Nói tới việc làm sao để bôi nhọ một người, Triệu Ngọc bất giác cười nham hiểm, bởi vì đây là một trong những công việc chính của hắn trước khi xuyên không cơ mà!
Hắn có ít nhất mười nghìn biện pháp, có thể bôi nhọ danh dự của một người!
Mấy cách kiểu như phát tờ rơi thông tin không lành mạnh, chỉnh sửa hình ảnh khiếm nhã, bịa đặt bêu xấu trên mạng đều là trò con nít. Triệu Ngọc giỏi nhất là thuê người diễn trò.
Ví dụ như Lưu Trường Hổ, Triệu Ngọc có thể thuê một phụ nữ có thai, tới thẳng cơ quan của vợ Lưu Trường Hổ để gây chuyện, nói rằng đứa trẻ trong bụng là của lão ta, muốn vợ lão đứng ra lấy lại công bằng cho mình.
Có điều...
Triệu Ngọc cũng không phải kẻ ngu, hắn biết những cách này dùng để đối phó với người khác thì được, nhưng muốn đối phó với một đội trưởng Đội Trọng án thì phải nghĩ ra cách khác! Bởi vì họ sẽ điều tra, mà một khi đã bắt tay vào điều tra thì chắc chắn sẽ bị bại lộ! Làm không gọn thì không chừng còn có thể rước họa vào người nữa!
Bởi vậy, muốn bôi nhọ Lưu Trường Hổ, Triệu Ngọc nghĩ rằng cần phải suy tính thận trọng làm thật luôn mới được! Ví dụ... nhờ Dương Hồng giúp, tìm một cô gái đáng tin cậy chủ động tiếp cận Lưu Trường Hổ, sau đó nấu gạo thành cơm. Như vậy mới tạo ra chứng cứ xác thực, mới có thể đánh bại được lão ta.
Đúng vậy, muốn đối phó với Lưu Trường Hổ, phải làm theo cách này...
Đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại trên bàn Lý Bối Ni vang lên. Bắt máy nghe xong, trên mặt cô hiện ra vẻ không mấy tình nguyện, nhưng miệng thì lại vâng dạ không ngớt.
Đợi sau khi gác máy, Lý Bối Ni chu môi lên.
“Sao thế? Ai vậy?” Triệu Ngọc tò mò hỏi một câu.
“Tổ trưởng Khúc Bình!” Lý Bối Ni cúi đầu ủ rũ nói: “Chị ta bảo nhân viên văn thư của tổ B không có kinh nghiệm, muốn em qua đó chỉ cho cô ta một chút! Thật là! Chẳng phải chỉ là viết báo cáo vụ án mất trộm ở viện dưỡng lão thôi sao? Chỉ cần là người thì đều viết được thôi, việc gì phải kêu em nữa chứ?”
“Không phải vụ án đó do tổ B phụ trách à?” Triệu Ngọc hỏi: “Đây đâu phải là kết hợp phá án, đáng lẽ chị ta đâu có quyền sai bảo em?”
“Đúng vậy!” Lý Bối Ni chán nản: “Theo lý là như vậy, nhưng ai bảo em chỉ là một nhân viên tập sự cơ chứ? Hơn nữa lại viết báo cáo tốt như thế? Hơn nữa... Ơ? Đàn anh, anh làm gì vậy? Đừng…”
Lý Bối Ni nhìn thấy Triệu Ngọc nhấc điện thoại lên thì biết ngay là có chuyện không lành, vội chạy tới ngăn lại, nhưng Triệu Ngọc đã nhanh tay gọi vào số điện thoại văn phòng của Khúc Bình rồi.
“Alô? Tổ trưởng Khúc Bình phải không? Tôi là Triệu Ngọc đây!” Triệu Ngọc kẹp ống nghe bên tai, hai chân vắt chéo gác lên bàn, nói một cách ngông nghênh: “Ai da, tôi kiếm chị tất nhiên là có việc rồi, hôm nay tôi phá được án nên vui vẻ, trưa nay có chuẩn bị một bữa đại tiệc hải sản ở nhà hàng Phí Đằng Ngư Hương, chị cũng nể mặt tới dự chứ?”
“Đừng… Đừng…” Lý Bối Ni không muốn đắc tội với Khúc Bình, liên tục giành lấy điện thoại, nhưng Triệu Ngọc nắm cổ tay cô nàng lại, không cho cô cướp lấy ống nghe.
“Sao cơ? Không rảnh á? Ai da, thật là không nể mặt tôi chút nào!” Triệu Ngọc nói với Khúc Bình: “Vậy để tôi nói với chị chuyện này nhé, tổ tôi mới phá được hai vụ án lớn, chị cũng biết rồi đúng không? Lý Bối Ni đang phải giúp tôi viết báo cáo kết án! Phải viết cả hai bản, mỗi bản phải viết hơn một nghìn trang! Bận muốn bay lên rồi đây, chị muốn cô ấy sang bên đó giúp thì đợi tháng sau rồi tính nhé, à…”
“Cái gì? Tôi vô lý hả?”
“Chị nói mà không biết ngượng sao? Tổ của chị chỉ phá được vụ án trộm cắp vặt vãnh, còn là của viện dưỡng lão, viết báo cáo cái khỉ gì chứ? Bên tổ tôi toàn là vụ án giết người đó! Giết người đó, có hiểu không hả? Còn nữa…”
“Này? Này? Chị đừng có cúp máy chứ? Tôi vẫn chưa nói xong mà! Hứ!” Triệu Ngọc ném ống nghe lên bàn, cười nói với Lý Bối Ni: “Bà cô già đó dập máy rồi! Em không cần phải đi qua đó nữa!”
“Hả… Em bị anh hại chết rồi!” Lý Bối Ni níu lấy cổ áo Triệu Ngọc lắc lư liên tục: “Anh tài giỏi, anh đắc tội với người ta thì thôi đi, đừng có lôi em vào, để em sống với!”
“Đi đi đi! Triệu Ngọc nắm lấy vai của Lý Bối Ni xoay người cô lại, rồi nói một cách rất thoải mái: “Vậy thì đi theo anh đi, đi theo anh sẽ có hải sản ăn! Lo đi đặt bàn đặt món cho anh đi!”
Vừa nói, Triệu Ngọc vừa không biết nổi tính xấu ở đâu ra, cũng có thể là do quen thói, hắn tiện tay vỗ vào mông của Lý Bối Ni một cái!
“Anh!?” Lý Bối Li ôm mông giật mình, mặt đỏ cả lên.
Lúc này Triệu Ngọc mới nhận ra mình đùa hơi quá trớn, vội quay đầu đi, vờ như không có gì xảy ra.
Lý Bối Ni cũng có chút bối rối, muốn trút giận nhưng không trút được, sau cùng chỉ đành cầm điện thoại gọi cho nhà hàng Phí Đằng Ngư Hương để đặt bàn và đặt món. Cô nhóc này cũng là người “hào phóng rộng rãi”, đặt hẳn mười con tôm hùm và hai mươi con bào ngư.
Triệu Ngọc lại không quan tâm, dù sao thì ông đây cũng vừa nhặt được một thùng tiền, cứ gọi đi! Gọi thoải mái vào! Các người ăn nổi thì tôi mời nổi!
Nhìn thấy cà phê đã nguội bớt, hắn bưng ly lên hớp một ngụm. Thấy Lý Bối Ni gọi điện thoại xong, hắn vội tới nói với cô như thể muốn xin lỗi: “Hừ! Mụ tổ trưởng Khúc Bình này cũng thật là, một vụ án bắt trộm có gì mà phải viết báo cáo chứ? Theo anh thấy, việc này vốn chẳng phải là việc của Đội Trọng án đúng không?”
“Ừm…” Lý Bối Ni để điện thoại xuống, nói: “Cũng không thể nói vậy được! Không biết anh có nghe nói chưa, mặc dù là vụ án trộm cắp, nhưng cứ như là trong phim ‘Nhiệm vụ bất khả thi’ vậy đó!”
“Hả? Là sao?” Triệu Ngọc không hiểu.
“Vụ án này không đơn giản như thế đâu!” Lý Bối Ni kể: “Trộm cắp nội bộ, tội phạm lại là một bảo vệ của viện dưỡng lão!”
“Ồ? Còn có chuyện này nữa sao?” Triệu Ngọc chợt cảm thấy hứng thú.
“Viện dưỡng lão có được một khoản tiền quyên góp lớn tới cả triệu bạc, tên bảo vệ đó để ý tới món tiền này, vì vậy đã lên kế hoạch trước cả mấy tháng trời.” Lý Bối Ni nói: “Gã cài sẵn camera ở trong văn phòng của Viện trưởng, lấy được mật khẩu của két sắt. Sau đó gã điều chỉnh góc độ của camera giám sát trong viện dưỡng lão một chút, tạo ra một lối đi không bị camera quay tới, nhờ vậy mới thực hiện thành công vụ trộm này!”
“Sau khi trộm xong, gã không vội giải quyết món tiền đó mà giấu nó dưới tầng hầm trong viện dưỡng lão, sau đó lại vờ như không có chuyện gì, tiếp tục đi làm!”
“Ồ? Cũng thông minh phết đấy, vậy cuối cùng làm sao phá được án?” Triệu Ngọc tò mò.
“Việc phá án còn không đơn giản sao?” Lý Bối Ni bĩu môi: “Cũng chính vì gã thực hiện quá chặt chẽ, cho nên tổ trưởng Khúc Bình biết ngay là do người trong nội bộ gây ra rồi! Nếu là người ngoài làm thì sao có thể không quay lại được hình ảnh nghi phạm chứ?”
“Ồ… Thông minh quá lại bị chính sự thông minh hại!” Triệu Ngọc cảm thán.
“Lúc thẩm vấn từng nhân viên bảo vệ,” Lý Bối Ni nói tiếp, “có người còn bảo là nhìn thấy trong túi của thủ phạm từng có một chiếc xâu khóa mới! Sau khi tổ trưởng Khúc Bình tìm thấy chìa khóa, phát hiện tất cả các chìa khóa đều do thủ phạm tự đánh lấy, vừa có thể mở được văn phòng Viện trưởng, vừa có thể mở được phòng giám sát, thậm chí là hầm chứa.”.
“Điều tra theo hướng này, thủ phạm nhanh chóng khai ra hết, số tiền ăn trộm được cũng tìm lại được từ trong hầm chứa!”
“Thế nào, lợi hại không?” Lý Bối Ni khua khua tay, nhưng phát hiện Triệu Ngọc đứng im bất động như bị đóng đinh, vội hỏi: “Đàn anh… Anh lại sao nữa vậy?”
“Ờ…”
Triệu Ngọc kéo dài chữ “Ờ” hết cả chục giây, dường như đang nghĩ tới chuyện gì quan trọng.
Đột nhiên, hắn đấm mạnh xuống bàn một cái, phấn khích hét lên: “Ai da, bà nội nhà nó! Ai da, ai da da… Anh nghĩ ra rồi!”
“Nghĩ ra gì rồi?” Lý Bối Ni khó hiểu.
“Chìa khóa! Ổ khóa!” Triệu Ngọc mở to mắt nói: “Thì ra, mấu chốt của vấn đề nằm ở đây!”
“Chìa khóa gì chứ? Ổ khóa nào cơ?”
“Bối Ni à!” Triệu Ngọc đột ngột đứng thẳng người dậy, rồi vội vã nói: “Giờ anh phải đến chỗ tạm giam điều tra một vụ án quan trọng! Trong Cục có chuyện gì thì để ý giúp anh nhé!”
“Này? Không đúng, anh còn có vụ án gì chứ?” Lý Bối Ni nhìn đồng hồ, cũng sốt ruột theo: “Hồi nãy chị Bành đã nói 10 giờ 30 họp mà! Sắp tới giờ rồi, hơn nữa anh còn là nhân vật chính nữa…”
Nhưng khi Lý Bối Ni ngẩng đầu lên thì Triệu Ngọc đã biến mất tăm mất dạng rồi…