Cuồng Thám

Chương 1250: Chương 1250MỤC TIÊU ĐÁNG NGHI





“Hội trưởng Bàng, ông yên tâm đi.” Trong phòng thẩm vấn, Triệu Ngọc vô cùng uy nghiêm nói với Bàng Trí Huy: “Không có chứng cứ xác thực thì chúng tôi nhất định sẽ không oan cho ông đâu! Cho nên mong là ông có thể hợp tác thật tốt với chúng tôi, nếu như ông có thể giúp đỡ chúng tôi tìm được hung thủ thì chẳng phải đã có thể trả lại trong sạch cho ông hay sao?”

“Thần thám Triệu, tôi biết cậu đã phá rất nhiều vụ án lớn, cậu cũng rất có tiếng tăm...” Bàng Trí Huy sắp phát khóc, ông ta vội vàng chắp tay về phía Triệu Ngọc: “Tôi thật sự chưa từng giết người, cậu cứ yên tâm, chỉ cần tôi biết thì nhất định là sẽ nói hết, nhất định sẽ nói!”

“Ừm, vậy thì tốt...” Triệu Ngọc hài lòng gật đầu nói: “Hội trưởng Bàng, tôi muốn hỏi lại ông lần nữa, rốt cuộc trước đây khi mở quan tài treo vào năm 85 đã xảy ra chuyện gì? Có tổng cộng bao nhiêu người tham dự vào lần khai quật năm đó?”

“Ừm... Ái chà...” Bàng Trí Huy gãi đầu một hồi, rồi mới nghiêm túc trả lời: “Cũng có rất nhiều người, Cục Văn hóa Khảo cổ tỉnh, viện bảo tàng, nhân viên thi công, còn có một vài chuyên gia học giả đến từ những khu vực khác, ký giả truyền thông, chắc cũng có hai ba trăm người?”

“À...” Triệu Ngọc suy nghĩ một hồi lại hỏi tiếp: “Nếu như tôi muốn biết danh sách chính xác của những người này thì ông có thể tìm giúp tôi không?”

“Chắc là... Chắc là không thể được?” Bàng Trí Huy nói: “Công tác quản lý lúc đó không nghiêm ngặt như bây giờ, hình như không có danh sách này nọ. À... Cấp bậc của chúng tôi là thấp nhất, nếu như cậu muốn biết thì e là phải tới đơn vị cấp tỉnh! Tuy nhiên, theo như tôi biết thì người tổ chức khai quật năm đó hiện giờ đã không còn trên đời nữa...”

“Không sao, cái này không quan trọng!” Triệu Ngọc xua tay hỏi tiếp: “Tôi chỉ muốn biết nhân viên tham dự trong đơn vị cấp huyện của các ông thôi, ông vẫn còn nhớ chứ?”

“Ừm... Khi ấy tôi mới chỉ hai mươi tuổi thôi...” Bàng Trí Huy đáp: “Tôi có thể nhớ được vài người trong đơn vị của chúng tôi, nhưng người bên ngoài đơn vị thì khó nói lắm!”

“Được!” Triệu Ngọc nói: “Đợi lát nữa ông viết toàn bộ những người mà ông nhớ cho tôi, viết càng chi tiết càng tốt!”

“À... Được! Ừm...” Bàng Trí Huy là một người giỏi về suy nghĩ, lúc này ông ta không thể nhịn được mà hỏi: “Thần thám Triệu, sao tôi nghe ý của cậu... Hung thủ có phải là người trong cuộc khảo sát khoa học năm đó không?”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc thẳng thắn gật đầu rồi nói: “Nếu như loại bỏ dấu vết mới trên quan tài thì dấu vết cũ trên cả bảy quan tài là giống nhau hoàn toàn, điều này đã chứng tỏ rất có thể là có người đã lợi dụng cuộc khảo sát khoa học năm đó để đặt thi thể nữ số 7 vào!”

“Nhưng mà thần thám Triệu, những thứ khác đều có thể giải thích được rồi nhưng bọn tôi là làm nghiên cứu khoa học, thi thể đó... Làm sao có thể không bị phân hủy được? Nếu như bỏ vào năm 85 thì sau ba mươi ba năm vẫn còn trông sống động như vậy sao?” Bàng Trí Huy vẫn không tin.

“Ông không cần quan tâm tới vấn đề này!” Triệu Ngọc nói: “Cũng chính vì thi thể không bị phân hủy cho nên mới phá vỡ những phán đoán trước đây của tôi! Thế cho nên ông chỉ cần giúp tôi nhớ lại trong đội khảo sát khoa học đi khai quật quan tài năm đó có người nào đáng nghi hay không là được rồi!”

“Người đáng nghi... Chuyện này...” Bàng Trí Huy lại bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng rồi nói: “Hiện trường khai quật năm đó rất là rầm rộ, nhất là khi bọn họ phát hiện ra bên trong bảy quan tài đều trống rỗng thì có rất nhiều người lập tức giải tán...

“Khi ấy... Khi ấy...” Ông ta gãi đầu, cố gắng nhớ lại: “Chúng tôi làm một vài công việc thu thập đơn giản, sau đó đã lập tức đậy nắp quan tài lại... Đúng rồi... Tôi mơ hồ nhớ lại, lúc đậy nắp thì toàn bộ người trong đơn vị cấp tỉnh đều bỏ về hết, chỉ còn lại có mấy nhân viên đơn vị huyện chúng tôi và vài nhân viên thi công với số lượng không nhiều... Nếu đúng là có vấn đề thì chỉ có thể xuất hiện trong những người này...”

“Nếu nói vậy, khi đậy nắp quan tài thì ông có mặt đúng không?” Triệu Ngọc hỏi một câu.

“Đúng vậy, cái này tôi nhớ không sai!” Bàng Trí Huy nói: “Tôi còn đích thân đi xuống giúp đỡ!

“Ừm... Nhưng mà... quan tài số bảy dường như không phải tôi đậy, nhưng khi đậy một cái nắp quan tài thì đều có người ghi chép lại hết, trước mặt nhiều người như vậy chắc không ai dám làm gì đâu đúng không?”

“Nếu như có người muốn nhân cơ hội đặt thi thể vào trong quan tài số bảy thì nhất định sẽ không ra tay vào ban ngày...” Triệu Ngọc phân tích nói: “Chỉ có thể là vào ban đêm thôi! Hơn nữa chỉ có thể làm sau khi đã đậy nắp quan! Hội trưởng Bàng, ông có còn nhớ sau khi đậy nắp thì giàn giáo và xe cáp có bị dỡ bỏ ngay lập tức không?”

“Ôi, ôi!” Không ngờ khi Triệu Ngọc nhắc đến điểm này thì Bàng Trí Huy lại đột nhiên nghển cổ lên, trợn hai mắt tựa như gà chọi nói: “Cảnh sát Triệu, cảnh sát Triệu... Hình như tôi... Hình như tôi biết người đáng nghi là ai rồi!”

“Hả? Là ai?” Triệu Ngọc kinh ngạc, các nhân viên cảnh sát khác cũng vô cùng phấn khích.

“Không... Không phải là thằng nhóc Tưởng Dũng đó làm chứ?” Sau khi Bàng Trí Huy nói xong thì bỗng nhiên cúi đầu xuống.

“Tưởng Dũng?” Triệu Ngọc hỏi: “Người này là ai?”

“Là họ hàng thân thiết của tôi, chúng tôi đều là con cháu họ Bàng!” Bàng Trí Huy giới thiệu: “Năm đó lúc khai quật quan tài cần phải có vài nhân viên thi công có kinh nghiệm, Tưởng Dũng chính là một trong số những người đó. Bởi vì có quan hệ họ hàng cho nên tôi cũng có ấn tượng với ông ta.”

“Ừm... Tưởng Dũng nhỏ hơn tôi một hai tuổi, sau khi học xong cấp hai thì vẫn luôn làm công việc xây dựng, không biết vì nguyên nhân gì mà ông ta cũng tham gia vào buổi khai quật năm đó! Quan trọng là...” Bàng Trí Huy nói: “Bởi vì ông ta có sức lực, còn trẻ tuổi cho nên công việc đặt giàn giáo cho đến ngồi xe cáp lên xuống, rồi đến mở nắp quan tài, ông ta đều là nhân viên chủ lực trong đội thi công!”

“Vừa rồi cậu nhắc tới giàn giáo thì tôi mới chợt nhớ ra...” Bàng Trí Huy nói: “Trước đây vì không thu hoạch được gì từ bên trong bảy quan tài treo sao Bắc Đẩu cho nên nhiệm vụ thám hiểm khoa học của chúng tôi chỉ có thể kết thúc, mà cái hôm đậy nắp trời cũng không còn sớm...”

“Tôi mang máng có thể nhớ giàn giáo không phải bị dỡ bỏ ngay lập tức tại hiện trường, hình như phải qua một hai ngày... Ấn tượng cụ thể thì không còn rõ nữa, còn công việc kết thúc sau khi đậy nắp thì tôi không tham gia! Nhưng mà... Tưởng Dũng và các đồng nghiệp khác của ông ta chắc là người ở lại đến cuối cùng!”

“Tưởng Dũng...” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ cái tên này một lúc rồi hỏi tiếp: “Hội trưởng Bàng, bây giờ ông còn liên lạc với người này không?”

“Có, có...” Bàng Trí Huy nói: “Bây giờ ông ta đang làm bảo vệ ở Cục thủy lợi đó! Mấy hôm trước còn gặp ông ta trong tiệc cưới nữa mà!”

Vừa nghe đến đây, Triệu Ngọc vội ra hiệu với lớp kính thủy tinh một chiều, Nhiễm Đào lập tức hiểu ra, kéo theo đội trưởng Hùng Văn Đống đi bắt người...

“Hội trưởng Bàng, ông vừa nói trừ Tưởng Dũng ra thì còn có các đồng nghiệp khác nữa.” Triệu Ngọc hỏi tiếp: “Cụ thể là có mấy người, trong số đó ông còn quen người nào không?”

“Đều không quen, có tổng cộng sáu bảy người, lúc ấy bọn họ đều còn rất trẻ!” Bàng Trí Huy nói: “Không sao, các cậu dẫn Tưởng Dũng tới hỏi thử ông ta chắc là biết!”

“Ôi trời...” Ông ta không khỏi lo lắng nói: “Chỉ mong... Không phải là thằng nhóc đó làm? Tưởng Dũng là người rất thật thà, bình thường không thích nói chuyện, chắc ông ta sẽ không làm chuyện giết người đâu...”

“Vậy... Hoàn cảnh gia đình của ông ta hiện giờ ra sao?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Bởi vì không thích nói chuyện cho nên dù ông ta có vóc dáng cường tráng nhưng đến bây giờ vẫn độc thân! Lúc còn trẻ hình như có quen vài cô nhưng đều không thành... Chắc là đối phương chê ông ta quá nhàm chán chăng?”

“À... Vẫn chưa kết hôn...” Triệu Ngọc trầm tư trong chốc lát, càng cảm thấy Tưởng Dũng này đáng nghi...

— QUẢNG CÁO —