TRÒ CHƠI TÂM LÝ, TRONG LÒNG HIỂU RÕ KHÔNG CẦN PHẢI NÓI RA
“Lão Grimm tâm thần này, không ngờ lại lén chôn một đoạn mở đầu cho chúng ta vào mười năm trước, đúng là tuyệt mà!” Sau khi hai người đã hợp lực tra xét, xác nhận không có máy nghe lén và máy quay phim, giọng nói của Miêu Khôn mới thả lỏng được, ông chỉ vào chìa khóa của hai người rồi nói: “Điều mờ ám là ở ngay bản thân chiếc chìa khóa!”
“Chìa khóa?” Triệu Ngọc kiểm tra hai chiếc chìa khóa thử nhưng vẫn không phát hiện ra có gì đặc biệt.
“Không phải hai cái này đâu, mà là chìa khóa của mười năm trước!” Miêu Khôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không thể không đè giọng thấp xuống, cẩn thận nói với Triệu Ngọc: “Ta dám khăng định, đầu mối mà Grimm để lại cho ta là một - P!”
“Là cái rắm?” Triệu Ngọc buồn bực: “Làm sao mà cha lấy được? Không ngại thối à?”
“Không phải, thứ ta nói là chữ cái ‘P’ trong tiếng Anh! Chữ ‘P’ trong GPS đó! Hiểu không? Viết in hoa!” Miêu Khôn giải thích: “Năm đó, lúc bọn ta ở đảo Kỳ Tích thì Grimm cũng phát cho mỗi người một cái chìa khóa phòng, hình dáng của chìa khóa, còn có số phòng phía sau đều giống như bây giờ vậy. Nhưng chỉ có hình vẽ trên chìa khóa là không giống nhau!”
“Hình vẽ?” Triệu Ngọc đặt hai chiếc chìa khóa lại gần nhau rồi so sánh, tò mò nói: “Phía trên vốn đâu có hình vẽ gì đâu chứ?”
“Đúng vậy, cho nên ta mới có thể chắc chắn P chính là đầu mối mà ông ta đã để lại cho ta!” Miêu Khôn cầm chiếc chìa khóa lên nói: “Trên chiếc chìa khóa mà năm đó đưa cho ta có khắc một chữ cái P không bắt mắt lắm, nếu bây giờ không có thì đã chứng tỏ, P chính là đầu mối mà ông ta đã để lại cho ta!”
“P, PP, đúng là... đúng là rất thích hợp...” Triệu Ngọc khen một câu.
“Cút đi!” Miêu Khôn tức giận trừng mắt lườm Triệu Ngọc: “Ta nhớ rõ ràng là năm đó có một buổi tối, một người Ấn Độ Asan ở cách vách phòng ta uống say, rồi cầm chìa khóa của ông ta mở cửa phòng của ta, khiến ta phải dạy dỗ ông ta một trận. Nhưng mà, lúc ấy thì ta chợt phát hiện trên chìa khóa của ông ta cũng có một chữ cái, là chữ ‘a’ viết thường. Người Ấn Độ Asan tên là Amir Serasid gì gì đó.” Miêu Khôn nhíu mày nói: “Cho nên khi đó ta cứ tưởng là chữ a trên chìa khóa là chỉ chữ cái mở đầu tên của ông ta! Ngày đó, ta cũng uống rất nhiều rượu, cho nên cũng không vướng mắc chuyện này nữa! Ài...” Miêu Khôn hối hận nói: “Nếu biết chữ cái trên chìa khóa là đầu mối từ sớm thì lúc trước đã nhìn hết toàn bộ chìa khóa của mọi người rồi...”
“Trời đất, cha khẳng định chìa khóa là đầu mối đó sao?” Triệu Ngọc nghi ngờ: “Có lẽ đối với người bình thường thì là có thể, nhưng mà... Khi đó mọi người đều đang tham gia bữa tiệc trinh thám mà, đều là tinh anh, loại chuyện nhỏ như chìa khóa hẳn sẽ phải chú ý tới mới đúng chứ?”
“Ta cũng không biết nữa, dù sao thì ta cũng không quá để ý. Có lẽ, người khác sẽ chú ý tới nhưng bọn ta đâu có chơi câu đố nào? Cho dù có người phát hiện ra chữ cái trên chìa khóa thì cũng đâu biết phải làm gì đúng không?”
“P-a...” Triệu Ngọc nhíu mày lại: “Mười ba người chính là mười ba chữ cái, mười ba chữ cái có thể tạo thành mấy từ ngữ, mà những từ ngữ đó chính là nơi mà Grimm giấu kim cương ư? Sẽ không... đơn giản như vậy chứ?”
“Đúng rồi!” Miêu Khôn búng tay cái tách: “Ngẫm lại xem, nếu mười năm trước đã có người phá giải được câu đố của Grimm và tìm được kim cương rồi. Vậy thì... Kiểu gì Grimm cũng sẽ biết được thôi đúng không?”
“Đúng vậy...” Triệu Ngọc gật đầu, đã hiểu được ý của Miêu Khôn: “Vậy thì Grimm cũng sẽ không viết chuyện kim cương vào di chúc. Grimm qua đời vào năm ngày trước, nói cách khác, chắc chắn kim cương vẫn còn được giấu ở nơi đó, chỉ cần... Chỉ cần chúng ta có thể biết được chữ cái trên chìa khóa phòng của những người khác vào năm đó thì đã có thể tìm được đáp án rồi! Dường... Dường như chuyện này cũng đâu có khó lắm đâu nhỉ?”
“Hừ, thằng nhóc ngốc...” Miêu Khôn cười, cuối cùng đã khôi phục lại dáng vẻ oai phong của bề trên, nghiêm túc nói: “Con thử suy nghĩ cẩn thận lại đi, chuyện này nào có đơn giản như con nghĩ chứ? Những người tham gia bữa tiệc trinh thám này không hề có một thiện nam tín nữ nào, nếu như mọi người biết quy tắc trò chơi thì con đoán xem... sẽ xuất hiện tình huống gì đây?”
“À...” Triệu Ngọc tỉ mỉ suy đoán một hồi, lúc này mới hiểu được ý của Miêu Khôn: “Ý cha là không ai chịu thẳng thắn nói ra?”
“Đó là đương nhiên!” Miêu Khôn nói: “Quan hệ giữa những người này cũng rất khó nói, có thể giải thích một cách hoàn mỹ cho câu ‘lòng mang ý xấu’ này, mặc dù tiền thù lao hai trăm triệu là không ít nhưng nếu như chia đều thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”
“Nghĩa là sao? Chẳng lẽ còn có người muốn nuốt trọn một mình à?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Dưới tình huống này thì trước hết nên nghĩ cách bảo vệ tính mạng mới phải chứ?”
“Ta không biết có người nào muốn nuốt trọn một mình hay không, nhưng ta biết...” Miêu Khôn đã có sẵn tính toán trong lòng, nói: “Một khi chuyện chìa khóa bị lộ thì hầu hết mọi người sẽ chọn giả ngu, bày tỏ bản thân không tài nào nhớ nổi. Đương nhiên là trong đó cũng bao gồm cả chính ta! Người khác bất nhân thì ta cũng bất nghĩa, dựa vào cái gì mà ta phải nói thật với bọn họ chứ?”
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc chậc lưỡi xong thì dần lộ ra vẻ lo lắng: “Như vậy cũng không hay, cha vợ à! Cha nghĩ lại mà xem, nếu như Molly biết chuyện chìa khóa thì sẽ làm gì? Hiện giờ, cô ta đang nắm giữ quyền lực tối cao, cô ta có thể ép buộc mỗi một người chúng ta nói ra đó!”
“Con nói đúng, may mà bây giờ cô ta còn chưa biết.” Miêu Khôn gật đầu: “Nếu không thì bầu không khí trong bữa trưa ban nãy sẽ không hòa thuận được như vậy đâu! Tuy nhiên, cũng không cần lo lắng quá. Con không hiểu tiếng Anh cho nên con không biết, ban nãy Yusuf và Cisse đã quanh co nói rất nhiều điều vô dụng trước mặt Molly, rõ ràng là không muốn nói tới trọng điểm nào đó. Cho nên, dù trong số những người chúng ta có người nghĩ tới chuyện chìa khóa thì cũng chưa chắc sẽ nói cho Molly biết! Ta hiểu đám người này lắm, mỗi một người đều có tính toán riêng, chỉ lo cho lợi ích của bản thân trước, cho tới bây giờ vẫn chưa từng biết làm ăn thua lỗ là cái gì.”
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc tiếp tục chậc lưỡi: “Không được đâu, chẳng lẽ... Cha quên tên Lee Bon Seong đó rồi ư? Nếu như hắn ta được Molly phái người cứu ra thì rất có thể sẽ đứng về phía Molly!”
“Ừm... Đúng vậy...” Miêu Khôn đồng ý: “Vậy thì chúng ta chỉ có thể chờ mong rằng Lee Bon Seong đừng đoán ra được điểm này! Tuy nhiên, ta đoán rằng với một đầu mối dễ nhận ra như vậy thì sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ nghĩ tới mà thôi. Nói không chừng, bây giờ hắn ta đã nghĩ ra rồi.”
“Đúng vậy, những người khác cũng thế, nhất định chỉ cần bọn họ vừa cầm chìa khóa mở cửa thì đều sẽ lập tức nhớ đến mối quan hệ giữa chìa khóa và đầu mối của Grimm giống cha thôi.” Triệu Ngọc nhíu mày lại: “Cho nên, chúng ta phải lo liệu sớm!”
“Để ta suy nghĩ thêm chút đã...” Miêu Khôn thở ra một hơi nặng nề rồi nói: “Một khi tất cả mọi người đều nghĩ đến điểm này thì chuyện tìm kho báu sẽ trở nên càng kỳ lạ hơn! Dù là bất kỳ người nào cũng đều muốn cố gắng hết sức để biết được mật mã của người khác, vả lại còn không thể để cho người khác biết của mình nữa... Điều này... Đây đúng là một trò chơi tâm lý, trong lòng hiểu rõ nhưng không cần phải nói ra mà! Lão già Grimm này đúng là rất biết chơi, đã chết rồi mà vẫn còn bày một ván cờ như vậy cho chúng ta!” Miêu Khôn suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp: “Con nói đúng, trò chơi tâm lý này nhất định sẽ càng ngày càng thú vị, một khi mất khống chế thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi. Cho nên, hai chúng ta phải chuẩn bị cho thật tốt...”