Buổi trưa, ngoài các đồng nghiệp của tổ A, Triệu Ngọc còn gọi cả Trương Cảnh Phong và Lương Hoan tới Phí Đằng Ngư Hương. Hai người này mới rời khỏi tổ A, tính ra thì họ cũng không phải là người ngoài.
Sau khi đại tiệc hải sản được đưa lên, đám đông đều phải thốt lên đầy kinh ngạc. Bọn họ không thể nào ngờ được Triệu Ngọc lại rộng rãi như vậy, thậm chí còn gọi cả tôm hùm và bào ngư!
Hắn chơi sộp như vậy, thật khiến cả đám phập phồng lo sợ.
Tất nhiên, chỉ có Triệu Ngọc và Lý Bối Ni hiểu rõ, tôm hùm và bào ngư của bữa tiệc hôm nay từ đâu mà có. Tất cả đều nhờ vào “bàn tay tội ác” của Triệu Ngọc...
Bởi vì buổi chiều còn phải đi làm nên mọi người không uống rượu, tuy nhiên bầu không khí vẫn vô cùng cuồng nhiệt.
Trên bàn ăn, mọi người xôn xao bàn tán những chủ đề quen thuộc, ca ngợi chúc mừng Triệu Ngọc, bàn luận về vụ án, về sự phát triển của tổ A....
Trong tổ chỉ có duy nhất một người không vui, đó chính là Lưu Học Sơn, người từng truy tìm tội phạm cùng với Triệu Ngọc! Anh ta bực bội không lên tiếng, chỉ ngồi gặm cua, trong đầu tràn ngập ý nghĩ hối hận!
Anh ta hối hận vì lúc trước không đi truy tìm Dương Văn Đào cùng Triệu Ngọc! Nếu đi cùng Triệu Ngọc tới thị trấn Ngân Bàn, có khi bây giờ anh ta cũng được khen ngợi!
Giờ thì hay rồi, do bản thân lười nhác, đổi lại Triệu Ngọc được nở mày nở mặt còn mình thì mờ nhạt chìm nghỉm, thật là bực bội... Nhưng mà, cũng từ giây phút này, Lưu Học Sơn hạ quyết tâm, sau này nếu có nhiệm vụ mới thì anh ta nhất định sẽ đi theo Triệu Ngọc! Tên oắt con này quả thật đáng gờm!
Tuy nhiên, lúc này Triệu Ngọc lại có vẻ khác thường. Trên bàn tiệc, mặc dù hắn vẫn kiêu căng hống hách như thường, nhưng lúc nói chuyện lại hơi mất tập trung, dường như đang có tâm sự gì đó.
Mọi người đều là cảnh sát hình sự, tất nhiên sẽ nhìn ra được điều khác thường này. Có điều hiện giờ ai cũng chỉ lo thưởng thức món hải sản trong miệng, không ai rảnh mà đi hỏi cả.
Triệu Ngọc đương nhiên là có chuyện trong lòng, hơn nữa không chỉ có một chuyện!
Trước tiên, điều hắn muốn biết nhất hiện giờ, đó là gợi ý hôm nay hắn ngẫu nhiên có được có phải là then chốt để phá vụ án Giản Văn Lỵ bị sát hại không?
Hôm nay hắn mạo hiểm vắng mặt trong cuộc họp, chạy tới nhà giam để thẩm vấn Lưu Bằng Phi, chính là để kiểm chứng thử suy đoán của mình liệu có chính xác hay không.
Hơn nữa, sự thật sau cùng đã chứng minh phương hướng điều tra của hắn có thể lại đúng nữa rồi! Trước mắt, hắn đang đợi kết quả điều tra từ phía Miêu Anh, tâm trạng thấp thỏm, cho nên mới hơi mất tập trung.
Thì ra, hôm qua Hoa Hoa nhắc tới chuyện chìa khóa bị mất, bảo Dương Hồng đổi ổ khóa khác, Triệu Ngọc đã chợt nghĩ ra gì đó. Hôm nay, khi Lý Bối Ni kể về vụ trộm viện dưỡng lão, lại nhắc tới chìa khóa và ổ khóa một lần nữa, cuối cùng đã khiến Triệu Ngọc chú ý đến.
Triệu Ngọc nhớ rõ, lúc lấy lời khai của Lâm Mỹ Phượng, chị ta từng nói rất rõ rằng khi chị ta lẻn vào nhà Giản Văn Lỵ để hành hung thì cửa vẫn đang bị khóa!
Cổng sân vẫn khóa, mà cửa nhà cũng khóa!
Nhờ có chìa khóa do Lâm Bằng Phi đưa, Lâm Mỹ Phượng mới vào được bên trong.
Bây giờ suy xét lại chi tiết này, kết hợp với những suy đoán trước đó của mình, Triệu Ngọc đã mơ hồ nắm bắt được điều gì đó...
Trước hết, dựa vào máy kiểm tra nói dối của hắn và những chứng cứ Miêu Anh thu thập được gần đây, hắn đã có thể xác định được rằng, Giản Văn Lỵ bị bóp cổ chết trước rồi mới bị Lâm Mỹ Phượng đâm.
Con dao của Lâm Mỹ Phượng chẳng qua chỉ là đâm vào cái xác chết.
Vậy thì... Đây chính là vấn đề!
Người giết Giản Văn Lỵ đã vào nhà bằng cách nào?
Lúc Lâm Mỹ Phượng đi vào, cửa phòng vẫn khóa, chị ta dùng chìa khóa mở cửa. Vậy có nghĩa là khi đó ổ khóa vẫn còn nguyên vẹn, cũng tức là hung thủ giết người thật sự kia không hề cạy cửa đi vào.
Vậy thì... Gã vào bằng cách nào?
Để không có sai sót gì, Triệu Ngọc lại lật lại biên bản ghi chép vụ án năm xưa một lần nữa, trên đó ghi chép rất rõ ràng, khóa cửa nhà Giản Văn Lỵ quả thật không hề có dấu vết bị cạy phá!
Nói cách khác, rất có thể hung thủ cũng có chìa khóa mở cửa!
Không sai!
Điểm mấu chốt mà Triệu Ngọc đang suy nghĩ chính là điều này!
Nếu hung thủ cũng dùng chìa khóa mở cửa đi vào, vậy thì... Chìa khóa của gã lấy từ đâu ra?
Nếu như có thể tìm được nguồn gốc của chiếc chìa khóa, vậy có phải là có thể tóm được hung thủ không!?
Vì vậy, mang theo suy nghĩ này, Triệu Ngọc chạy tới nhà giam để thẩm vấn Lưu Bằng Phi một lần nữa.
Theo lời khai của Lưu Bằng Phi, ban đầu nhà anh ta chỉ có hai bộ chìa khóa, vợ chồng họ mỗi người giữ một bộ. Ngoài đưa cho Lâm Mỹ Phượng để giết người ra, anh ta không hề đánh chìa khóa cho bất kỳ ai cả.
Sau khi nhận được câu trả lời của Lưu Bằng Phi, Triệu Ngọc đã theo bản năng nghĩ tới ngay một khả năng! Đó chính là... Có khi nào Giản Văn Lỵ có lối sống không đứng đắn hay không? Lẽ nào chìa khóa của hung thủ do chính cô ta đưa? Hoặc là hung thủ không hề có chìa khóa, mà chính Giản Văn Lỵ đã mở cửa cho gã?
Giản Văn Lỵ có gian tình với hung thủ, hung thủ có thể là vì yêu mà sinh hận, cũng có thể là muốn trộm cắp gì đó trong nhà Giản Văn Lỵ, nhưng vô tình bị cô ta phát hiện nên mới bóp cổ giết chết?
Tuy nhiên, qua một hồi suy đi xét lại, Triệu Ngọc vẫn gạt bỏ suy đoán này.
Bởi vì, thứ nhất là cảnh sát hình sự năm đó đã điều tra rất kỹ về cuộc sống của Giản Văn Lỵ, không hề phát hiện cô ta có tai tiếng gì với ai cả. Nếu hung thủ có qua lại mờ ám với Giản Văn Lỵ, vậy thì có lẽ vụ án đã được phá từ sớm rồi!
Thứ hai, vẫn là câu nói đó, Triệu Ngọc không tin rằng việc hung thủ thật sự giết người, sau đó Lâm Mỹ Phượng lại đến “giết người” chỉ là sự trùng hợp đơn thuần!
Quá mức trùng hợp!
Nếu không phải đã bàn bạc từ trước, thì sao lại trùng hợp đến vậy chứ?
Hắn luôn cảm thấy rằng tên hung thủ giết chết Giản Văn Lỵ ắt hẳn là có quan hệ gì đó với Lâm Mỹ Phượng hoặc Lưu Bằng Phi.
Trước đó, Triệu Ngọc và Miêu Anh đều nghi ngờ người chồng hiện tại của Lâm Mỹ Phượng. Tuy nhiên, theo chứng cứ có được, mười năm trước hai người họ không hề quen biết nhau, thậm chí không sống cùng một thành phố. Chồng của Lâm Mỹ Phượng cũng không có bất kỳ quan hệ nào với Vu Chí Căn, Lưu Bằng Phi và cả Giản Văn Lỵ.
Không phải Giản Văn Lỵ có tình nhân bên ngoài, cũng không phải chồng của Lâm Mỹ Phượng, vậy thì... Rốt cuộc chân tướng là gì?
Khi đó, Triệu Ngọc thấy không hỏi được manh mối nào có giá trị, định bảo cảnh sát canh ngục dẫn Lưu Bằng Phi đi. Tuy nhiên, lúc Lưu Bằng Phi vừa bước chân ra tới cửa, Triệu Ngọc bỗng nảy ra suy nghĩ, lại gọi anh ta trở lại.
Bởi vì vào lúc đó, trong đầu Triệu Ngọc chợt lóe lên hai từ khóa quan trọng đó là chìa khóa và ổ khóa, sau khi suy nghĩ lại thì bắt được một điểm quan trọng.
“Lưu Bằng Phi, tôi còn muốn hỏi một vấn đề nữa.” Mang theo tâm lý cứ thử một lần xem sao, Triệu Ngọc hỏi anh ta: “Chìa khóa mà anh đưa cho Lâm Mỹ Phượng được đánh ở đâu?”
“Ờ...” Do thời gian trôi qua đã quá lâu, Lưu Bằng Phi gần như đã quên mất. Anh ta gãi mũi suy nghĩ hết cả năm phút mới trả lời một cách không mấy chắc chắn: “Đồng chí cảnh sát, tôi nhớ khi đó vì để không bị người quen nhìn thấy, hình như tôi đã tới một nơi rất xa để đánh chìa khóa! Nơi đó... Khi đó hình như còn là vùng ngoại ô, tên thì tôi không nhớ rõ, nhưng vị trí có thể nhớ mang máng...”
“Vậy thì...” Triệu Ngọc lấy giấy bút ra: “Anh vẽ lại cho tôi thử! À, đúng rồi, anh còn nhớ người làm chìa khóa đó mặt mũi ra sao không?”
“Cái này thì tôi nhớ!” Lưu Bằng Phi cầm bút lên, vừa chuẩn bị vẽ, vừa trả lời thành thật: “Người đó đầu trọc, cao hơn tôi nửa cái đầu, còn nữa... Gã đi cà nhắc!”
“Cái gì?! Anh nói cái gì?!”
Nghe tới câu này, Triệu Ngọc kinh hãi bật thốt lên.
Lưu Bằng Phi giật bắn người, tay run một cái làm cây bút rơi xuống đất!
Lúc mới đầu, Triệu Ngọc chỉ xoay quanh vấn đề chìa khóa và ổ khóa mà nghĩ tới câu hỏi này, nhưng không thể ngờ rằng lại hỏi ra được manh mối quan trọng.
“Người đó tuổi không lớn lắm, nhưng diện mạo lại rất khó coi.” Dưới sự yêu cầu của Triệu Ngọc, Lưu Bằng Phi bắt đầu nhớ lại dáng vẻ của người đánh chìa khóa: “Vóc dáng thật sự rất cao, khoảng gần một mét chín. Chân gã bị thọt, lúc đi chân cao chân thấp, rất nổi bật, ấn tượng rất sâu đậm!”
Chân đi cà nhắc?!
Triệu Ngọc nhớ rõ, trong hồ sơ vụ án, dựa vào dấu chân, phía cảnh sát nghi ngờ chân phải của hung thủ giết người bị tật! Hơn nữa, theo như dấu chân và vết bóp cổ thì hung thủ phải là một người rất cao, ngón tay rất dài, trùng khớp với những mô tả của Lưu Bằng Phi!
Lẽ nào...
“Anh có quen biết người này không?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Này anh cảnh sát, anh nghĩ tôi bị ngu à?” Lưu Bằng Phi hậm hực: “Tôi đánh chìa khóa để giết người mà còn tìm người quen sao?”
“Vậy... Khi đó, lúc đánh chìa khóa, trong phòng còn có ai khác không? Anh cố nhớ kỹ lại xem, trong lúc đánh chìa khóa anh có rời khỏi chỗ đó không?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Chuyện này... Tôi thật sự không nhớ!” Lưu Bằng Phi không hiểu ý của Triệu Ngọc, trả lời với vẻ ngạc nhiên: “Khi đó tôi hồi hộp căng thẳng như vậy, thật sự là không nhớ nổi!”
“Anh đi đánh chìa khóa vào lúc nào?”
“Ờ... Hình như là khoảng ba - bốn ngày trước khi quyết định để Lâm Mỹ Phượng ra tay.” Lưu Bằng Phi nhớ lại: “Sau khi làm xong chìa khóa, tôi còn dẫn Lâm Mỹ Phượng tới, bàn bạc với cô ấy về chi tiết giết người! Sau đó đưa chìa khóa cho cô ấy!”
“Hai người... đã biết trước...” Triệu Ngọc dò hỏi.
“Đúng vậy. Chúng tôi biết trước là tối đó trời sẽ mưa lớn!” Lưu Bằng Phi cướp lời: “Tôi đã nói đi nói lại hơn mười lần rồi!”
Chậc chậc...
Triệu Ngọc liền im lặng suy nghĩ.
Người đánh chìa khóa?
Chân cà nhắc?
Vóc dáng lại rất cao?
Không lẽ... Hung thủ giết Giản Văn Lỵ chính là gã?!
Lúc trước, Triệu Ngọc từng nghi ngờ hung thủ thật sự không phải là kẻ trộm có kinh nghiệm mà là một gã mới vào nghề. Có khi nào người đánh chìa khóa này chính là gã mới vào nghề đó?
Thời khắc ấy, Triệu Ngọc nghĩ có lẽ mình đã nắm được điểm mấu chốt của vụ án, cho nên không chờ đến khi Lưu Bằng Phi bị đưa đi, hắn lập tức gọi điện thoại cho Miêu Anh.
Sau khi biết tin, Miêu Anh cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ! Manh mối mà Triệu Ngọc tìm được quả thực rất có giá trị! Cô liền quyết định lập tức tiến hành điều tra người đánh chìa khóa này.
Có điều, Miêu Anh là người rất tò mò, cùng với nỗi kinh ngạc bất ngờ, cô cũng không kìm được mà hỏi trong điện thoại: “Triệu Ngọc, rốt cuộc làm sao mà anh phát hiện được manh mối này vậy?”
Thấy Miêu Anh nóng lòng muốn biết như vậy, Triệu Ngọc lại bắt đầu giở thói trêu ngươi, ra vẻ nói: “Thiên cơ không thể lộ! Đội trưởng Miêu, cô quên là tôi có thần thánh giúp đỡ sao? Tôi...”
Không đợi Triệu Ngọc nói xong, đầu bên kia đã cúp điện thoại.
Mặc dù ngoài miệng nói có vẻ thoải mái lắm, nhưng lúc ăn cơm, trong lòng Triệu Ngọc luôn canh cánh chuyện này.
Hắn không biết liệu người đánh chìa khóa có thật sự là nghi phạm quan trọng hay không? Manh mối mà hắn tìm được, rốt cuộc là đúng hay sai?
Cứ nghĩ tới chuyện này, hắn lại chợt nhớ tới Lâm Mỹ Phượng, nhớ tới hình ảnh lúc sáng sớm chị ta vui vẻ thân thiết bên con trai.
Không biết manh mối tìm được lần này có thể cứu được chị ta hay không?
Kết quả, đúng vào lúc Triệu Ngọc đang thấp thỏm lo lâu thì điện thoại vang lên. Hắn thấy Miêu Anh gọi tới, lập tức ra ngoài nghe máy.
“Triệu Ngọc, chúng tôi điều tra ra rồi!” Miêu Anh nói thẳng vào vấn đề: “Người đánh chìa khóa này quả thật có nhiều điểm đáng ngờ!”
Triệu Ngọc nghe ra được giọng của vị đội trưởng vốn rất chín chắn này đang phát run, rõ ràng là vô cùng kích động.
“Sao?” Triệu Ngọc càng kích động hơn nữa, vội vàng giục cô: “Nói mau, nói mau!”
“Người này tên là Mễ Ái Quân, là người của thôn Tiểu Trần, huyện Mạc Dương.” Miêu Anh nói rất nhanh: “Năm xưa, gã ta bị tai nạn khi làm việc ở xưởng giày, gót chân bên phải bị máy cắt lìa! Sau khi xưởng này phá sản, gã từng làm nghề đánh chìa khóa được mấy năm, Lưu Bằng Phi đã tìm tới gã đúng vào thời gian đó!”
“Điều đáng ngờ là ngày thứ ba sau khi Giản Văn Lỵ bị giết hại, người này cũng đóng cửa tiệm không làm nữa. Theo như lời của những người họ hàng, gã ta đã rời đến chỗ khác làm công rồi, khi đi rất vội vã!”
Ồ....
Triệu Ngọc hiểu rất rõ điều này, rất có thể là do sợ sự việc bị bại lộ cho nên gã mới trốn ở nơi khác.
“Chúng tôi đã điều tra kỹ gốc gác của gã, nhà bà ngoại của Mễ Ái Quân ở thôn Tam Lí, cùng thôn với Giản Văn Lỵ! Hơn nữa, từ nhỏ Mễ Ái Quân đã sống ở nhà bà ngoại, chắc chắn gã quen biết với Giản Văn Lỵ! Thậm chí hai người anh họ của gã cũng từng làm ở xưởng quần áo của gia đình Giản Văn Lỵ!”
“Ồ, Mễ Ái Quân biết rõ về tình hình gia đình của Giản Văn Lỵ, biết gia đình cô ta có tiền, cho nên...” Triệu Ngọc phụ họa một câu theo hướng suy nghĩ này rồi lại hỏi: “Gã ta có tiền án tiền sự gì không?”
“Không có!”
Vậy thì đúng rồi! Triệu Ngọc phấn khích siết chặt nắm tay, trong lòng thầm nghĩ, mặc dù tên này làm nghề đánh chìa khóa, nhưng không phải là dân chuyên đi trộm cắp!
“Lưu Bằng Phi không hề quen biết gã ta.” Miêu Anh nói: “Nhưng rất có thể gã biết Lưu Bằng Phi! Vì vậy, lúc đánh chìa khóa, có thể gã đã giở trò!”
“Đúng!” Triệu Ngọc đồng ý: “Gã biết rõ chìa khóa mà mình đánh là chìa khóa nhà đại gia Giản Văn Lỵ! Cho nên hoàn toàn có động cơ để lén làm thêm một cái!”
“Dù nói thế nào thì người này cũng là nghi phạm đáng ngờ nhất!” Miêu Anh nói tiếp: “Tôi đã điều tra được, hiện giờ Mễ Ái Quân đang làm việc ở một nhà máy thuộc tỉnh Giang Lâm. Chúng tôi đã xin lệnh bắt giữ, hai giờ chiều nay sẽ bay tới đó bắt gã ta về!”
“Được, chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công! Mau chóng bắt tên đó về!” Triệu Ngọc vội gửi lời chúc.
“Ừm...”
Theo lý thì nói tới đây, đầu bên kia phải tắt điện thoại rồi mới đúng. Nhưng Miêu Anh lại chần chừ không tắt, rõ ràng vẫn còn muốn nói gì đó với Triệu Ngọc.
Trong lòng hắn hiểu rõ, Miêu Anh vẫn còn đang tò mò chuyện hắn làm thế nào để có được manh mối này.
Do trước đó nghe Triệu Ngọc ba hoa khoác lác, ăn nói bốc phét quá nhiều lần, cho nên Miêu Anh tưởng rằng hắn là một kẻ chỉ được cái mẽ ngoài, nhưng không ngờ rằng hắn thật sự có thể tìm được manh mối vụ án, cho nên cô không muốn thừa nhận.
“He he he...” Triệu Ngọc cười xấu xa một tràng rồi nói: “Đội trưởng Miêu, sao thế? Có phải đang nghĩ là phá án xong sẽ mời tôi tới nhà hàng nào ăn cơm không? Không sao, con người tôi dễ thỏa mãn lắm, nhà hàng nhỏ là...”
“Hứ!” Miêu Anh bực mình ngắt lời hắn, rặn ra được sáu chữ: “Tám kiếp cũng đừng mơ tưởng!”
Nói xong, điện thoại lại một lần nữa bị tắt một cách thô bạo.
“Ha ha ha...”
Không biết tại sao, cứ nhìn thấy Miêu Anh tức giận thì Triệu Ngọc lại cảm thấy trong lòng vui vẻ. Có điều, cùng với niềm vui ấy, dáng vẻ hiên ngang oai hùng và vẻ đẹp khiến người ta mê mẩn của Miêu Anh cũng đồng thời hiện ra trước mắt, khiến hắn vô cùng nhớ mong...
Bây giờ vụ án của Giản Văn Lỵ đã có tiến triển, Triệu Ngọc cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Lúc quay trở lại bàn tiệc, hắn đã khôi phục lại vẻ ngông nghênh trước kia, nói chuyện cười đùa với các đồng nghiệp, lời lẽ bừa bãi.
Hiện tại, chuyện đầu tiên đã giải quyết xong, chỉ còn lại chuyện thứ hai nữa thôi!
Đợi mọi người ăn uống no say, Triệu Ngọc đột nhiên hỏi xung quanh một câu: “Này... Mọi người, có một chuyện muốn nhờ mọi người giúp đỡ, không biết có ai quen với người chuyên sưu tầm tiền cổ không nhỉ? Tôi có một vài món đồ hay ho muốn bán đi!”