Cuồng Thám

Chương 1263: Chương 1263GIẢI THOÁT VÀ MẤT MÁT





Trong chín năm, ba người phạm vào vụ án động trời vẫn luôn sống ở Duy Châu.

Ma Lập Quần mở một cửa hàng điện thoại ở Duy Châu, mặc dù làm ăn không xem là tốt lắm nhưng để duy trì cuộc sống thì vẫn không có vấn đề gì;

Cung Bội Vượng làm ở một nhà máy cáp điện, vợ làm công ở xưởng thuốc.

Ma Quân Tài mới là người sống tốt nhất trong ba người, gã thành lập một công ty dịch vụ giúp việc, làm rất ra dáng ra hình, thu nhập mỗi năm có thể đạt tới khoảng một trăm nghìn đồng.

Ba người đều đón người nhà tới Duy Châu, không chỉ có con được đi học ở Duy Châu mà Ma Quân Tài và Cung Bội Vượng còn sinh được đứa thứ hai nữa...

Nếu như chỉ nhìn bề ngoài thì ba người cũng trải qua cuộc sống bình thường của người bình thường, mặc dù không phú quý nhưng cũng có thể tạm chắp vá.

Nhưng mà, dưới lớp vỏ của sinh hoạt bình thường thì ba người đều sống trong nỗi đau đớn vô cùng, chịu đủ áp bức tinh thần.

Cái đêm mưa như thác đổ ở núi Hoa Vân đó đã trở thành một ác mộng vĩnh viễn cắm rễ nảy mầm trong lòng ba người, xua mãi vẫn không đi.

Mặc dù mỗi ngày đều tiếp tục tồn tại nhưng ba người đều cảm thấy bản thân như biến thành một cái xác chết biết đi trống rỗng, mỗi ngày đều phải trải qua cuộc sống lo lắng đề phòng, lòng mang áy náy, từ trước tới giờ không biết vui vẻ là gì.

Nụ cười trên mặt ba người tựa như đã bị mắc phải lời nguyền rồi, trong chín năm, người nhà của bọn họ chưa từng nhìn thấy bọn họ cười thật lòng, cũng chưa từng nhìn thấy sự vui mừng giãn ra giữa chân mày bọn họ...

Dưới áp lực tinh thần vô cùng lớn này, ba người tuy còn trẻ tuổi nhưng đều đã lộ ra vẻ già nua: Ma Lập Quần từ lâu đã không còn tóc, Cung Bội Vượng có tóc nhưng đều đã bạc màu; mà Ma Quân Tài lại mang dáng vẻ gầy yếu đến nỗi héo hon tiều tụy, bộ dáng tựa như đã gần đất xa trời rồi vậy...

Dựa vào lời khai của ba người, chuyện mà trong ngày thường bọn họ thường hay làm đó chính là đi mua thuốc ngủ, nếu như không có thuốc ngủ thì bọn họ chẳng thể nào được ngủ yên dù chỉ một lần!

Ba người còn thường xuyên tụ tập uống rượu giải sầu, nhưng trên bàn rượu lại không ai nói với ai câu nào, đúng là “rượu sầu” như cái tên...

Ngoài ra, bọn họ phạm vào tội ác ngút trời như vậy cũng biết đương nhiên cảnh sát sẽ không lơ là một ngày nào, cho nên bất kỳ thời khắc nào, họ cũng lo lắng cảnh sát sẽ đột nhiên xông vào cửa, đeo còng tay cho bọn họ!

Nhiều năm trôi qua như vậy, thứ bọn họ chú ý tới nhất chính là chương trình pháp luật, mỗi khi thấy có vụ án tồn đọng năm xưa được cảnh sát điều tra phá án, hoặc là tin tức tội phạm đã lẩn trốn nhiều năm bị cảnh sát bắt được thì trong lòng bọn họ đều rất buồn lo.

Bọn họ luôn có một ảo giác hốt hoảng, cảm thấy những người bị đeo còng tay trong tivi đó chính là mình...

Dưới tình huống hoảng sợ không thể thảnh thơi dù chỉ một ngày này, theo vụ án thi thể nữ không đầu, vụ án chặt thi thể ở đập nước, vụ án ác ma, vụ án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp lần lượt được tuyên bố đã phá thì trạng thái tâm lý của ba người lại càng nghiêm trọng hơn!

Nhất là khi có ba vụ án tồn đọng trong đó đều do thần thám Triệu Ngọc được xưng là người quét sạch những vụ án chưa giải quyết, chỉ dùng một thời gian ngắn đã điều tra phá án thì ba người lại càng khổ sở hơn, mỗi ngày không nghĩ tới cơm nước, cứ thấp thỏm, đứng ngồi không yên, cũng chẳng có tâm tình đâu mà đi làm chuyện khác nữa.

Trong giai đoạn đó, Ma Quân Tài và Cung Bội Vượng còn nối tiếp nhau nhập viện, có một dạo phải đối mặt với tinh thần mất khống chế mà sụp đổ...

Dưới áp lực nặng nề như vậy, ba người đã sinh ra ý định đi đầu thú. Đến nay, trong năm vụ án lớn chưa được giải quyết chỉ còn lại một vụ trên núi Hoa Vân này, bọn họ cho rằng xác suất mà bản thân có thể lại may mắn thoát tội gần như là con số không, đã không thể trốn được nữa rồi!

Mà đúng vào ngay lúc này, vụ án quan tài treo bỗng nhiên xuất hiện, sau khi ba người biết được điều tra viên đang điều tra phá vụ án quan tài treo chính là người quét sạch những vụ án chưa giải quyết tiếng tăm lừng lẫy - Triệu Ngọc thì đã cực kỳ căng thẳng rồi.

Kết quả, chưa tới một tuần lễ, vụ án quan tài treo không có bất kỳ bất ngờ gì đã tuyên bố được phá. Điều này không thể nghi ngờ đã làm sụp đổ chiếc phao cứu mạng cuối cùng của ba người họ.

Bọn họ cũng biết chắc rằng sau khi Triệu Ngọc điều tra phá vụ án quan tài treo xong sẽ không bỏ qua cho vụ án thảm sát cả nhà trên núi Hoa Vân đang gần trong gang tấc đâu!

Mà chỉ cần vụ án này vào tay Triệu Ngọc là bọn họ chắc chắn không còn đường trốn nữa.

Ba người xem qua tình tiết cặn kẽ của vụ án thi thể nữ không đầu và vụ án ác ma, tự biết nếu đem so với Lý Phi hay Hàn Khoan thì bọn họ vốn là cách xa một trời một vực.

Ngay cả người như vậy cũng không đấu lại thần thám Triệu Ngọc thì nói gì tới ba nhân vật nhỏ bé như bọn họ đây.

Cho nên, sau một hồi đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, ba người đã nhất trí quyết định:

Thay vì chờ bị bắt, không bằng đứng ra đầu thú nhận tội!

Đương nhiên, ba người cũng đã bày tỏ một cách rõ ràng rằng uy danh hiển hách của Triệu thần thám chỉ là một nguyên nhân thúc đẩy bọn họ đi tự thú mà thôi!

Hầu hết nguyên nhân bọn họ chọn lựa ra đầu thú là vì trong nhiều năm như vậy, bọn họ đã chịu đựng đủ bị lương tâm khiển trách rồi. Bọn họ đều không muốn lại trải qua cuộc sống lo lắng sợ hãi, phập phồng thấp thỏm, lại trống rỗng chết lặng đó thêm lần nào nữa!

Vì vậy, ra đầu thú nhận tội cũng là một loại giải thoát...

Xoẹt, rầm...

Ngay tại lúc Triệu Ngọc đang lật xem tài liệu thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm, ngay tức khắc, mưa lại nặng hạt hơn mấy lần.

Triệu Ngọc hớp một ngụm rượu, trong lòng lặng lẽ nói, tối nay... cũng là một trận mưa như thác đổ sao?

Không biết cơn mưa như thác đổ này có phải đang làm lễ truy điệu đặc biệt cho gia đình Quý Khải hay không?

Triệu Ngọc giờ đây cũng xem như là một tay già đời trong giới trinh thám rồi, sau khi nhìn sơ qua những tình tiết đã trải qua trong toàn bộ vụ án mà hung thủ khai báo thì hắn đã gần như có thể đoán được những sự kiện này đều là sự thật!

Mặc dù vụ án này có tính chất nghiêm trọng hơn mấy vụ án chưa giải quyết trước đây mà hắn đã từng điều tra phá án, nhưng lại không hề phức tạp như những vụ án khác.

Ắt hẳn trong sự việc này không tồn tại vu oan hãm hại, lừa dối lẫn nhau, hoặc là nhân tố từ những người khác.

Vì vậy, cùng với sự tự thú của ba tên hung thủ thì vụ án thảm sát cả nhà trên núi Hoa Vân đã có thể tuyên bố kết thúc rồi!

Từ hôm nay trở đi, quyển sổ bìa da màu vàng trong tay hắn đã chính thức trở thành một món hiện vật văn hóa lịch sử, năm dấu tích trên trang đầu tiên đã chứng tỏ năm vụ án lớn tồn đọng đều đã kết thúc rồi...

Rào rào rào rào rào rào...

Nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, trong lòng Triệu Ngọc khó tránh khỏi trào dâng một chút mất mát.

Thật ra thì hắn cũng đã sớm đoán được sự mất mát này rồi nhưng lại không ngờ là nó lại tới sớm đến vậy, vả lại nó còn ảnh hưởng rất nhiều đến tâm tình của mình nữa!

Ài!

Nhớ lại trước đây, từ sau khi bản thân đột ngột biến thành cảnh sát, phần lớn cuộc sống của Triệu Ngọc đều không hề tách ra khỏi quyển sổ bìa da màu vàng này.

Chính là nhờ vào điều tra năm vụ án lớn tồn đọng này mới đổi lấy được sự chín chắn và tiến bộ của hắn hôm nay, nếu như không có quyển sổ bìa da màu vàng thì Triệu Ngọc thật sự không biết bây giờ bản thân sẽ ra hình dạng gì?

Cố chấp cũng được, nỗ lực cũng được, trong một khoảng thời gian dài tới nay thì bản thân đã sinh ra một chút ỷ lại vào cái quyển sổ này tựa như với hệ thống Kỳ Ngộ trong đầu rồi vậy.

Bây giờ, khi hắn nhận ra rằng quyển sổ đã có thể về hưu, cho nên trong lòng không tránh khỏi cảm giác khó dứt bỏ được. Đương nhiên, khó dứt bỏ cũng không phải là do bản thân cái quyển sổ mà là một chút tình cảm có được qua điều tra năm vụ án tồn đọng đó!

Xoẹt xoẹt...

Lại là một tiếng sấm nổ vang lên, hạt mưa nện lộp độp lộp độp lên trên ô cửa sổ, tựa như cả thế giới đều chìm mình vào trong làn mưa vậy...

Cơn mưa này... đúng thật là không hề nhỏ mà!

Triệu Ngọc nói thầm một câu mới chợt nhớ tới mình còn có một việc chưa làm, nếu như thời kỳ cooldown của hệ thống Kỳ Ngộ đã kết thúc thì có phải mình đã có thể mở một quẻ rồi không?

Không biết khi vụ án núi Hoa Vân đã gần kề hồi kết thì có khi nào còn xảy ra vụ việc bất ngờ cấp cao nào nữa hay không?

Vừa nghĩ tới hệ thống luôn ngang bướng, luôn ra bài không theo lẽ thường, Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy có thêm một chút mong đợi. Không biết hôm nay có thể mở ra được quẻ văn nào không bình thường hay không?

Vì vậy, hắn lập tức mở hệ thống ra, mở một quẻ mới.

Kết quả, giao diện bất ngờ xuất hiện hai chữ “Chấn Ly”, lập tức khiến cho Triệu Ngọc cảm thấy thất vọng. Ông anh hệ thống à, ông đúng là có cá tính thật đó, lúc chờ mong ông ra bài không theo lẽ thường thì ông lại ra rất thành thật!

Ài!

Ngay tại lúc Triệu Ngọc thất vọng, cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, chỉ thấy Miêu Anh ướt dầm dề từ bên ngoài nhanh chóng bước vào phòng.

“Ôi... Mưa to thật.” Miêu Anh vừa nhanh tay cởi áo khoác xuống, vừa bực bội nói: “Em cứ tưởng là chỉ mấy bước như vậy thôi thì không cần che dù, nhưng vẫn bị xối ướt đẫm, đúng là xui xẻo mà...”

Nhìn người đẹp chân dài ướt dầm dề đứng trước mặt, trong mắt Triệu Ngọc lập tức lóe lên một tia gian xảo, dục vọng khó thỏa mãn.

Khà khà khà, hắn xấu xa nghĩ, nếu quyển sổ khiến tâm trạng mình mất mát, hệ thống cũng không tiếp sức, vậy thì tối nay... Ông đây chỉ có thể tự tìm vui vẻ thôi!

Nghĩ đến đây Triệu Ngọc lập tức theo đuôi đi tới, nhào lên người tiểu thư Miêu, trịnh trọng nói: “Miêu Miêu à, nhất định đừng để bị đông lạnh hư người, để anh tới sưởi ấm giúp em chút ha... Khà khà khà...”