của đội trưởng Đội Trọng án, Lưu Trường Hổ đang sốt ruột đi qua đi lại. Trong gạt tàn đã chứa đầy đầu lọc thuốc lá, lão ta định dụi tắt điếu thuốc trong tay nhưng không tìm được chỗ nào, tức giận ném luôn vào trong cốc trà.

Vừa vứt xong điếu thuốc thì Tống Siêu, thư ký của Cục trưởng bước vào. Do hai người khá thân thiết nên Tống Siêu chỉ gõ cửa một cái cho có lệ.

“Đội trưởng Lưu.” Anh ta cầm theo một văn bản, nói với Lưu Trường Hổ: “Cục trưởng có dặn, 10 giờ 30 phải triệu tập một cuộc họp đột xuất ở phòng họp lớn, yêu cầu tất cả mọi người ở Đội Trọng án đều phải tham gia. Ngài thông báo cho mọi người biết nhé!”

“Ừ!” Lưu Trường Hổ biết đây là thông lệ của Cục Cảnh sát này, mỗi khi có vụ án lớn được phá, đều triệu tập một cuộc họp để biểu dương khen thưởng, nhằm khích lệ nhóm cảnh sát phá án.

Lần này Triệu Ngọc phá được vụ án thảm sát ở khu dân cư Phú Dân, tất nhiên ban lãnh đạo phải biểu dương.

“Ừm… Đội trưởng Lưu, Triệu Ngọc… Cậu ta…” Dường như Tống Siêu định nói gì đó với Lưu Trường Hổ nhưng lời đã đến miệng lại không thể nói ra, cứ ngập ngừng ấp a ấp úng.

“Triệu Ngọc!” Lưu Trường Hổ nghiến chặt răng nói: “Không sao, lần này chẳng qua là hắn ăn may thôi! Tiểu Tống, cậu cứ yên tâm, chẳng phải hắn giỏi phá án lắm sao? Được, vậy tôi sẽ để hắn tiếp tục ở lại tổ điều tra những vụ án chưa kết thúc đó! Để xem hắn còn phá được vụ án tồn đọng nào nữa hay không? Tôi không tin hắn làm được!”

“Không phải, tôi không có ý này!” Tống Siêu lắc đầu nói: “Lúc nãy tôi nghe nói, hình như vụ án xác chết ở hồ chứa nước mà tổ A phụ trách đã phá được rồi, nghi phạm Dương Văn Đào đã bị bắt về quy án.”

“Ồ? Vậy sao? Sao chưa thấy Bành Hân báo cáo cho tôi vậy?” Lưu Trường Hổ bất ngờ: “Có phải là mới vừa bắt được không?”

“Hình như... là nửa đêm hôm qua.” Tống Siêu e dè nói: “Hơn nữa, người tận tay bắt được Dương Văn Đào không phải ai khác, mà chính là Triệu Ngọc!!!”

“Cái gì?!”

Lưu Trường Hổ kinh ngạc mở to mắt, cứ như muốn phụt cả máu ra vậy.