“Female Miêu, tất cả bạn cũ đều chào hỏi với tôi, nhưng vì sao chỉ có một mình ông lại làm như không thấy tôi vậy hả?”
Ngay tại lúc Miêu Khôn kêu gọi mọi người tập trung nhớ lại thì sau lưng bỗng nhiên có một giọng nói không hài lòng truyền đến.
Miêu Khôn quay đầu nhìn lại, người đang nói chuyện chính là Lee Bon Seong người Hàn.
Trên mặt Lee Bon Seong mang theo nụ cười, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân thì lại tỏa ra sát khí khiến cho người ta phải sợ hãi.
“Ôi trời, ôi trời, thì ra là lão Lee à, ha ha ha ha...” Miêu Khôn vội vàng trưng lên gương mặt tươi cười xoay người lại, chào hỏi Lee Bon Seong: “Ngại quá đi, vừa rồi lúc anh tới thì tôi lại đang đang mắc tiểu, phải đi phòng vệ sinh. Sắc mặt ông khá tốt đó, có phải gần đây lại phát tài hay không? A ha ha ha...”
“Nhờ phúc của ông, cuối cùng tôi vẫn còn sống!” Lee Bon Seong cười lạnh một tiếng, rồi giang rộng hai cánh tay ra nói: “Sao mà tôi lại cảm thấy hình như ông không chào đón tôi lắm thì phải?”
“Ai nói vậy, ha ha, ai nói vậy!” Miêu Khôn không được tự nhiên cười khan hai tiếng, sau đó đi đến gần Lee Bon Seong, ôm lấy hắn ta tượng trưng rồi sau đó giải thích: “Chỉ là nhiều năm rồi không gặp cho nên không dám nhận mà thôi, ha ha...”
“Vậy à?” Lee Bon Seong lạnh lùng nói: “Dù tôi có nhiều thay đổi hơn nữa thì cũng đâu thể nào trẻ tuổi như cậu ta được?”
Trong lúc đang nói chuyện, Lee Bon Seong chỉa ngón tay về phía… Triệu Ngọc.
Miêu Khôn bỗng dưng hơi run rẩy một chút, ý của Lee Bon Seong đã quá rõ ràng rồi, hắn ta đang truy vấn chuyện vé mời.
Đúng như dự đoán, Lee Bon Seong chỉ vào Triệu Ngọc, hỏi: “Tôi không hiểu, tại sao vé mời của tôi lại vào túi người trẻ tuổi này chứ? Hình như danh tiếng của tôi không lớn tới như vậy thì phải? Đến mức còn có người muốn giả tên rồi thay thế tôi cơ à?”
“À, thế à?” Da mặt của Miêu Khôn thật sự đã dày đến một trình độ nhất định luôn rồi, vừa mới nghe thấy Lee Bon Seong nói như vậy thì lập tức tò mò nhìn Triệu Ngọc rồi hỏi: “Tôi nói này vị thần thám của Trung Quốc, tôi cũng rất là tò mò rốt cuộc vì sao mà cậu lấy được vé mời của lão Lee vậy?”
Cạc cạc...
Trong một chốc lát, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy có đám quạ đen bay tán loạn bên tai, ngổn ngang đến độ không thể kiềm chế được.
“Khà khà, suýt chút nữa là tôi quên mất rồi.” Miêu Khôn cười tươi đầy mặt chỉ Triệu Ngọc nói: “Cậu ấy là người Trung Quốc, tiếng Anh rất là tệ, nghe không hiểu! Nhưng mà... Như đã nói ấy.” Miêu Khôn giống như nói đùa vậy: “Lão Lee, anh cũng thật khiêm tốn. Sao lại đánh mất vé mời thế? Không cẩn thận chút nào cả...”
Đinh linh...
Ngay tại lúc Miêu Khôn đang nói chuyện thì bỗng nhiên tay phải của Lee Bon Seong lại hơi nhúc nhích một chút, một cái nĩa lóe sáng bất ngờ hiện ra. Trông có vẻ như hắn ta đã không thể nhịn được nữa mà muốn dùng nĩa để xiên Miêu Khôn vậy.
Miêu Khôn vẫn luôn đề phòng hắn ta cho nên khi chợt vừa nghe thấy tiếng động lạ thì đã vội vàng lùi nhanh về phía sau, né tránh rất xa.
Bộp...
Trong một cái nháy mắt, hiện trường tựa như bị đóng băng vậy, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng và kìm nén.
“Lee, nghe tôi nói này...” Lúc này, cuối cùng Molly cũng đứng ra giảng hòa: “Đảo Kỳ Tích không phải là nơi hai người dùng để giải quyết ân oán cá nhân, mong hai người tuân thủ quy tắc nơi này. Tôi không muốn lặp lại lời nói giống như vậy quá nhiều lần. Không thể nào tập hợp đủ mười ba người trước đây, cho nên tôi không mong muốn bất kỳ người nào lại xảy ra sơ suất. Mọi chuyện đều lấy kim cương làm trọng đi!”
“Hừ...” Lee Bon Seong hung ác trừng mắt nhìn Miêu Khôn, cuối cùng vẫn buông cái nĩa đó xuống.
Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thế này đi...” Molly thấy bầu không khí không thoải mái cho nên bèn nói với mọi người: “Nếu như đã ăn trưa xong rồi thì mọi người tạm thời không cần phải gấp gáp. Thế này đi, tôi sắp xếp phòng cho mọi người, mọi người hãy nghỉ ngơi điều chỉnh lại trước đi!” Molly ra hiệu cho thuộc hạ của cô ta rồi nói: “Vẫn là câu nói kia, tôi không quan tâm mọi người chia nhóm hay là hợp tác, chỉ cần tìm được kim cương thì tôi bảo đảm sẽ không thiếu tiền thù lao dù chỉ một phần! Xin nhờ cả vào mọi người đấy!”
Molly nói xong, quản gia lập tức tiến lên sắp xếp phòng cho từng người một.
Mãi cho đến lúc này, Jacob với vóc người vạm vỡ mới lảo đảo quay trở lại phòng ăn. Thấy đang chia phòng, anh ta mới vội vàng tiến lên cầm một chiếc chìa khóa.
“Jacob, anh đi vệ sinh cũng lâu quá rồi đấy?” Sevan Barker hỏi một câu, cũng đưa tay cầm lấy một chiếc chìa khóa: “Ồ, hai chúng ta ở sát bên nhau này, buổi tối cũng có thể cùng uống một ly...”
“Hừ.” Miêu Khôn đứng sau lưng Triệu Ngọc đắc ý lầm bầm: “Là đến phòng vệ sinh khác ngăn tôi đúng không? May mà tôi đã nhìn rõ trước rồi...”
Chậc chậc...
Triệu Ngọc lắc đầu thở dài, dùng tiếng Trung nhỏ giọng nói: “Cha à, cha phải nghĩ cho kĩ, một ngày chưa tìm được kim cương thì cha vẫn phải chơi trò trốn tìm này đó, có thể trốn tới khi nào chứ?”
“Ừm, nói vậy cũng đúng...” Miêu Khôn khẽ gật đầu: “Ra tay trước thì chiếm lợi thế! Nếu đã vậy thì không bằng chúng ta nghĩ cách đánh hai người này thành tàn phế trước đi rồi hãy nói...”
“Đừng có nói đùa, một lính đặc chủng, một đặc công.” Triệu Ngọc vẫn tự mình hiểu lấy mình: “Hai chúng ta hợp lại cũng đâu phải là đối thủ của người ta? Vả lại, nơi này còn có nhiều đặc công nước Anh như vậy nữa chứ!”
“Được rồi, được rồi!” Miêu Khôn không biết phải làm sao: “Chỉ có thể tránh ngày nào tính ngày ấy thôi, nhóc con, hai chúng ta cũng lấy chìa khóa phòng cạnh nhau. Theo ta thấy thì vì lý do an toàn, hôm nay chỉ có thể ở phòng con thôi...”
“Ài...” Triệu Ngọc lắc đầu than thở, không thể làm gì khác hơn là đi theo Miêu Khôn, mỗi người nhận lấy một chìa khóa.
Mặc dù lâu đài Grimm được trang hoàng rất sang trọng nhưng trang thiết bị hiện đại hóa thì không được đầy đủ, chẳng hạn như chìa khóa của căn phòng này vẫn là loại chìa khóa có treo bảng số phòng rất sơ khai, trông có vẻ vô cùng cổ xưa.
Đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp ngay điều đó, phòng của mọi người lại đều sát cạnh nhau. Trong lúc mỗi người dùng chìa khóa mở cửa phòng của mình thì tên Jacob đó vẫn đứng trong hành lang, chờ xem Miêu Khôn ở trong căn phòng nào!
“Được, xem như cậu độc!” Miêu Khôn tức giận lườm Jacob, sau đó mở căn phòng của mình ra ngay trước mặt anh ta, vả lại còn tiến vào trong phòng nữa.
Triệu Ngọc thấy vậy, cũng mở căn phòng ngay bên cạnh phòng Miêu Khôn ra.
Woa...
Tiến vào phòng, Triệu Ngọc cảm thấy bản thân giống y như vừa mới xuyên không vậy. Trong phòng mang phong cách cổ xưa, cách trưng bày hoàn toàn của thời trung cổ: lò sưởi âm tường, giá cắm nến, đèn treo kiểu cũ, còn có giường gỗ, nơi nơi đều mang theo một loại phong tình châu Âu.
Quả nhiên là một người say mê Sherlock Holmes mà, Triệu Ngọc nhìn xung quanh căn phòng một cái, cảnh tượng này thật sự đã khiến hắn nhớ lại bộ phim Sherlock...
Cốc cốc cốc...
Cốc cốc cốc...
Không ngờ, Triệu Ngọc còn chưa tham quan xong thì cửa sổ đã chợt bị ai đó gõ ba cái.
Giương mắt nhìn thử, chỉ thấy một người đang nằm nhoài trên tấm kính thủy tinh bên ngoài, đúng là cha vợ Miêu Khôn của mình.
Không phải chứ?
Triệu Ngọc sững sờ, vội vàng mở cửa sổ ra cho ông.
“Ài, cũng giống như mười năm trước vậy, sân thượng đều rất là thông thoáng, không hề có một chút tính an toàn nào! Như vậy là hỏng rồi, hỏng rồi!” Miêu Khôn nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, nói với Triệu Ngọc: “Thế này đi, không phải quan hệ giữa con và cô gái đó khá tốt à? Hay là đợi lát nữa hãy đi đổi phòng với cô ấy đi! Đỡ phải bị tên khốn Jacob đó làm phiền!”
“Không đến nỗi đó chứ...” Triệu Ngọc nhếch mép.
“Đúng rồi, còn có một chuyện quan trọng nữa... Mau lên.” Miêu Khôn cầm chìa khóa phòng của mình thúc giục: “Mau để ta xem chìa khóa phòng của con xem nào!”
“Vâng... Đây này!” Triệu Ngọc không rõ lý do cho nên chỉ có thể vội vàng đưa chìa khóa của mình cho ông thôi.
“Òa! Quả nhiên là như vậy... Không ngờ lại là như vậy...” Miêu Khôn chỉ vừa mới nhìn chìa khóa phòng một cái liền nói ngay với Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu, mau đi lục soát trong phòng một lần đi, xem thử xem có máy nghe lén hay không! Ta nghĩ...” Ông đưa miệng sát lại gần lỗ tai Triệu Ngọc, dùng âm thanh cực nhỏ nói: “Ta đã biết Grimm để lại đầu mối gì cho chúng ta rồi!”