Cuồng Thám

Chương 1264: Chương 1264CÓ PHẢI ANH BỊ BỆNH KHÔNG?





Hơn mười một giờ sáng ngày hôm sau, trên xa lộ hướng thẳng tới núi Hoa Vân thuộc thành phố Phúc Lai, một chiếc Volkswagen Tiguan không có cờ hiệu cảnh sát đang chạy như bay với tốc độ cao.

Cơn mưa như thác đổ tối hôm qua tới cũng nhanh mà đi cũng vô cùng mau. Ở trên quốc lộ, thậm chí còn không nhìn ra dấu vết đã từng có mưa đổ xuống.

Giờ phút này, mặt trời chói chang đã lên cao, ánh nắng ấm áp, nhiệt độ cũng trở lại khoảng ba mươi lăm độ trở lên, dường như mặt trời chói chang đốt lòng người vậy...

“Oa, tối hôm qua anh nổi cơn gì vậy?” Miêu Anh ngồi ở vị trí ghế lái phụ, vừa tự thoa kem chống nắng cho mình, vừa oán trách Triệu Ngọc: “Lâu lắm rồi không thấy anh lên cơn điên! Anh biết không, sáng sớm lúc trả phòng còn phải bồi thường cho khách sạn hơn hai nghìn đó! Ngay cả khăn tắm cũng xé thành hai mảnh, tầng dưới còn khiếu nại chúng ta nữa đấy!”

“Khà khà khà...” Triệu Ngọc đeo kính phản quang cười xấu xa còn để lộ ra một hàm răng trắng: “Chuyện đó không phải đương nhiên à, phải phục vụ tiểu thư Miêu cho thật tốt! Thấy sao nào? Thoải mái không?”

“Anh cút đi!” Miêu Anh tức giận nhéo hắn một cái rồi mắng: “Nếu không phải thấy tâm trạng anh hôm qua không được tốt thì tiểu thư đây mới chẳng thèm để ý anh! Anh nói xem, anh không thể có một chút dáng vẻ của người bình thường được à?”

“Khà khà khà...” Triệu Ngọc không nói lời nào nhưng bộ dáng thô bỉ cười xấu xa đúng thực là muốn ăn đòn mà.

“Ài, theo em thấy thì quay lại với vụ án đi!” Miêu Anh không biết phải làm sao cho nên thở dài nói: “Vẫn là lúc phá án thì anh mới xem như bình thường chút! Anh biết điều thì nói em biết tối hôm qua có phải vì chuyện năm vụ án lâu năm chưa giải quyết đã được phá hết cho nên anh cảm thấy rất là mất mát, trong lòng mới không thoải mái hay không?”

“Hả?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Em đã nhìn ra rồi à... Sao đoán được vậy?”

“Nói nhảm!” Miêu Anh lại thở dài: “Đã phá được vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu, mà hung thủ vụ án thảm sát cả nhà trên núi Hoa Vân cũng vì anh cho nên mới đứng ra đầu thú, dựa theo phong cách trước đây của anh thì chẳng phải sẽ tâng bốc bản thân lên tận bầu trời hay sao? Nhưng tối hôm qua anh lại khăng khăng muốn được yên tĩnh, muốn yên tĩnh rõ ràng là không bình thường mà! Vả lại…” Miêu Anh thả kem chống nắng xuống: “Chẳng phải em cũng là như vậy à?”

“Ừm...” Triệu Ngọc không ngờ chỉ với một câu nói mà Miêu Anh đã có thể nói thẳng vào lòng mình rồi, lúc này mới ngượng ngùng nói: “Vẫn là tiểu thư Miêu hiểu anh nhất!”

“Hai chúng ta đã quen biết nhau từ hồi vụ án ở Miên Lĩnh.” Miêu Anh nói: “Từ khi lấy được quyển sổ của đội trưởng Kim, anh và em... đều giống như bị trúng phải ma chướng vậy! Vừa nhắc tới năm vụ án lớn chưa được giải quyết thì ánh mắt đã mở to giống như bóng đèn rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Triệu Ngọc lập tức nói: “Anh vẫn luôn không sao nghĩ thông được, bây giờ tài sản của ông đây đã gần trăm triệu, lại theo đuổi được một người đẹp như em, còn có một cha vợ vô cùng trâu bò nữa, em nói xem... Anh không muốn mua phòng mua xe, giả vờ ngầu khoe giàu có mà mỗi ngày đều say mê, liều sống liều chết phá án, thật không biết bản thân như vậy kiểu gì nữa?”

“Được lắm, bây giờ thì càng hay hơn, vừa thấy đã phá hết năm vụ án lớn rồi thì lại vô cùng mất hứng! Em nói thử xem...” Triệu Ngọc buồn rầu nói: “Anh... Anh, có phải anh bị bệnh rồi không? Chẳng lẽ... Phải nhìn thấy có người phạm tội thì anh mới vui vẻ được à?”

“Em... Em không biết nữa...” Đối mặt với vấn đề của Triệu Ngọc, Miêu Anh cũng không biết nên trả lời thế nào, cho nên cô đành phải an ủi hắn: “Ít nhất thì câu sau của anh không đúng, liền giống như vụ thảm sát trên núi Hoa Vân vậy, không ai trong mỗi chúng ta mong muốn sẽ xảy ra chuyện bi thảm đó cả! Anh yêu!” Miêu Anh dịu dàng duỗi tay khoác lấy bả vai Triệu Ngọc, nghiêm túc nói: “Cố chấp vốn không sai, nếu như không phải thấy anh cố gắng phá án như vậy thì trước đây em cũng đã không chọn anh rồi! Chúng ta quả thực cần phải suy nghĩ lại vấn đề vừa mới rồi của anh cho kỹ lưỡng hơn. Em cho rằng, chờ sau khi chuyện núi Hoa Vân kết thúc thì chúng ta nên nghỉ ngơi một chút lấy lại tâm tình. Câu kia nói thế nào nhỉ, lúc anh ngắm nhìn vực sâu thì vực sâu cũng đang ngắm nhìn lại anh!”

“Anh đã trải qua nhiều vụ án lớn quan trọng như vậy rồi, vì nghiền ngẫm tâm lý của hung thủ cho nên không thể tránh khỏi việc anh sẽ bị ảnh hưởng bởi hung thủ. Cho nên, chúng ta cũng cần phải thường xuyên giải tỏa áp lực một chút mới đúng!”

“Ừm... Đúng vậy!” Triệu Ngọc đồng ý: “Hiểu rõ kẻ địch rất dễ dàng, nhưng hiểu rõ bản thân lại rất khó khăn! Giống như vụ án giết người trên đảo Vĩnh Tiến trước đây vậy, anh đã từng không yên lòng mà nghĩ nếu như tâm tính anh bị mất phương hướng, đi làm một vụ án giết người, thì có khi nào sẽ còn mất khống chế hơn Đỗ Tự Lực đó hay không?”

“Hiểu rõ rồi!” Miêu Anh gật đầu: “Nếu không phải như vậy thì anh cũng sẽ không đánh nhau với cha em!”

“Anh biết, nếu như một người còn có thể biết rõ bản thân đã tẩu hỏa nhập ma thì đó không gọi là tẩu hỏa nhập ma!” Triệu Ngọc thuận tiện hôn lên bàn tay ngọc ngà của Miêu Anh: “Bé cưng, anh biết rồi! Chờ khi nào từ núi Hoa Vân về, chúng ta không nhận vụ án nào cả, đi thả lỏng một chút trước rồi hãy nói sau nhé!”

“Ừm!” Miêu Anh gật đầu: “Vì em muốn trò chuyện riêng với anh một chút cho nên mới để những người khác ở lại Phúc Lai! Hai người chúng ta đã lâu không cùng đi ra ngoài mà!”

“Được!” Triệu Ngọc gật đầu thật mạnh, nghiêm túc nói: “Đợi lát nữa, anh tìm một chỗ không người, chúng ta làm ‘xe rung’ một chút đi… Ai ui…”

Triệu Ngọc còn chưa nói hết câu thì đã bị Miêu Anh dùng một chưởng Kim Cương gõ vào đầu, phát ra một tiếng hét thảm thiết...

Núi Hoa Vân ở hướng Tây Bắc tỉnh Phúc Lai, nơi đó đều là đồi núi trập trùng nối tiếp nhau, có nhiều chỗ đến nay còn chưa xây đường đi.

Vì vậy, sau khi Triệu Ngọc lái đến gần khu vực ở vùng phụ cận, chỉ đành lái xe ra khỏi quốc lộ, rồi sau đó chạy dọc theo đường mòn trong núi, tiếp tục chạy về phía núi Hoa Vân.

Tuy nhiên, Triệu Ngọc sinh ra ở Tần Sơn, đã sớm quen thuộc chạy xe đường núi rồi, cho nên tốc độ vẫn không hề giảm đi.

Thật ra thì có tuyến xe lửa đi qua núi Hoa Vân, nhưng mà, thứ nhất là đi xe lửa quá chậm; thứ hai, nhóm Triệu Ngọc cũng muốn nhờ lái xe để thả lỏng tâm trạng một chút.

Thế nên, bọn họ mới mượn chiếc xe này từ sở tỉnh Phúc Lai để tự chạy tới.

Khoảng một giờ rưỡi chiều, bọn họ đã đi tới biên giới núi Hoa Vân nhưng vẫn còn cách một chút nữa mới tới thành phố núi.

Hai người cảm thấy đói bụng, bèn dừng lại ở bên cạnh ga tàu hỏa của một huyện nhỏ, tùy tiện tìm một quán ăn để dùng bữa.

“Ừ, biết rồi, biết rồi!” Lúc ăn cơm, Miêu Anh dùng điện thoại di động bàn giao công việc cho nhóm người Tăng Khả: “Cho nên, chúng ta chỉ cần giao nhận chứng cứ thôi, còn những chuyện khác hãy giao lại cho cảnh sát địa phương và bên Viện Kiểm sát phụ trách đi! Từng hành động cử chỉ của chúng ta đều đại biểu cho Tổng cục Hình sự, mà tập đoàn Vân Hải ở địa phương có ảnh hưởng không thể xem thường, cho nên chúng ta không quá phù hợp để đánh giá vụ án quan tài treo này, cho nên để tránh ảnh hưởng đến vấn đề thẩm tra xử lý của họ...”



Miêu Anh bàn giao rất lâu, cuối cùng khi thức ăn cũng sắp nguội lạnh mới buông điện thoại xuống.

“Ài, người một nhà đúng là người một nhà!” Miêu Anh nhấc đũa lên, thở dài nói: “Lâm Triêu Phượng đã nhờ luật sư đệ trình một phong thư cầu xin tha thứ lên phía cảnh sát, mong có thể giảm bớt tội danh cho Lâm Thừa Nghiệp! Rõ là, em trai một lòng muốn giết chị, nhưng chị lại trước sau vẫn muốn bảo vệ em trai...”

“Ừm...” Triệu Ngọc suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Em mới vừa nói đúng lắm, chúng ta chỉ để ý tới phá án thôi, còn phải trái trắng đen liên quan tới vụ án thì không cần tham dự vào đó quá nhiều!”

“Ừm, cho dù nói thế nào thì Lâm Thừa Nghiệp vẫn khá là may mắn, nếu như Thôi Nhất Văn bị Bạch Lãng lái xe đâm chết thì cho dù Lâm Triêu Phượng có tha thứ như thế nào thì cũng vô ích!” Miêu Anh nói: “Nhưng mà vụ án núi Hoa Vân lại là một ví dụ hoàn toàn ngược lại! Một nhà bốn người, trong đó có một đứa trẻ tám tuổi, một đứa trẻ năm tuổi, sao mấy tên hung thủ đó có thể ra tay được chứ? Càng không thể nào là giết người không chủ định gì đó được!” Miêu Anh căm phẫn trào dâng thở dài nói: “Theo em thì cho dù bọn họ có đầu thú nhận tội thì cũng không thể nào giảm nhẹ hình phạt của bọn họ đâu!”