“Ôi trời đất ơi!” Lương Hoan kinh ngạc: “Nhiều vậy sao?!”
Lý Bối Ni cũng choáng váng, không ngừng thán phục: “Đàn anh của tôi thật lợi hại quá đi! Thế này là sắp phát tài rồi còn gì!”
“Cậu Ngọc!” Lương Hoan chỉ vào cặp da, kích động hỏi Triệu Ngọc: “Cậu mau nói cho tôi biết, hai mươi xấp này đều có số seri liên tiếp nhau hả?”
Triệu Ngọc gật đầu, đồng thời kéo khóa kéo bên trong cặp ra để Lương Hoan xem.
“Ôi trời đất ơi!” Lương Hoan kinh ngạc há hốc mồm: “Hai mươi xấp này đều có số seri liền nhau, vậy thì.... giàu to rồi còn gì?”
Lương Hoan vừa kinh ngạc thốt lên, vừa nhìn vào cặp tiền.
Tuy nhiên, khi Lương Hoan vừa nhìn thấy cái cặp da, thì đã xảy ra một chuyện khiến người ta không thể ngờ tới.
Vốn dĩ Lương Hoan muốn xem thử tiền, nhưng khi nhìn thấy cái cặp da cũ đã bạc màu, anh ta lập tức sững người!
Triệu Ngọc còn tưởng anh ta bất ngờ với số tiền bên trong đó, bởi vậy khóe miệng cong lên, ra vẻ dương dương tự đắc.
Tuy nhiên, Lương Hoan lại không hề quan tâm đến số tiền đó, trái lại, anh ta đưa tay cầm lấy cặp da, chăm chú quan sát, mắt nhìn chằm chằm vào logo hình bươm bướm trên đó!
Anh ta càng xem càng kinh ngạc, càng xem càng kích động, thậm chí hai cánh tay cũng run lên theo.
Ủa?
Sao...
Lúc này Triệu Ngọc mới chú ý tới sự khác thường của Lương Hoan, vừa định mở miệng hỏi thì anh ta bỗng như phát điên, nắm chặt lấy cổ tay của Triệu Ngọc, lớn giọng hỏi: “Triệu Ngọc, cậu mau nói cho tôi biết! Cái này... Cái này... Cậu lấy ở đâu vậy?”
Triệu Ngọc giật mình, bĩu môi hỏi: “Sao thế, định giở trò hả? Cái cặp này làm sao?”
“Không...không phải!” Lương Hoan cứ như bị ma nhập, sau khi buông tay Triệu Ngọc ra, anh ta cứ ôm chặt lấy đầu. Dường như chuyện này tới quá bất ngờ, khiến anh ta không thể giải thích được vậy.
“Ồ!” Lý Bối Ni thông minh lanh trí, lập tức hiểu ra: “Em hiểu rồi, anh Lương, có phải cái cặp này còn đáng giá hơn cả tiền trong đó không? Đồ cổ!? Hàng hiệu!?”
Hả!?
Lần này tới lượt Triệu Ngọc kinh ngạc. Không phải chứ?
Lẽ nào... Còn có cả phần thưởng thêm sao?
“Cái gì chứ! Cậu... Hai người nghĩ gì vậy hả!” Lương Hoan quát lớn, cơ thể đã kích động đến phát run. Sau khi quan sát xung quanh, anh ta đẩy Triệu Ngọc ra, ngồi vào chiếc ghế xoay trước máy tính.
Sau đó, anh ta lại giật lấy con chuột của Triệu Ngọc, bắt đầu thao tác trên máy tính.
Bà nội nhà nó!
Rốt cuộc là có chuyện gì!?
Triệu Ngọc cảm thấy rối bời, không hiểu Lương Hoan đang có ý đồ gì.
Lý Bối Ni cũng mù mờ, hoang mang đứng cùng với Triệu Ngọc, nhìn Lương Hoan như đang phát điên.
Cái máy tính mà Triệu Ngọc đang dùng là máy tính chuyên dụng của tổ điều tra án lâu năm chưa phá. Lương Hoan từng làm việc ở đây gần nửa năm, tất nhiên rất quen thuộc.
Chẳng tốn nhiều thời gian, anh ta đã mở ra một hình từ một thư mục trong máy tính.
Kết quả, trong hình là một cái cặp da, hơn nữa, kiểu dáng, màu sắc, logo đều giống y hệt cái mà Triệu Ngọc nhặt được!
Hả?
Triệu Ngọc và Lý Bối Ni nhìn nhau, bây giờ thì đến phiên hai người bọn họ ngơ ngác! Tại sao trong hình lại có một cái cặp giống như đúc vậy chứ?
Rốt cuộc là…
“Chỗ này... Chỗ này, cái logo hình con bướm bị mất một góc!” Lương Hoan phóng to hình trên máy tính, kích động chỉ vào hình và nói: “Nhìn thấy chưa?!”
Triệu Ngọc nhìn tấm hình một chút, rồi sau đó lại nhìn kỹ cái cặp da mà mình nhặt được. Kết quả, hắn phát hiện logo hình bướm trên cặp da của mình cũng bị khuyết mất một góc, hoàn toàn khớp với cái ở trên hình!
“Anh Lương! Đây… rốt cuộc là ý gì?” Lý Bối Ni không kìm được hỏi một câu.
“Ý gì? Miên Lĩnh! Miên Lĩnh!” Hai mắt của Lương Hoan đỏ ngầu, giống như phát điên lên rồi, nói năng lộn xộn: “Tôi… Tôi cho hai người xem cái này… Xem cái này…”.
Trong lúc nói chuyện, anh ta thu nhỏ hình lại, sau đó lại mở một file văn bản khác có liên quan tới tấm hình vừa rồi. Trong file văn bản đó ghi đầy những mã số.
Cuối cùng, Lương Hoan lấy một xấp tiền từ trong cặp da ra, rồi đọc cái số seri của tờ tiền đầu tiên lên: “Này… Tờ thứ nhất là 524! Rồi xem tờ cuối cùng, 623! Xấp này có số seri từ 524 đến 623…”
Anh ta vừa lặp lại hai con số này, vừa tìm kiếm trong file văn bản kia. Bỗng nhiên, con trỏ dừng lại ở một dãy số, đập vào mắt ba người họ đó là số đuôi của dãy số này, cũng là 524 và 623!
“Á! Á…”
Do quá kích động, Lương Hoan không ngồi vững, cả người và ghế xoay cùng đổ rầm xuống đất!
Rầm rầm, loảng choảng, bàn cũng bị nghiêng, những thứ linh tinh trên bàn rớt cả xuống đất!
Lý Bối Ni tốt bụng đỡ lấy Lương Hoan, còn Triệu Ngọc hoàn toàn chỉ chú ý tới màn hình máy tính. Khi hắn dùng chuột thu nhỏ hình ảnh và file văn bản, lúc này mới nhìn rõ tên thư mục mà Lương Hoan mở.
Tên thư mục đó là: Vụ án bắt cóc mất tích chấn động Miên Lĩnh!
Hả!?
Bỗng chốc, Triệu Ngọc như bị điện giật!
Trời ạ, sao lại như vậy được!?
…
Vụ án bắt cóc mất tích chấn động Miên Lĩnh.
Vụ án này là một trong những vụ án lớn quan trọng trong vòng mấy chục năm nay ở thành phố Tần Sơn, luôn đứng đầu danh sách những vụ án nghiêm trọng! Do vụ án vô cùng phức tạp, ảnh hưởng sâu rộng, người bị hại nhiều, mà vụ án này từng được vị sếp nào đó gọi là: Sự bế tắc của đội cảnh sát Tần Sơn!
Tất cả người dân Tần Sơn từ 30 tuổi trở lên, không ai không biết vụ án này!
Hai mươi sáu năm trước, tại thôn Miên Lĩnh, xã Lê Dương, thành phố Tần Sơn, đã xảy ra một vụ án bắt cóc với quy mô vô cùng lớn! Trên đường ngồi xe đưa rước về nhà, năm học sinh tiểu học đã bị bắt cóc!
Kẻ bắt cóc yêu cầu mỗi gia đình giao nộp tiền chuộc hai trăm ngàn tệ thì mới thả người. Kết quả là, sau khi người nhà giao nộp tiền, thì cả năm học sinh đó và tài xế lái xe đưa rước đều mất tích, đến nay vẫn chưa về, không rõ sống chết!
Hai mươi sáu năm!!
Đội cảnh sát Tần Sơn chưa giây phút nào dừng việc điều tra vụ án này lại, hồ sơ vụ án cũng được lưu trong máy tính của Đội Trọng án ở tất cả các phân cục, được đưa vào danh sách vụ án lớn cần được ưu tiên xử lý! Trước kia, thậm chí trên tỉnh còn đặc biệt cử người tới lập đội trinh sát chuyên điều tra vụ án này.
Vậy mà, đã nhiều năm trôi qua, họ vẫn không thu được kết quả gì!
Những đứa trẻ bị bắt cóc đã mất tích!
Nghi phạm cũng bặt vô âm tín!
Thậm chí, ngay cả tiền chuộc cũng biết mất không một dấu vết!
Năm đứa trẻ và cả tài xế lái xe đưa rước cũng không rõ sống chết ra sao, khiến cho người thân họ đau buồn đứt ruột, khóc đến nỗi nước mắt cạn khô, ai nghe được chuyện này cũng cảm thấy nhói lòng và đau buồn theo.
Vậy mà, vậy mà, vậy mà…
Sau khi Triệu Ngọc nhặt được cái cặp da đựng đầy tiền ở trong hầm mỏ bị sập kia, mọi chuyện đã khác!
Lúc Lương Hoan còn nằm trong đội điều tra những vụ án lâu năm chưa phá, anh ta từng nghiên cứu kỹ hồ sơ vụ án này, cho nên vừa nhìn thấy cái cặp da của Triệu Ngọc, anh ta liền nhớ tới vụ án nhiều bí ẩn năm xưa!
Theo thông tin hiển thị trên máy tính, cái cặp da mà Triệu Ngọc nhặt được chính là một trong những cặp đựng tiền chuộc năm đó!
Bên trong có hai trăm ngàn tệ, là tiền của người nhà một nạn nhân nào đó!
Mặc dù Triệu Ngọc không có ấn tượng sâu sắc như Lương Hoan, nhưng một vụ án tầm cỡ mà nhà nhà đều biết này, hắn cũng đã từng được nghe nói tới rồi.
Do vậy, khi biết được mình vô tình mở cánh cửa của vụ án vô cùng huyền bí này, tâm trạng của hắn trở nên phức tạp lạ thường.
Đồng thời, hắn cũng nghĩ tới một chuyện quan trọng không kém.
Lẽ nào… Quẻ “Khôn” mà hệ thống bói được kia có liên quan tới vụ án này hay sao?