Cuồng Thám

Chương 135: Chương 135VINH DỰ TỘT CÙNG





Mưa phùn rơi lất phất kết hợp với gió lạnh của vùng núi, khiến màn đêm bị bao phủ trong một tầng hơi nước mịt mù.

Nhiệt độ xuống thấp làm người ta cảm giác chân tay lạnh ngắt, cho dù ngồi thảnh thơi trong xe cũng cảm thấy lạnh thấu tim.

Bây giờ đã qua mười hai giờ đêm, địa điểm là cổng vào hầm mỏ ở đằng sau núi Ngân Bàn thuộc trấn Ngân Bàn.

Mặc dù đây chỉ là một trấn nhỏ, dân cư thưa thớt, nhưng các cảnh sát vẫn giăng dải phong tỏa theo thông lệ.

Bành Hân và Khúc Bình - hai vị tổ trưởng của phân cục Dung Dương, các nhân viên lấy mẫu của Khoa Giám định pháp y, còn có cả mấy vị trinh sát đặc biệt của Cục Cảnh sát thành phố và kỹ sư chuyên ngành khoáng sản được mời tới, tất cả đều đi vào trong hầm mỏ.

Họ đang dọn dẹp hầm mỏ bị sập, nhìn thử bên dưới lớp đất đá vụn bị sập xuống kia, liệu còn ẩn giấu bí mật gì nữa chăng.

Bên ngoài hầm mỏ, trên mảnh đất mọc đầy cỏ dại dưới chân núi, xe cảnh sát đỗ kín khắp nơi. Do trời đột ngột đổ mưa, cả lãnh đạo lớn và cảnh sát nhỏ đều trú trong xe, chờ đợi tin tức.

Triệu Ngọc đang ngồi trong một chiếc xe cảnh sát nào đó, còn chú chó becgie được hắn đặt cho cái tên Chuyên Gia Văn Sử kia thì đang ngồi cùng với hắn.

Sau khi tắm rửa xong, chú chó trông rất lanh lợi, cả người thơm phức. Lúc này, nó đang thở hồng hộc, ngồi yên lặng bên cạnh chủ nhân Triệu Ngọc, dường như cũng đang kiên nhẫn chờ đợi đáp án sắp được công bố!

Triệu Ngọc xoa đầu chú chó, nhưng tâm trí đã bay đi đâu rồi.

Cho dù có hệ thống Kỳ Ngộ bên cạnh, nhưng có nằm mơ hắn vẫn không ngờ được trên đời này lại có chuyện trùng hợp, ly kỳ, ngoài sức tưởng tượng như vậy! Bản thân vốn chỉ đi đuổi bắt tội phạm, lại vô tình nhặt được một cái cặp da đầy tiền, mà cái cặp này lại là vật chứng quan trọng của một vụ án lớn rung động bốn bề!

Mức độ trùng hợp quái dị này thật sự khiến hắn không thể nào tưởng tượng được.

Nếu không phải Dương Văn Đào trốn vào trong hầm mỏ bị sập này; nếu không phải do hắn ném đá vào đầu Dương Văn Đào, khiến cho đất đá bị sập lún xuống; nếu hắn không di chuyển tảng đá để giải cứu cho Dương Văn Đào, vậy thì… hắn và cái cặp da này, chỉ lướt qua nhau mà thôi.

Nếu vậy…

Có phải là…

Vụ án kỳ bí chấn động khắp nơi này vẫn mãi tiếp tục bị chôn sâu dưới lòng đất, không bao giờ thấy được ánh mặt trời?

Nhớ lại lúc chiều ở văn phòng, sau khi Triệu Ngọc hiểu ra mối quan hệ giữa cái cặp da và vụ án đó, hắn đã biết rằng mình không thể giấu được nữa! Mặc dù khoản tiền kia có thể đáng giá tới cả triệu tệ, nhưng nó liên quan tới vụ án mà tất cả mọi người đều quan tâm, thì chắc chắn không thể mang ra làm trò đùa được.

Vậy là, Triệu Ngọc lập tức gọi Bành Hân và các thành viên tổ A tới, sau đó kể lại toàn bộ mọi chuyện về cái cặp da này cho mọi người!

Sau khi nghe xong, tất cả đều ngơ người ra hết cả ba phút, sửng sốt đến nỗi không ai nói nên lời!

Ai nấy cũng đều đờ đẫn hết cả!

Ngay cả cảnh sát kỳ cựu đã làm cảnh sát được hơn hai mươi năm như Lưu Học Sơn cũng chưa từng gặp phải chuyện giống như kỳ tích thế này!

Thứ ở trong chiếc cặp da cũ kỹ này, là tiền chuộc bị thất lạc cả gần hai mươi sáu năm đó!? Thông qua cái cặp da này, có khi nào sẽ tìm được chân tướng vụ trọng án năm đó chăng?!

Những đứa trẻ bị bắt cóc năm đó, rốt cuộc ra sao rồi?

Có còn sống không?

Dưới đoạn hầm mỏ bị sập kia liệu vẫn còn ẩn chứa những manh mối nào khác chăng?

Bành Hân cũng thấy được chuyện này vô cùng quan trọng, chị ta không những thông báo cho Lưu Trường Hổ ngay lập tức, mà thậm chí còn gọi cả Khúc Bình, người có nhiều kinh nghiệm hơn mình tới.

Đến lúc này, không ai còn tâm trạng để đấu đá với nhau nữa! Có thêm một người cho ý kiến thì sẽ bớt được một phần sai sót.

Nếu thật sự có thể tìm được manh mối vụ án bắt cóc ở Miên Lĩnh năm xưa, thì đây không còn là việc có thể dùng để ghi công lao hay nhận tiền thưởng nữa. Đây đã trở thành chuyện trọng đại có liên quan tới toàn bộ đội ngũ cảnh sát của Tần Sơn!

Tuy nhiên, trong tất cả các cảnh sát, chỉ có Lưu Trường Hổ không hiểu được điều này. Đã đến lúc này rồi mà lão ta vẫn còn tâm trí oán trách Triệu Ngọc, nói rằng xảy ra chuyện lớn như vậy, sao lại không báo cáo sớm? Tại sao lại giấu tiền đi? Nếu làm ảnh hưởng đến việc phá án, thì sẽ hỏi tội cậu…

Kết quả, trong lúc Lưu Trường Hổ ác ý chỉ trích, Triệu Ngọc không nhịn được nữa, cầm lấy cái tách dùng để uống café ném thẳng vào người lão ta!

Lưu Trường Hổ giật mình xoay người lại, cái tách đập thẳng vào xương sống lưng của lão ta!

“Này này này….” Lương Hoan thấy sự việc không ổn, vội ôm Triệu Ngọc lại.

“Triệu Ngọc! A….”

Lưu Trường Hổ quay người lại định nhào tới, ai ngờ, Khúc Bình đột nhiên nhào ra từ bên cạnh, hét vào mặt Lưu Trường Hổ: “Đội trưởng Lưu! Ông làm ơn chuyên nghiệp một chút có được không hả? Ông là đội trưởng Đội Trọng án đấy!”

Nghe thấy lời quát mắng của Khúc Bình, Lưu Trường Hổ đơ ra. Các cảnh sát điều tra khác cũng chưa thấy Khúc Bình tức giận bao giờ, hơn nữa, đối tượng mà chị ta nổi giận lại là cấp trên của mình!

“Triệu Ngọc tìm được manh mối quan trọng như vậy, vậy mà sao ông… còn tâm trạng so đo tính toán với cậu ta!? Nếu cậu ta muốn giấu tiền đi, thì cậu ta còn gọi chúng ta tới làm gì?” Khúc Bình mắng luôn một lèo: “Đây không phải là vụ án bình thường, mà là vụ án bắt cóc Miên Lĩnh!! Đây không phải là chuyện mà phân cục Dung Dương chúng ta có thể giải quyết riêng được, ông còn không mau đi báo cho các sếp, còn đợi gì nữa?!”

“Ờ… ờ…”

Nhìn thấy Khúc Bình tức giận, Lưu Trường Hổ không khỏi run sợ, lúc này mới ý thức được độ quan trọng của chuyện này, vội lấy điện thoại gọi đi.

“Bành Hân!” Khúc Bình chỉ huy như một vị tướng quân: “Lát nữa, sau khi các sếp biết, chắc chắn sẽ phát động kế hoạch khẩn cấp, huy động toàn cục. Cô thông báo trước cho người bên tổ cô chuẩn bị sẵn sàng!”

“Ừm!” Bành Hân gật đầu.

“Triệu Ngọc!” Khúc Bình quay sang nói với Triệu Ngọc: “Manh mối là do cậu tìm được, cậu phải kể lại tường tận chi tiết sự việc một lần nữa, nhất là vị trí phát hiện cặp da! Để Lý Bối Ni giúp cậu, mau chóng viết mọi việc vào trong báo cáo, tất cả các sếp sẽ xem bản báo cáo này, sau cùng sẽ trình lên trên tỉnh!”

“Được!” Do vừa nãy Khúc Bình đã đứng ra trợ giúp mình, cho nên thái độ của Triệu Ngọc đối với Khúc Bình cũng thay đổi, lập tức gật đầu đồng ý.

“Diệu Huy, cậu lập tức gọi điện thoại cho trưởng khoa Vương Phi!” Khúc Bình chỉ vào cặp da và tiền, nói với cấp dưới của mình: “Bảo cô ta cử người tới thu thập vật chứng, kiểm nghiệm kỹ càng, tranh thủ lấy được kết quả trong thời gian ngắn nhất!”

Điều tra viên tên Diệu Huy gật đầu, lập tức đi gọi điện thoại.

Mặc dù Triệu Ngọc hơi tiếc số tiền lớn kia, nhưng hắn biết rõ, số tiền này không có duyên với mình! Mặc dù bọn trẻ bị bắt cóc đã mất tích, nhưng bố mẹ chúng vẫn còn, khoản tiền này là vật đã có chủ rồi!

Hơn nữa, nếu phát hiện được dấu vân tay hay gì đó trên cặp, thì không chừng có thể mang tới manh mối quan trọng cho việc phá án!

“Mọi người nghe tôi nói một chút.” Khúc Bình gọi tất cả cảnh sát lại, cất to giọng nói: “Vụ án bắt cóc với quy mô vô cùng lớn ở Miên Lĩnh vẫn luôn được coi là vụ án nan giải số một của Tần Sơn. Bây giờ chúng ta đã có được manh mối đầu tiên của vụ án, theo nguyên tắc, nhiệm vụ điều tra vụ án này sẽ cho tổ điều tra trọng án của phân cục Dung Dương chúng ta phụ trách!”

“Tôi nghĩ, mức độ quan trọng của vụ án này, không cần tôi phải nói lại nữa!” Khúc Bình dừng lại, đưa mắt nhìn Triệu Ngọc rồi nói tiếp: “Điều tôi muốn nói đó là hy vọng mọi người có thể gạt bỏ mọi hiềm khích, đồng tâm hiệp lực hợp tác với nhau! Nếu có thể phá được vụ án lớn này, thì đây sẽ là vinh dự tột cùng của phân cục Dung Dương chúng ta! Chúng ta đều sẽ được ghi danh vào sử sách của đội cảnh sát Tần Sơn!” .