Những giọt nước rơi lên ô cửa kính xe kêu lách tách, khiến cảnh vật bên ngoài trở nên mờ ảo, chỉ nhìn thấy vài ánh đèn xe le lói.
Đội đào bới đã vào trong hầm mỏ hơn hai tiếng nhưng vẫn chưa có tin tức gì.
Triệu Ngọc và con chó ngồi ở hàng ghế phía sau. Trên ghế lái phía trước là đồng nghiệp của tổ A tên Đại Phi. Đại Phi vào đội sớm hơn Triệu Ngọc một năm, tuổi tác cũng chỉ hơn hắn một tuổi, nhưng người này lại để bộ râu to tướng trông như mấy nhà nghệ thuật gần năm mươi.
“Chú Ngọc!” Đại Phi buồn chán bắt chuyện với Triệu Ngọc: “Đã hai mươi sáu năm rồi đấy! Tôi năm nay mới hai mươi tư thôi, cậu nói xem... Nếu những đứa trẻ bị bắt cóc năm đó còn sống thì giờ đã chẳng còn nhỏ nữa phải không?”
Triệu Ngọc không lên tiếng, nhưng đã bị Đại Phi đưa dòng suy nghĩ về vụ án bắt cóc vào cái thời xa xôi đó.
Trước khi xuyên không, Triệu Ngọc cũng có chút hiểu biết về vụ bắt cóc này.
Cá nhân hắn cho rằng, nếu đã đưa tiền chuộc cho bọn bắt cóc rồi mà con tin không được thả đúng hẹn, thì khả năng đã bị thủ tiêu lên tới 99%!
Tuy không ai muốn nghĩ tới hướng xấu này, nhưng Triệu Ngọc lại có cảm giác rằng những đứa trẻ đó sớm đã lành ít dữ nhiều! Chính vì năm người bị bắt cóc khi đó đều là con nít nên chuyện này mới gây ra chấn động lớn đến vậy ở Tần Sơn.
“Chú Ngọc!” Vì lạnh nên Đại Phi không ngừng xoa xoa đôi bàn tay, nói: “Cậu nói xem, sao tiền chuộc lại xuất hiện trong hầm mỏ bị sập đó chứ?”
Không ngờ Đại Phi vừa hỏi hết câu thì cửa xe đột ngột mở ra, Lương Hoan với thân thể ướt sũng ngồi vào ghế phụ lái.
“Ôi trời, mưa đến giờ mà vẫn chưa tạnh...” Anh ta phủi những giọt nước mưa vương trên người, chĩa tay về phía Đại Phi nói: “Có thuốc không? Cho tôi một điếu!”
Do tình tiết vụ án đặc biệt nghiêm trọng, ban lãnh đạo tạm thời quyết định đưa Lương Hoan và Trương Cảnh Phong là người thông thuộc vụ án này cùng về đội điều tra những vụ án lâu năm chưa phá với Triệu Ngọc, cùng hợp tác xử lý chuyện này!
Cũng có nghĩa là, chỉ mới một tuần ngắn ngủi mà đôi anh em “cùng khổ” này lại trở về Đội Trọng án một cách thần kỳ.
“Có, có, có...”
Đại Phi vội bật lửa, nhưng bị Triệu Ngọc ngồi phía sau quát lên: “Này, hút cái gì mà hút? Tới cửa sổ còn không mở, muốn cả đám sặc khói mà chết đấy à?”
Không biết tại sao, trước khi xuyên không Triệu Ngọc vốn là một tên nghiện thuốc, nhưng sau khi đến thế giới này rồi, hắn lại không thích hút thuốc nữa. Chẳng những bản thân không hút mà còn không thích người khác hút!
“Chậc!” Lương Hoan không thèm để ý, vẫn nhận lấy điếu thuốc: “Tôi mở cửa ra một chút là được chứ gì! Hút một điếu thôi mà, cũng không chết được ai!”
“Gâu gâu gâu...” Con chó ngồi ở ghế sau đột nhiên sủa Lương Hoan mấy tiếng.
“Nhìn thấy chưa?” Triệu Ngọc trừng to mắt: “Dám hút thuốc tôi sẽ thả chó cắn anh! Muốn hút thì thò đầu ra ngoài hút!”
“Chậc chậc...” Lương Hoan nhìn con chó và Triệu Ngọc, đành cất bao thuốc vào túi.
“Lão Lương!” Đại Phi chen vào một câu: “Rốt cuộc thì trong đó thế nào rồi? Có tiến triển gì không? Mau nói đi!”
“Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai đây?” Lương Hoan chán nản nói: “Ban lãnh đạo còn đang ở đằng sau chờ kia kìa! Đám lính chúng ta nóng vội cái gì chứ?”
“Lão Lương...” Đại Phi vẫn không chịu buông tha: “Anh cảm thấy chúng ta sẽ đào ra được cái gì từ trong hầm mỏ kia đây?”
“Chậc!” Lương Hoan chép miệng nói: “Chuyện này phải nói thế nào đây nhỉ? Tiểu Triệu à!” Lương Hoan quay ra đằng sau hỏi Triệu Ngọc: “Đồ là do cậu tìm thấy, sao cậu không vào đó xem thử? Đừng để bọn họ tìm sai chỗ chứ!”
“Tôi đã vào đó một lần rồi!” Triệu Ngọc nói: “Người ta bảo không cần nên tôi phải ra ngồi đây! Không tìm sai được đâu, lúc đầu khi tôi được cứu đã đánh dấu chỗ đó lại rồi!”
“Ờ...” Lương Hoan cười lém lỉnh: “Thằng nhóc nhà cậu, có phải vẫn mong chờ dưới tảng đá đó còn có tiền đúng không? Cậu đánh dấu địa điểm để sau này tìm lại cho dễ à?”
Triệu Ngọc cười đểu, giơ ngón tay giữa về phía Lương Hoan.
“Mà cũng lạ thật! Chú Ngọc lại đột nhiên đào ra được một cái cặp da đầy tiền!” Đại Phi nhìn Triệu Ngọc một cái, nói: “Chậc chậc... mọi người nói xem, sao tiền chuộc của hai mươi sáu năm trước lại bị chôn ở đó? Như vậy kỳ lạ quá nhỉ? Nơi này cách hiện trường vụ án năm đó xa như vậy, rốt cuộc thì... đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?”
“Cậu nha, tỉnh táo chút đi!” Lương Hoan xua xua tay: “Cũng có thể chẳng đào được gì cả đâu! Hai mươi sáu năm còn chưa phá được án, điều đó càng chứng minh cho đạo lý, hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn!”
“Hả?” Đại Phi đột nhiên nhỏ tiếng lại, nói với vẻ bí hiểm: “Lúc trước tôi có nghe những người lớn nói... vụ án này năm đó hình như rất kỳ quặc?”
“Này! Đủ rồi!” Lương Hoan lập tức ngắt lời, quát tháo: “Nói hươu nói vượn cái gì thế! Nói thẳng ra là do đội cảnh sát của chúng ta phá án không thuật lợi, bị bọn cướp lợi dụng sơ hở! Nếu năm đó có công nghệ hiện đại như bây giờ, án gì cũng phá được tuốt!”
“Đúng đúng đúng...” Đại Phi gật đầu lia lịa.
“Tiểu Triệu à!” Lương Hoan quay đầu qua nói với Triệu Ngọc: “Cậu cũng đừng thất vọng quá, Luật mất tài sản của nước ta quy định, các món đồ bị mất cũng có thời gian hiệu lực. Trương Cảnh Phong đã giúp cậu nộp đơn vô phòng Điều tra mất tích rồi, không chừng trong số hai trăm nghìn tệ đó còn có phần của cậu nữa đấy!”
“Hả?” Triệu Ngọc bất ngờ dựng cổ lên: “Thật sao? Thật sao? Còn có chuyện này à?”
“Có chứ!” Lương Hoan cười nói: “Làm xong rồi có thể chia cho chú hơn một ngàn đồng!”
“Bà nội nhà nó!” Triệu Ngọc quất vào đầu con chó, hét lên: “Chuyên Gia Văn Sử, cắn anh ta!”
Gâu gâu gâu...
Con chó như nghe hiểu được, định bổ nhào lên người Lương Hoan, may mà xe cảnh sát có một tấm chắn ngăn hàng ghế trước và sau.
“Chao ôi!” Lương Hoan bị dọa cho hú vía, vội vã mở cửa chạy đi, trong miệng còn lẩm bẩm: “Có lẽ mình vẫn nên qua xe khác hút thì tốt hơn!”
Đúng vào khoảnh khắc mở cửa, một luồng khí lạnh thổi tới, những giọt nước mưa rơi tới tấp vào trong xe, mãi tới lúc Lương Hoan đóng cửa thì bầu không khí mới yên tĩnh lại.
“Tít tít... tít tít...”
Chẳng ngờ, chính vào lúc này, điện thoại của Triệu Ngọc lại vang lên. Thì ra có người gửi tin nhắn wechat cho hắn.
Bây giờ đã là 1 giờ sáng rồi, sao lại có người gửi tin nhắn cho hắn chứ?
Lẽ nào...
Trong hầm mỏ có tin gì rồi?
Triệu Ngọc nhanh chóng mở điện thoại ra xem, ngạc nhiên khi nhìn thấy là tin nhắn do đội trưởng Miêu Anh gửi tới, hơn nữa còn có tới mấy đoạn tin nhắn thoại.
Ơ?
Là cô ấy à?
Chỉ trong chớp mắt, Triệu Ngọc dường như linh cảm được điều gì đó, trong lòng bỗng thấy phấn khích hơn hẳn.
Tít!
Sau khi tin nhắn thoại đầu tiên được mở ra, giọng nói phóng khoáng của Miêu Anh lập tức vang lên: “Triệu Ngọc, nói cho anh chuyện này, Mễ Ái Quân đã bị chúng tôi bắt rồi!”
“Không ngờ chúng tôi thẩm tra chính thức không được gì, mà khi tái dựng hiện trường thì Mễ Ái Quân lại chính miệng thừa nhận Giản Văn Lỵ là do mình giết...”
“Tôi nói... thật là... Bà nội nhà nó...” Triệu Ngọc kích động siết chặt nắm tay, chưa than thở hết câu đã bấm chuyển sang tin nhắn thoại thứ hai.
“Không khác dự đoán của chúng ta là mấy.” Giọng nói của Miêu Anh tiếp tục vang lên: “Lúc Lưu Bằng Phi đến tiệm của Mễ Ái Quân làm chìa khóa thì gã ta đã nhận ra thân phận của Lưu Bằng Phi. Vì cảm thấy sẽ có lợi lộc nên gã ta đã ngầm lưu lại mẫu chìa khóa, còn làm thêm một chiếc để chờ thời cơ.”
“Mấy ngày sau, gã ta nghe ngóng được từ chỗ anh em họ, tối hôm đó sẽ có một đợt hàng nhập vào xưởng may của nhà Giản Văn Lỵ, hai người chủ đều sẽ đi nhận hàng. Thế là gã ta bèn nảy ra ý định đột nhập vào nhà Giản Văn Lỵ vào cái đêm mưa gió bão bùng đó.”
“Nhưng, điều mà Mễ Ái Quân không ngờ là, dưới sự sắp xếp của Lưu Bằng Phi, Giản Văn Lỵ không hề đến công xưởng nhận hàng mà ở lại nhà nghỉ ngơi.”
“Kết quả là, Giản Văn Lỵ nghe thấy có động tĩnh, cũng chứng kiến việc gã ta lẻn vào phòng ngủ phía Đông!”
“Mễ Ái Quân vốn muốn tháo chạy, nhưng diện mạo của gã ta đã lộ quá rõ, Giản Văn Lỵ vừa nhìn liền nhận ra! Trong cơn hoảng hốt gã ta đã giết chết Giản Văn Lỵ, sau đó vác cô ta về lại giường!”
“Sau khi về nhà, Mễ Ái Quân sợ sự việc bại lộ, gã ta...”
Nào ngờ, tin nhắn thoại còn chưa nói hết thì bộ đàm trên xe lại vang lên giọng nói rất lớn của ai đó: “Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, có tin tức rồi, có tin tức rồi! Họ đã tìm thấy đồ rồi!”
Hả?!
Triệu Ngọc kinh ngạc, chưa kịp phản ứng gì thì hệ thống trong đầu lại phát ra tín hiệu: “Kỳ ngộ lần này đã hoàn thành, mức độ 98%...”