“Đồ gì?” Lý Bối Ni vét xong miếng thịt tôm hùm cuối cùng, tò mò hỏi Triệu Ngọc: “Đàn anh, sao lúc nào anh cũng khiến người ta bất ngờ vậy? Thật không phải dạng vừa đâu!”
“Đúng vậy!” Bành Hân cười nói: “Ngọc này, thứ gì hay ho vậy, báu vật gia truyền sao?”
“Không phải, không phải đồ gia truyền gì cả! Là tiền!” Triệu Ngọc nói không chút giấu giếm: “Nhà tôi có một xấp tiền cũ, loạt Nhân Dân Tệ được phát hành trong đợt thứ tư, tất cả đều là tờ một trăm tệ. Tôi chỉ muốn tìm người rành về nó để định giá thử!”
“Ồ?” Lương Hoan nghe thấy thú vị, vội hỏi: “Này Ngọc, tiền có bị rách không? Số seri liên tiếp nhau hả?”
“Không bị rách gì cả, chỉ hơi cũ thôi!” Triệu Ngọc trả lời: “Còn số seri có liên tiếp nhau hay không thì tôi chưa kịp coi kỹ nữa! À... Không đúng...” Hắn nhận thấy mình lỡ lời, liền ấp a ấp úng: “Chắc... Chắc là liên tiếp đấy, có lẽ là một số trong đống đó! Sao thế.... Anh rành hả?”
“Ha ha! Cái này!” Trương Cảnh Phong vỗ vai Lương Hoan, rồi giới thiệu: “Chắc mọi người không biết! Tiểu Lương là nhân vật sưu tầm đồ cổ có tiếng ở Tần Sơn này đấy!”
Hả?
Triệu Ngọc rất bất ngờ, thật là đi khắp thế gian mòn cả đế giày, không ngờ lại có một chuyên gia ở ngay trước mắt!
“Đừng nói linh tinh! Phải khiêm tốn, khiêm tốn!” Lương Hoan cười ha hả, nói: “Tôi chủ yếu sưu tầm tem, còn tiền tệ chỉ là sẵn tiện mang về chơi thôi! Ngọc này, bây giờ thu mua tiền cũ đa phần không có giá cố định, phải mang ra coi thử chất lượng ra sao thì mới định giá được.”
“Đối với đồng Nhân Dân Tệ được phát hành trong đợt thứ tư, nếu không bị rách hoặc có số seri liên tiếp thì sẽ có giá cao gấp năm lần giá trị đồng tiền! Còn bình thường thì chỉ có giá gấp hai ba lần thôi. Nhưng... nếu không còn nguyên vẹn lại không có số seri liên tiếp thì không có giá trị gì đâu!”
“Nếu đã như vậy thì thôi, để khi nào tôi mang nó tới cho anh xem thử!” Triệu Ngọc ngứa ngáy trong lòng, rất muốn biết xấp tiền giấy của mình đáng giá bao nhiêu tiền, bèn sốt sắng nói với Lương Hoan: “Hay là lát nữa ăn cơm xong, anh tới nhà tôi một chuyến đi?”
“Chuyện này...” Lương Hoan chau mày: “Chị dâu cậu bảo tôi lát nữa tới cửa hàng mạng di động để đổi gói cước, quân lệnh như sơn! Hay thế này đi, dù gì thì buổi chiều chúng ta cũng phải đi làm, đợi tan làm tôi tới tìm cậu được không?”
“Ừm... Thôi vậy cũng được!” Triệu Ngọc gật đầu đồng ý: “Vậy chiều nay tôi mang tiền tới đưa cho anh xem!”
“Được!”
Hai người hẹn xong thì bữa tiệc hải sản này cũng kết thúc. Mọi người lại cảm ơn Triệu Ngọc một lần nữa rồi mới giải tán.
Triệu Ngọc phải quay về nhà lấy tiền, nên đi thẳng về đường Thuận Phong.
Do sự xuất hiện bất ngờ của Hoa Hoa vào tối hôm qua, cho nên hắn vẫn chưa có cơ hội để xem kỹ. Bây giờ, sau khi lấy tiền ra xem thì mới kinh ngạc phát hiện tiền được cất trong cặp theo từng xấp một rất ngay ngắn. Dù hơi ngả vàng, nhưng mỗi tờ đều là tiền mới sạch sẽ!
Điều khiến Triệu Ngọc kinh ngạc hơn nữa là mỗi xấp tiền này đều có số seri liên tiếp nhau!
Trời đất ơi!?
Nhớ lại những lời mà Lương Hoan Nói, nếu những xấp tiền này đáng giá gấp năm lần... Vậy thì...
Triệu Ngọc vội mở một xấp ra đếm thử. Kết quả là mỗi xấp đều có một trăm tờ, vừa đúng mười ngàn tệ! Sau đó, hắn quyết định đổ hết tất cả tiền trong cặp ra, không nhiều không ít, vừa đúng hai mươi xấp!
Ai da, bà nội nhà nó!!!
Hai trăm ngàn tệ sao!?
Nếu giá trị nhân năm thì chẳng phải... có tới một triệu tệ sao?!
Trong phút chốc, cả người Triệu Ngọc đều như mất hết cảm giác!
Hai kiếp cộng lại hắn cũng chưa từng nhìn thấy số tiền nhiều như vậy!
Wow... Ha ha ha...
Một triệu tệ, vậy là mình có thể mua được nhà rồi sao? Còn thuê nhà làm gì chứ? Mình... mua xe chắc cũng không thành vấn đề nhỉ? Nếu... nếu đi quán bar chơi lần nữa, ông đây có thể giả thành đại gia không?
Những cô gái ham tiền kia, mau tới đây, mau tới làm nô lệ cho ông đây….
Há há há….
Triệu Ngọc càng nghĩ càng sung sướng, càng nghĩ càng phấn khích. Tuy nhiên, sau khi hắn phấn khích được mười phút thì mới dần dần phát hiện một vài thứ khác.
Kỳ lạ...
Nhiều năm về trước, hai trăm ngàn tệ này là một số tiền cực lớn cơ mà? Rốt cuộc kẻ nào cẩu thả đánh rơi trong mỏ quặng được chứ? Lẽ nào... đúng như những gì mình đoán trước đó, có người bị đè dưới đá?
Nếu thật như vậy, thì... mình có nên quay lại xem thử không?
Một là để xem thử bên dưới có người hay không, hai là xem thử... còn cặp da nào khác nữa hay không!?
Tối qua Triệu Ngọc không ngủ được nhiều, vốn định chợp mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng vừa nghĩ tới món tiền lớn đáng giá cả triệu bạc này, hắn liền cảm thấy bản thân sắp phát điên lên rồi, sao có thể ngủ được nữa chứ?
Đợi tới giờ hẹn, hắn lấy trong cặp ra hai xấp tiền, định đưa Lương Hoan xem thử rồi tính tiếp!
Nhưng khi hắn móc chìa khóa ra khóa cửa thì chợt thấy lo lắng, lo rằng số tiền lớn như vậy mà để ở nhà liệu có an toàn không!
Nếu lỡ may có tên trộm nào lẻn vào nhà, vậy chẳng phải là cống hết cho người hay sao!
Nhất là khi hắn điều tra được hung thủ giết chết Giản Văn Lỵ có thể là người chuyên đánh chìa khóa, thì trong lòng càng bất an hơn.
Vì vậy, suy đi tính lại một hồi, hắn quyết định bỏ hai xấp tiền vào lại trong cặp da rồi mang cả cái cặp tới Cục Cảnh sát.
Có điều, cái cặp da này trông kiểu dáng quê mùa cũ kỹ, cho dù là cầm trên tay hay là kẹp dưới nách, Triệu Ngọc đều thấy không ăn nhập gì với phong cách ăn mặc của hắn. Nếu cứ vậy mà cầm đi ra ngoài, quả thật khiến người ta nhòm ngó.
Vậy là, khi đi qua một quầy bán trái cây, nhân lúc Khương Đại Phong không chú ý, hắn tiện tay lấy một cái túi nilon màu đen, bỏ cái cặp vào trong đó.
Cứ như vậy, Triệu Ngọc hết sức cẩn thận, mang cái bọc chứa đầy tiền này đi vào văn phòng Cục Cảnh sát.
Lý Bối Ni đang bận viết báo cáo, nhưng cô bé này rất tinh mắt, nhìn thấy Triệu Ngọc lén la lén lút ôm một cái túi nilon thì liền thấy tò mò.
“Này? Đàn anh, anh mang báu vật tới rồi à?” Lý Bối Ni nhảy tới trước bàn của Triệu Ngọc: “Mau, cho em xem thử đó là gì vậy?”
“Tránh tránh tránh, sao chỗ nào cũng có mặt em hết vậy?” Triệu Ngọc ôm lấy bọc nilon đuổi Lý Bối Ni đi: “Chẳng phải đã nói với em rồi sao! Tiền, chỉ là tiền cũ mà thôi!”
“Em biết, hứ! Xem thử thì sao chứ? Xem bộ dạng nhỏ mọn của anh kìa. Anh tài ba như vậy, không lẽ sợ em cướp của anh sao?” Lý Bôi Ni bĩu môi, tỏ vẻ không vui.
Triệu Ngọc đang định giải thích, đột nhiên Lương Hoan xuất hiện.
“Tới đây tới đây tới đây, anh Lương...”
Lý Bối Ni còn nhiệt tình hơn cả Triệu Ngọc, cô vội gọi Lương Hoan tới nói chuyện. Triệu Ngọc mở cái cặp da trong túi nilon ra, rồi lấy ra một xấp tiền.
“Wow!” Lý Bối Ni kinh ngạc thốt lên: “Nhiều vậy sao? Đàn anh, anh giàu thật đấy?”
“Suỵt!”
Triệu Ngọc không muốn chuyện này lan truyền ra, vội nhét tiền vào tay của Lương Hoan.
Lương Hoan rút ra vài tờ xem xét kỹ lưỡng, rồi nói: “Trông có vẻ không tệ, chỉ là màu sắc không được mới lắm! Ý? Số seri liên tiếp thật này, không tệ, không tệ...”
“Ờ... Cũng khó nói lắm.” Lương Hoan chau mày nói: “Hàng phải bán cho người hiểu giá trị của nó. Thứ này của cậu, nếu có người thích thì đừng nói là gấp bốn hay năm lần, có khi mười lần họ cũng chịu mua! Nhưng nếu họ không thích thì ngay cả hai lần cũng không ai lấy! À... Đúng rồi, cậu có tổng cộng bao nhiêu tờ tiền có số seri liên tiếp như thế này? Nếu có nhiều thì giàu to rồi.”
“Ồ? Vậy sao?” Triệu Ngọc nhìn ngó xung quanh, thấy văn phòng lúc này chỉ có ba người họ, bèn vạch túi nilon màu đen, lấy cái cặp da ra rồi nói: “Tôi có tổng cộng là hai mươi xấp!”