Lý Bối Ni nhìn tín hiệu trên thiết bị định vị, vẫy tay với các thành viên tổ A. Sau đó, các cảnh sát đều tự động tản ra, vờ đang làm việc như thường ngày.
Không bao lâu sau, Triệu Ngọc sải bước vào trong văn phòng.
Kết quả, khi Triệu Ngọc vừa đi vào, các cảnh sát đột nhiên quay người lại, bắn tung cây pháo giấy trong tay. Ngay lập tức, hoa giấy tung ra, kim tuyến bay lượn, cả văn phòng tổ A vui vẻ như đang trong tiệc cưới.
“Ôi mẹ ơi… Chuyện gì thế này?” Triệu Ngọc giật mình, sau đó mới hiểu ra, thì ra là các đồng nghiệp đang chúc mừng mình.
“Chúc mừng! Chúc mừng!”
“Làm tốt lắm!”
“Cậu giỏi quá!”
“Nào… Hôn một cái đi!”
“...”
Các điều tra viên lần lượt tới bắt tay chúc mừng Triệu Ngọc, sau đó còn đồng loạt vỗ tay chúc mừng hắn nữa.
Thấy pháo giấy và nghe tiếng vỗ tay, Triệu Ngọc cảm thấy choáng váng, thời gian dường như quay ngược về thời điểm khi hắn nhận được sự khen thưởng của Cục Cảnh sát thành phố. Chỉ là, lần này hắn là nhân vật chính duy nhất!
“Đàn anh!” Lý Bối Ni phấn khích kéo lấy cánh tay Triệu Ngọc: “Em vẫn chưa viết xong bản báo cáo vụ án thảm sát kia nữa! Hôm nay lại phải viết báo cáo truy bắt tội phạm giết người cho anh! Đầu ngón tay của em chai luôn rồi này, anh muốn em mệt chết luôn hả?”
“Ha ha ha…” Triệu Ngọc hơi bất ngờ, cười ngây ngốc một hồi, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tốt lắm, rất tốt, cảm ơn!”
“Gì vậy chứ! Một tiếng cảm ơn là xong sao?” Lý Bối Ni tỏ ra không hài lòng: “Thế qua loa quá thì phải?”
“Xem tôi này!” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng đã hiểu ra, vội nâng cằm của Lý Bối Ni lên rồi cao giọng nói: “Nhà hàng Phí Đằng Ngư Hương, đại tiệc hải sản! Trưa nay tôi làm chủ xị, mọi người phải đi đủ đấy, ai không đi thì kẻ đó là con khỉ!”
“Ồ!”
Vừa nghe thấy Triệu Ngọc mời, còn là đại tiệc hải sản, tất cả cảnh sát đều phấn khích, giơ tay hú hét.
Bành Hân nắm lấy cánh tay còn lại của Triệu Ngọc, nói lớn: “Được, được! Ba vụ án lớn, bốn tên tội phạm, chỉ riêng tiền thưởng cũng đủ cho oắt con nhà cậu giàu lên rồi, chỉ mời chúng tôi ăn một bữa ngon thì vẫn chưa đủ!”
“Đúng đúng đúng…”
Các cảnh sát phấn khích hét lên không ngừng, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
“À, đúng rồi!” Bành Hân chợt quay sang nói với mọi người: “Tôi vừa mới nhận được thông báo, lát nữa 10 giờ 30 vào họp ở phòng họp lớn! Lãnh đạo muốn biểu dương chúng ta, đừng có quên đấy! Được rồi, chúc mừng cũng xong rồi, đừng để các sếp tưởng chúng ta là một đám điên khùng. Thôi đi đi đi, ai làm việc người nấy đi!”
“Vâng vâng vâng…”
Bành Hân nói xong, lúc này đám cảnh sát mới dừng la hét, trở về chỗ làm việc của mình.
“Ngọc này!” Bành Hân nghiêm túc nói với Triệu Ngọc: “Lát nữa cậu tới chỗ Đại Phi để ghi biên bản, báo cáo lại quá trình truy bắt Dương Văn Đào nhé!”
“Chị nói cho cậu nghe, lần này cậu lập nhiều công lớn cùng lúc như vậy, cấp trên không thể không coi trọng cậu! Cho nên vẫn là câu nói cũ, cậu mau chóng tìm cơ hội nói chuyện với ban lãnh đạo, tốt hơn hết là mau chóng rời khỏi cái hố lửa của tổ điều tra án lâu năm chưa phá ấy đi! Về lại tổ A, giúp chị một tay, quả thật chị không thể thiếu cậu được!”
“Ừm! Em hiểu rồi, hiểu rồi!” Triệu Ngọc gật đầu lia lịa, Bành Hân thật sự là đang nghĩ cho mình, tình cảm này hắn mãi khắc ghi trong lòng. Có điều là, cuối cùng hắn có rời khỏi tổ điều tra án lâu năm chưa phá hay không, thì bản thân hắn cũng chưa quyết định.
Lúc viết báo cáo, cuối cùng Triệu Ngọc cũng biết được tên tội phạm Dương Văn Đào đã tỉnh táo lại, đồng thời khai hết toàn bộ quá trình phạm tội.
Thật không ngờ, kẻ bị người ta bắt gặp gần hồ chứa nước chính là Dương Văn Đào.
Thì ra sau khi bỏ trốn, Dương Văn Đào ẩn nấp ở thị trấn Ngân Bàn trước. Bởi vì gã ta từng làm một dự án nghiên cứu khoa học ở đây, cho nên rất quen thuộc với hầm mỏ này.
Đúng như Triệu Ngọc dự đoán, gã ta đã lựa chọn một nơi vừa an toàn lại gần khu vực tập trung đông người. Ban ngày gã ta trốn trong hầm mỏ, ban đêm đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Tuy nhiên, chẳng trốn được bao lâu, gã ta đâm chột dạ, bèn nảy ra ý định vượt núi, trốn sang tỉnh khác.
Ai ngờ, ngay lúc hắn ta đi ngang qua hồ chứa nước thì bất cẩn đụng phải một người dân vùng núi thích làm việc tốt, rồi hai người xảy ra tranh cãi. Dương Văn Đào nghĩ có thể người này nhận ra gã ta, cho nên mới giả vờ đi về phía Tây, thực chất là đi đường vòng trở về hầm mỏ ở Ngân Bàn.
Không ngờ, người dân nhiệt tình kia đi báo cảnh sát thật, vì vậy khiến cho hướng điều tra của đội Bành Hân bị sai lệch. Nếu không nhờ sự xuất sắc của Triệu Ngọc, e là có thêm mười ngày nửa tháng nữa cũng chưa chắc có thể bắt giữ gã ta được.
Cũng chính vì vậy mà Triệu Ngọc lại có lý do để đắc ý hơn nữa.
Lúc viết báo cáo, hắn cố tình thổi phồng lên, nói rằng nhờ suy nghĩ chu đáo, suy luận logic chặt chẽ, phân tích hợp lý, ý chí ngoan cường, và tinh thần không sợ chết, nên bản thân mới vượt qua được mọi khó khăn nguy hiểm chập chùng, bắt Dương Văn Đào về quy án.
Vì vậy, hắn còn cố tình chụp cái chân bị thương của mình lại, để Đại Phi dán vào bản báo cáo!
Sau khi viết xong báo cáo, Triệu Ngọc mới có thời gian quay về bàn làm việc của mình nghỉ ngơi.
Tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá!
Nhìn thấy cái tên dài loằng ngoằng trên bàn, trong lòng Triệu Ngọc có ba phần cảm khái, bảy phần đắc ý!
Há há!
Đơn thân độc mã thì sao chứ?
Ông đây vẫn phá được án đấy!
Không chỉ phá được án của mình, mà còn tiện thể bắt luôn được tội phạm bỏ trốn. Màn thể hiện này, chiến công này, tài năng này, để xem còn ai dám coi thường mình?!
Lưu Trường Hổ, ông đâu rồi?
Lâu rồi không gặp lão già này!
Không có lão ta lải nhải bên tai, sao cứ có cảm giác thiếu thiếu gì đó nhỉ!
“Đàn anh!” Lúc này, Lý Bối Ni bưng một tách cà phê đã pha sẵn vào, đặt lên bàn của Triệu Ngọc: “Hai gói đường đó! Hôm qua vất vả lắm đúng không? Nào, lấy lại tinh thần đi!”
Thấy Lý Bối Ni mặt mày phấn khởi, tâm trạng vui vẻ, Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Anh này, nghe nói hôm qua anh còn nhặt được một con chó thần biết tìm hung thủ nữa hả?” Lý Bối Ni tò mò hỏi: “Nó đâu? Nó đâu?”
Triệu Ngọc nghĩ thầm trong lòng, cái gì chó thần biết tìm hung thủ chứ? Hoàn toàn chỉ là một chuyên gia tìm phân!
“Bối Ni!” Triệu Ngọc không trả lời mà lại hỏi một vấn đề khác: “Mấy ngày nay sao không thấy Lưu Trường Hổ đâu cả? Lão ta cứ như là chết rồi vậy, không thấy mặt mũi đâu hết?”
“Hứ, còn phải nói!” Lý Bối Ni nhìn ngó trước sau rồi cúi đầu nói nhỏ với Triệu Ngọc: “Bây giờ bất kể là chị Bành ở tổ A chúng ta hay là Khúc Bình ở tổ B, thì đều không ưa gì ông đội trưởng đại nhân đó cả!”
“Lưu Trường Hổ thật sự không thể sánh bằng đội trưởng Kim, có án cũng không sắp xếp công việc, không bàn bạc với ban lãnh đạo. Thậm chí ngay cả việc trù hoạch công việc cùng với các bộ phận khác, ông ta cũng không thèm quản lý, cứ như là chuyện không liên quan tới ông ta vậy đó!”
“Đấy, hôm qua anh bắt được Dương Văn Đào, chị Bành cũng chả buồn báo cáo cho ông ta luôn!”
“Còn nữa, tổ trưởng Khúc cũng vậy, hôm qua họ cũng phá được vụ án trộm cắp ở viện dưỡng lão luôn rồi, nhưng cũng không báo cho ông ta! Đấy, hồi nãy vì hai chuyện này mà Lưu Trường Hổ nổi đóa với hai vị tổ trưởng đó!”
“Ồ... Thì ra là thế!” Triệu Ngọc suy nghĩ, xem ra không chỉ có mỗi mình mình không ưa Lưu Trường Hổ, mà ngay cả hai vị tổ trưởng cũng có thành kiến với lão ta.
“Thật ra, theo tin tức nghe lỏm được,” Lý Bối Ni ra vẻ thần bí, “việc Lưu Trường Hổ tiếp nhận chức vụ đội trưởng chẳng qua là tạm thời thôi. Ông ta đã nhắm vào cái chức Cục phó rồi, sao có thể cam tâm làm một đội trưởng Đội Trọng án chứ? Đây chẳng qua là bước đệm mà thôi, chẳng bao lâu nữa, chắc chắn ông ta sẽ được thăng chức!”.
“Ồ...”
Triệu Ngọc bắt đầu toan tính trong bụng, nếu lão Lưu Trường Hổ này đã không có ý định ở lại Đội Trọng án, vậy có phải là lão ta sẽ không đối đầu với mình nữa không?
Nhưng mà, hắn lại nghĩ, ngộ nhỡ sau này Lưu Trường Hổ lên làm Cục phó, quyền cao chức trọng, vậy chẳng phải sẽ càng bất lợi cho mình sao?
Không được, ông đây phải giống như con chó Chuyên Gia Văn Sử kia, mang ít phân về chơi lão ta một vố, bôi nhọ lão ta mới được! Phải khiến lão ta lên cũng không được mà xuống cũng không xong, nếu không thì hậu họa khó lường!