Dựa theo tình huống bình thường thì nếu như thi thể nữ số 7 thật sự là do Bàng Trí Huy giết, và đặt vào trong quan tài thì vẻ mặt của ông ta tại hiện trường khai quật quan tài ít nhất sẽ là sự bất an, lo sợ hoặc là hoảng hốt, mất hồn mới đúng.
Nhưng điều khiến cho Triệu Ngọc phải kinh ngạc chính là Bàng Trí Huy trong ống kính tại hiện trường chẳng những không hề hồi hộp, trái lại còn lộ vẻ mặt hưng phấn, vui mừng, thậm chí là đắc ý!
Không phải vậy...
Cho dù thi thể nữ số 7 không có quan hệ với Bàng Trí Huy thì vẻ mặt hưng phấn của ông ta có thể hiểu được, nhưng càng nhiều hơn phải là tò mò, buồn bực và không thể tưởng tượng mới đúng chứ?
Tại sao... Quan tài treo sao Bắc Đẩu có thi thể nữ bị phát hiện lại khiến ông ta cảm thấy vui sướng và đắc ý như vậy?
Chậc chậc...
Ngay tại lúc Triệu Ngọc đang cảm thấy nghi hoặc thì hệ thống trong đầu bỗng nhiên lóe lên.
Hả?
Triệu Ngọc giật mình, vội mở ra nhìn xem thử thì lúc này mới phát hiện quẻ “Khôn Càn” lần này đã kết thúc rồi!
Lần này, hắn đạt được độ hoàn thành cao 408%, nhận được gồm ba mươi món đạo cụ phần thưởng, trong đó có ba món đạo cụ cấp bậc đặc biệt, mười hai món đạo cụ cấp một...
... Hoàn thành rồi?
Nhưng mà hiển nhiên là Triệu Ngọc vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho sự kết thúc của kỳ ngộ này, hắn cho rằng ít nhất phải đợi đến khi thi thể nữ số 7 được giải quyết, toàn bộ vụ án quan tài treo hoàn toàn kết thúc mới đúng?
Quẻ “Khôn Càn” lần trước kéo dài suốt ba ngày, lần này mới vừa hai ngày thì đã tuyên bố kết thúc?
Mặc dù độ hoàn thành 408% cũng không thấp nhưng vẫn có chênh lệch nhỏ với quẻ “Khôn Càn” lần trước.
Sao mà...
Triệu Ngọc không thể không thất vọng suy nghĩ có phải bản thân đã thiên vị khi điều tra thi thể nữ số 7 rồi hay không?
Hay là... Hệ thống đang oán trách mình, thủ đoạn khiến Lâm Thừa Nghiệp phải nhận tội quá hèn hạ? Mình lại làm chuyện xấu?
Nếu như quẻ “Khôn Càn” kéo dài thêm một ngày nữa thì có thể lấy được càng nhiều phần thưởng hơn hay không?
Trong lúc thất vọng, Triệu Ngọc cũng phát hiện, sau khi quẻ “Khôn Càn” kết thúc thì hệ thống cũng xuất hiện lời nhắc nhở hệ thống sẽ cooldown trong vòng bảy mươi hai giờ như lần trước, sau đó chỗ mở quẻ giữa hệ thống sẽ biến thành màu xám, không ấn vào được.
Đúng là cooldown rồi...
Như vậy thì vụ án tiếp theo sẽ không thể mở quẻ nữa...
Được thôi, được thôi!
Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, sau sự thất vọng ngắn ngủi, chẳng bao lâu Triệu Ngọc đã lấy lại lòng tin. Hắn hiểu rõ muốn phá án vẫn phải dựa vào năng lực thực sự của bản thân, mở quẻ chỉ là một dụng cụ hỗ trợ thêm mà thôi!
Vì vậy, sau khi Triệu Ngọc xem lướt qua những món đạo cụ vừa mới nhận được thì lập tức điều chỉnh lại tinh thần, một lần nữa vùi đầu vào phân tích vụ án thi thể nữ số 7...
...
Năm giờ sau, trời đã sáng, Hùng Văn Đống dẫn Triệu Ngọc tới phòng nghe thẩm vấn bên cạnh phòng thẩm vấn.
Hắn có thể nhìn thấy Bàng Trí Huy mới vừa bị dẫn vào phòng thẩm vấn, còn đang trong trạng thái hoang mang qua tấm thủy tinh cách ly.
“Cảnh sát, tôi không hiểu... Các cô... đang làm gì vậy?” Bàng Trí Huy chưa từng đi vào phòng thẩm vấn của Cục Cảnh sát, cho nên khi cảm nhận được bầu không khí không ổn, ông ta vô cùng căng thẳng hỏi: “Trong... Trong chuyện này, không có hiểu lầm gì chứ?”
Người chịu trách nhiệm thẩm vấn Bàng Trí Huy chính là Ngô Tú Mẫn - người có nhiều kinh nghiệm.
Ngô Tú Mẫn không trả lời vấn đề của ông ta, đi tới trước mặt ông ta, vung tay ném cho ông ta một tấm ảnh. Trên tấm ảnh là thi thể nữ số 7!
“Hả? Đây...” Bàng Trí Huy càng mơ hồ hơn, vội hỏi: “Đây chẳng phải là thi thể bên trong quan tài đó sao? Cô.... có ý gì?”
“Tôi hỏi ông.” Ngô Tú Mẫn chống hai tay lên bàn, uy nghiêm quát hỏi: “Ông có quen người trong ảnh không?”
“Hả? Cái gì...” Bàng Trí Huy toát mồ hôi lạnh, lập tức lắc đầu đáp: “Tôi không quen! Từ... Từ trước tới giờ chưa từng gặp!”
“Hừ, còn dám ngụy biện!” Ngô Tú Mẫn nói: “Hiện giờ chúng tôi đã chứng minh được thi thể nữ số 7 được phát hiện trong quan tài thuộc về gia tộc họ Bàng của địa phương huyện Vũ Thanh! Mà ông cũng là con cháu đời thứ bảy của gia tộc họ Bàng, ông còn nói không biết người này à?”
“Hả? Gia tộc họ Bàng...” Chân mày Bàng Trí Huy nhếch cao, chăm chú nhìn thi thể đó rồi nói: “Tôi đúng là con cháu đời thứ bảy, nhưng mà... tôi thật sự không quen biết người phụ nữ này mà?”
“Nếu tôi quen biết thì sao tôi có thể giấu giếm không báo chứ? À... Tôi nhớ ra rồi...” Ông ta vội thanh minh: “Gia tộc họ Bàng chúng tôi là gia tộc lớn, trải rộng toàn bộ tỉnh Phúc Lai, có nhiều người đã dời đi rồi thì làm sao có thể biết hết được chứ?”
“Bàng Trí Huy.” Ngô Tú Mẫn gằn giọng gọi ông ta rồi nói: “Chúng tôi đã phát hiện ra mảnh tế bào da của kẻ bị tình nghi trong móng tay của thi thể nữ số 7, đã lấy được ADN rồi! Bây giờ cho ông một cơ hội tốt nhất, nếu như ông thành thật khai báo trước khi có đối chiếu kết quả xét nghiệm, thì chúng tôi có thể xem như ông tự thú nhận tội, xin xử tội nhẹ! Nhưng nếu như ông vẫn trông đợi vào may mắn, cố ý giấu giếm thì đợi tới lúc có kết quả xét nghiệm, ông sẽ không còn cơ hội nữa!”
“Hả?” Bàng Trí Huy bị dọa đến cả người run lẩy bẩy, vội xua tay nói: “Đồng chí cảnh sát, các cô... Các cô không được nói bậy bạ! Rốt cuộc... Rốt cuộc thì tôi đã phạm tội gì? Tôi... Tôi thật sự không quen biết mà... À...” Cuối cùng thì ông ta cũng đã hiểu ra, vội nói: “Có phải các cô đang nghi ngờ thi thể nữ số 7 gì đó có liên quan tới tôi hay không? Không... Thật sự, tôi có thể thề với trời đất, không liên quan gì đến tôi!”
“Vậy sao?” Ngô Tú Mẫn nghiêm túc quan sát từng phản ứng rất nhỏ của Bàng Trí Huy, lúc này cô mới ngồi xuống nói ra tất cả nguyên nhân khiến cảnh sát nghi ngờ ông ta.
Tuy nhiên, sau khi nghe xong thì cả người Bàng Trí Huy lại càng mơ hồ hơn.
“Cô cảnh sát, cô cảnh sát... Sao có thể chứ?” Ông ta chỉ vào tấm ảnh nói: “Chính mắt tôi nhìn thấy thi thể bên trong quan tài chỉ là một cô bé chỉ mười mấy tuổi. Nhưng cô lại nói thi thể nữ số 7 là người sống ở cuối những năm sáu mươi, chỉ nhỏ hơn tôi năm tuổi, chuyện này... chuyện này thật khó hiểu!
“Còn nữa, nếu mà tôi thật sự giết người thì cũng sẽ không đặt vào trong quan tài treo sao Bắc Đẩu đâu...”
Ngay vào lúc Bàng Trí Huy đang cố hết sức giải thích thì cửa bên phòng nghe thẩm vấn đột nhiên bị đẩy ra, Tăng Khả vội chạy vào, nói với Triệu Ngọc:
“Tổ trưởng, bên pháp y Cao có tin tức, làm bước so sánh sơ bộ là đã loại trừ rồi, ADN của Bàng Trí Huy không khớp với ADN của người bị tình nghi được phát hiện trên người của thi thể nữ số 7!”
“Hả...” Thôi Lệ Châu cảm thấy vô cùng thất vọng: “Thì ra... Không phải là ông ta! Tối hôm qua chúng ta đã suy đoán rất phấn khởi đến thế mà, tại sao... tại sao có thể như vậy...”
“Ừm... Cảnh sát Triệu.” Hùng Văn Đống bên cạnh lập tức đưa ra ý kiến nói: “Hay là... Chúng ta đăng ảnh của thi thể nữ số 7 ra ngoài đi! Huyện Vũ Thanh chỉ lớn nhiêu đó thôi, chắc chẳng mất bao lâu là có thể nhận được phản hồi ngay!”
“Không được! Lần này thật sự không được!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Nếu như thi thể nữ số 7 thật sự ở những năm sáu mươi thì chúng ta lại càng không thể tự tiện đăng ảnh ra ngoài được! Chuyện rất quan trọng, thậm chí có thể ảnh hưởng tới quốc gia nữa!”
“Vậy...” Tăng Khả nhìn tình hình bên trong phòng thẩm vấn bên kia vội nói: “Bây giờ em có nên đi nói một tiếng với chị Ngô hay không? Không cần phải thấm vấn Bàng Trí Huy nữa?”
“Không được!” Không ngờ, Triệu Ngọc lại bỗng nhiên cầm một sấp tài liệu trên bàn, vừa đi ra ngoài cửa, vừa nói chắc như đinh đóng cột: “Cho dù Bàng Trí Huy không phải là kẻ giết người thì ông ta vẫn là… nhân vật then chốt để chúng ta phá án!!”