10giờ 30, cuộc họp của Cục Cảnh sát diễn ra rất đúng giờ.
Khác với những lần họp thông thường trước kia, lần này, hai vị trí quan trọng nhất của bàn họp lại được chừa ra, Cục trưởng Châu An Đông và mấy vị Cục phó đều ngồi ở ghế phụ.
“Bành Hân.” Trước khi bắt đầu cuộc họp, Lưu Trường Hổ hỏi thăm Bành Hân với vẻ mặt lo lắng sốt ruột: “Triệu Ngọc đâu rồi? Cô không thông báo cho cậu ta à?”
“Có thông báo rồi chứ!” Bành Hân cũng sốt ruột không kém: “Tôi còn dặn đi dặn lại cậu ta mấy lần. Cái cậu này! Mới nãy Lý Bối Ni báo với tôi, cậu ta bảo có một vụ án vô cùng quan trọng phải giải quyết, sau đó vội vã chạy đi rồi!”
“Cô nói xem các người…” Lưu Trường Hổ thật sự nổi giận, thịt trên mặt đều run cả lên: “Các người thật chẳng ra thể thống gì cả, rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện giấu tôi nữa, hả? Những vụ án trong tay chẳng phải đã giải quyết hết rồi sao? Cậu ta còn điều tra cái gì chứ?”
“Cậu ta… Chẳng phải cậu ta ở tổ điều tra án lâu năm chưa phá sao?” Bành Hân không hề nao núng trước những chỉ trích của Lưu Trường Hổ, lập tức phản pháo lại: “Án nhiều vô kể đó! Ai biết cậu ta đang điều tra vụ nào chứ?”
“Cô!” Lưu Trường Hổ trừng to mắt hết cỡ, cứ như muốn ăn thịt người ta vậy: “Tôi nói cho cô biết, hôm nay lãnh đạo tỉnh và thành phố đều tới, chỉ đích danh là muốn gặp Triệu Ngọc. Cậu ta không tới, vậy mà được sao? Nếu Cục trưởng Châu mà trách tội xuống thì để tôi xem cô có chống đỡ nổi không?”
“Chậc chậc…” Bành Hân đương nhiên cũng lo sốt vó, nhưng chị ta cũng đã gọi điện thoại cho Triệu Ngọc mấy lần rồi mà đầu bên kia không bắt máy.
Không còn cách nào, chị ta vội gọi điện thoại cầu cứu Lý Bối Ni, Lý Bối Ni cũng chỉ có thể nhìn thấy trên định vị hiển thị Triệu Ngọc đang ở trại tạm giam Dung Dương, nhưng điện thoại vẫn không liên lạc được.
“Trường Hổ.” Lúc này, sau khi nhìn khắp một vòng các điều tra viên, Cục trưởng Châu cũng đã phát hiện ra vấn đề, liền vẫy tay với Lưu Trường Hổ rồi hỏi: “Triệu Ngọc đâu rồi? Sao không thấy cậu ta?”
“À…” Lưu Trường Hổ toát mồ hôi trán, bất chợt nảy ra một ý nghĩ, liền trả lời: “Tôi cũng không biết cậu ta đi đâu rồi, không liên lạc được!”
“Cái gì!?” Cục trưởng Châu lập tức chau mày lại.
Bành Hân thấy Lưu Trường Hổ đang muốn kể tội Triệu Ngọc, vội chạy tới chỗ Cục trưởng giải thích: “Cục trưởng Châu, vừa nãy Triệu Ngọc có được một manh mối quan trọng, nên vội chạy tới trại tạm giam Dung Dương để điều tra rồi!”
“Thật không ra thể thống gì cả!” Ai ngờ, lời giải thích của Bành Hân lại khiến cho Cục trưởng nổi cơn thịnh nộ: “Án thì lúc nào điều tra chẳng được? Lãnh đạo tỉnh đã đích thân tới gặp, đã thông báo trước cho cậu ta rồi! Vậy mà cậu ta lại... Thật không ra thể thống gì cả! Đúng là vô tổ chức, vô kỷ luật, không coi ai ra gì!”
Thấy Cục trưởng tức giận, Bành Hân cũng giật mình. Bởi vì lúc nhận được thông báo, không một ai nói với chị ta rằng có lãnh đạo gì tới chỉ đích danh muốn gặp mặt Triệu Ngọc cả.
Nếu biết sớm thì chị ta đã không để Triệu Ngọc rời khỏi tùy ý rồi!
Nghĩ tới điều này, chị ta không thể không đảo mắt liếc sang Lưu Trường Hổ, xem ra lão ta lại cố tình chơi xấu lần nữa.
“Cục trưởng Châu, ngài đừng tức giận.” Lưu Trường Hổ như có ý đồ gì, nói bóng nói gió: “Triệu Ngọc cũng là nóng lòng phá án thôi! Ngài xem, tới giờ cậu ấy đã phá được ba vụ rồi, lại còn tận tay bắt được tới bốn tên tội phạm cơ mà! Thời gian đâu mà họp nữa chứ?”
“Hừ!” Cục trưởng quả nhiên trúng kế, tức giận nói: “Phá được án thì sao chứ? Phá được án cũng phải tuân thủ kỷ luật! À, hay là phá được án thì có thể vênh mặt tự đắc rồi? Ông nói xem, cậu ta biết cuộc họp này có liên quan tới cậu ta, vậy mà dám vô cớ vắng mặt! Ông Lưu này, chuyện này phải đem ra xử lý mới được!”
“Vâng vâng vâng!” Lưu Trường Hổ gật đầu lia lịa: “Đợi cậu ta về tôi sẽ nói chuyện với cậu ta!”
Bành Hân nghe được những lời này liền tức đỏ cả mặt. Chị ta rất muốn vạch trần bộ mặt tiểu nhân thâm hiểm của Lưu Trường Hổ, nhưng dù gì thì hiện giờ nhiều lãnh đạo có mặt như vậy, chị ta không thể lỗ mãng, đành phải hậm hực nín nhịn.
“Cục trưởng Châu.” Ai ngờ lúc này Cục phó Loan Tiêu Tiêu đột nhiên lên tiếng: “Ngài đừng quá tức giận, thân làm cảnh sát hình sự thì phải có tinh thần xông pha mà! Triệu Ngọc cũng không phải là vắng mặt không có lý do, cậu ta chỉ vì đi điều tra án! Lát nữa giải thích với lãnh đạo một chút là được, các sếp cũng thông cảm thôi mà!”
“Ừm...” Nghe những lời phân tích của Cục phó Loan, Cục trưởng Châu mới nguôi giận phần nào, nhưng vẫn khó chịu nói: “Nói thì nói vậy, nhưng các sếp đã nói trước rồi, cậu ta không tới thì khác gì chứng tỏ chúng ta quá đáng. Sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ...”
Ai ngờ, trong lúc Cục trưởng Châu và Cục phó Loan đang nói về chuyện của Triệu Ngọc thì cửa lớn bật ra, chủ nhiệm Lâm đột nhiên dẫn hai vị lãnh đạo mặc cảnh phục cấp cao đi vào phòng họp.
Cục trưởng Châu cùng mấy Cục phó vội vàng đứng dậy chào, sau khi bắt tay chào hỏi, họ dẫn hai vị lãnh đạo ngồi vào hai ghế chính.
“Để tôi giới thiệu một chút.” Cục phó Loan chỉ vào người thấp hơn, giới thiệu cho tất cả các cảnh sát điều tra: “Vị này là Cục phó Dương của Cục Cảnh sát thành phố, mọi người vỗ tay chào mừng!”
Tiếng vỗ tay ra rả.
Sau đó, bà lại chỉ vào vị lãnh đạo có vóc dáng cao to rồi nói: “Vị này là trưởng phòng Thanh tra công an tỉnh, ông Tô Dương, mọi người vỗ tay chào mừng!”
Tất cả cảnh sát lại tiếp tục vỗ tay, nhưng trong lòng đầy nghi hoặc. Bởi vì với một cuộc họp nội bộ của một phân cục mà nói, thì rất hiếm khi có lãnh đạo cấp thành phố tới tham dự, huống chi là còn có cả một vị lãnh đạo cấp tỉnh!
Điều này rõ ràng không bình thường!
Hơn nữa, vừa nghe tới vị trưởng phòng họ Tô này tới từ phòng Thanh tra, trong lòng họ càng cảm thấy khó hiểu hơn, tất cả đều đang đoán già đoán non. Không lẽ là phân cục Dung Dương đã xảy ra chuyện gì sao?
“Lần này trưởng phòng Tô tới phân cục chúng ta,” Loan Tiêu Tiêu hiểu rõ suy nghĩ của các điều tra viên, nên vội vàng giải thích, “chủ yếu là để hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng do tỉnh ủy thác. Bởi vì mục tiêu điều tra đang ở khu vực Dung Dương, cho nên cần phân cục chúng ta phối hợp và ủng hộ!”.
“Đúng vậy, hôm nay hai vị lãnh đạo tới, chủ yếu là muốn gặp mặt mọi người, làm quen với nhau một chút!” Cục trưởng Châu nói thêm: “Trong một vài tháng tới, rất có thể hai vị lãnh đạo sẽ liên tục lui tới phân cục của chúng ta. Nếu cần huy động tới bộ phận nào, mọi người nhất định phải dốc sức phối hợp đấy!”
Ồ...
Mặc dù các điều tra viên đã hiểu ra, nhưng nghe nói có thể sếp lớn sẽ thường xuyên lui tới cơ quan, trong lòng vẫn thấy hơi lo lắng. Hơn nữa, mọi người đều rất tò mò, rốt cuộc nhiệm vụ mà họ cần phải hoàn thành là gì? Tại sao cần thời gian dài như vậy?
Sau phần giới thiệu là tới phần phát biểu của hai vị lãnh đạo!
Cục phó Dương đến từ Cục Cảnh sát thành phố nói rõ hơn một chút về tình hình cụ thể, còn nói nhiệm vụ của trưởng phòng Tô cực kỳ quan trọng, Cục Cảnh sát thành phố vô cùng coi trọng và ủng hộ, phân cục Dung Dương thì lại càng không thể khước từ!
Tới lượt lãnh đạo tỉnh phát biểu, vị trưởng phòng Tô này đúng thật là kiệm lời, chỉ nói vài câu cảm ơn một cách máy móc rồi không nói thêm gì nữa.
Người này mặc dù là một lãnh đạo, nhưng dáng người cao to, thân hình rắn chắc, trông rất có khí thế, khiến người ta cảm thấy áp lực. Từ lúc vào trong phòng họp, mặt mày anh ta luôn rất nghiêm túc, dáng vẻ uy nghi nghiêm trang, dù không tức giận nhưng trông rất nghiêm nghị, rất có phong thái của một lãnh đạo.
Sau khi hai vị lãnh đạo phát biểu xong, thì chính thức bắt đầu cuộc họp. Đây là một cuộc họp tổng kết nhằm biểu dương khen thưởng như thường lệ, tiến trình của cuộc họp có thể tóm tắt lại bao gồm ba vấn đề chính: 1. Khẳng định thành tích; 2. Tổng kết, rút ra kinh nghiệm; 3. Cố gắng phát huy.
Ngoài điều thứ ba ra, hai điều trước đều không thể nào tránh khỏi việc nhắc tới cái tên Triệu Ngọc được. Trong tất cả các vụ án được phá gần đây, ngoài vụ trộm ở viện dưỡng lão mà tổ B phụ trách ra, thì những vụ án còn lại đều có liên quan trực tiếp tới Triệu Ngọc.
Hơn nữa, về mặt tổng kết kinh nghiệm, Cục phó Loan vẫn luôn hy vọng Triệu Ngọc có thể báo cáo đầy đủ với tất cả cảnh sát điều tra, chia sẻ lại kinh nghiệm phá án của hắn nhằm đạt đến mục đích cùng nhau tiến bộ.
Nhưng mà do Triệu Ngọc vắng mặt, cho nên hai phần này không thể tiến hành một cách thuận lợi được. Khi nhắc tới vụ thảm sát khu dân cư Phú Dân, Cục phó Dương của Cục Cảnh sát thành phố hỏi xen vào một câu: “À, đúng rồi! Mấy vụ án mà phân cục các cậu phá được gần đây đều rất quan trọng, nhất là vụ án bí ẩn kéo dài suốt mười năm kia, phòng cảnh sát hình sự và bộ phận tuyên truyền của thành phố đều rất hứng thú, rất muốn lấy nó làm vụ án điển hình để tuyên truyền! Tôi muốn hỏi một chút, vị nào là đồng chí Triệu Ngọc?”
Nghe thấy Cục phó Dương nhắc tới Triệu Ngọc, Cục trưởng Châu và mọi người đều tỏ ra lúng túng.
“Ờ... Triệu Ngọc à... Ha ha... Ờ...”
Cục phó Loan vừa định đứng ra giải thích với vị sếp kia, ai ngờ ngay lúc quan trọng, cửa phòng họp đột nhiên kêu kẹt kẹt rồi mở ra.
Một người từ bên ngoài lúi cúi đi vào, bước đi nhẹ nhàng, chân tay rón rén, nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, sau đó ngồi tập trung lắng nghe như không có chuyện gì xảy ra.
Mọi người đều nhìn sang, người này không phải Triệu Ngọc thì là ai!!