Trên con đường đồi núi quanh co ở Tần Sơn, một chiếc xe tải hiệu Changhe màu đỏ đang di chuyển chậm rãi. Bên phải con đường là dòng sông Tần Thủy uốn lượn hùng vĩ.
Ánh mặt trời chiếu rọi những rặng núi đằng xa, nhuộm vàng cả dải đồi xanh um, tươi tốt.
Những tia nắng cuối ngày xuyên qua ô cửa xe, tạo thành những dòng kẻ trên gương mặt lũ trẻ, làm chúng chói cả mắt.
Trên xe có tất cả năm học sinh tiểu học. Lương Thù Hàn là lớn nhất, đang học lớp 6, nhỏ nhất là Lương Tư Tư năm nay mới bảy tuổi, vừa vào lớp 1.
Năm học sinh này đều là con nhà giàu có ở thị trấn Miên Lĩnh. Do điều kiện học hành ở Miên Lĩnh quá bình thường nên gia đình những đứa bé này đã sắp xếp cho con mình vào học ở một trường tốt trong thành phố. Còn đặc biệt đi thuê một tài xế đưa đón mỗi ngày qua ngọn núi.
Tài xế Ngưu Vĩ Quang cũng là người Miên Lĩnh, ngày thường hay lái taxi. Từ sau khi nhận đưa đón đám nhỏ thì thu nhập hàng tháng của anh ta khả quan hơn rất nhiều.
“Chú Ngưu!” Giọng nói non nớt của Lương Tư Tư phát ra từ ghế ngồi phía sau: “Chú mở radio lên nghe nhạc một chút đi ạ?”
Ngưu Vĩ Quang cười nhẹ, với tay mở radio nhưng nó cứ phát ra tiếng rè rè, chỉnh cả buổi trời cũng không có tác dụng.
“Hừm...” Ngưu Vĩ Quang buồn bã nói: “Cái radio này lại dở chứng rồi, ngày mai chú sẽ sửa nó... ừm... Tư Tư à, hay là như vầy đi! Cháu hát cho mọi người nghe nhé! Nói chú biết, ở trường cháu đã học được những bài hát nào rồi?”
“Ừm ừm...” Lương Tư Tư chép chép miệng nói: “Cháu không thèm hát bài của trường đâu! Nghe không hay! Hay là... cháu hát ‘Một kiếp phong ba’ nha! Bạn học lớp cháu đều biết hát hết đó!”
“Cháu cũng biết hát!”
“Cháu cũng biết hát...”
Hai cậu nhóc trong xe háo hức giơ tay lên.
“Chao ôi... ha ha...” Ngưu Vĩ Quang cười phá lên: “Các cháu thật lém lỉnh! Hay là... các cháu cùng hát đi!”
“Dạ...” Lương Tư Tư cất giọng trước: “Trời đất xa xăm, khách qua đường vội vã, triều lên rồi triều xuống...”
Trong giọng hát non nớt của đám trẻ thể hiện rõ sự phấn khích, tất cả cùng ca vang: “Ân ân oán oán, sống đến bạc đầu, có mấy ai nhìn thấu...”
“Hồng trần cuồn cuộn, si mê tình thâm...” Ngưu Vĩ Quang cũng hưng phấn, cất giọng hòa cùng đám nhỏ, chốc chốc còn lấy tay đánh nhịp nữa.
Trên con đường núi trống trải, chỉ có mỗi mình chiếc xe của họ là đang bon bon trên đường. Nhưng có lẽ vì giọng hát trong trẻo thánh thót của đám trẻ, chiếc xe tải màu đỏ cũng trở nên êm ái nhẹ nhàng hơn, đến bánh xe cũng xoay vần theo nhịp.
Xe cứ chậm rãi lướt đi cho tới khi xuất hiện một đường hầm.
Đường hầm này gọi là Hồ Gia Chủy, dài hai cây số, xuyên qua hầm rồi đi chừng sáu bảy phút nữa là có thể tới thị trấn Miên Lĩnh.
Vút...
Chiếc xe tải nhanh chóng chạy vào đường hầm, tiếng hát của đám trẻ con càng lúc càng xa. Khi chiếc xe hoàn toàn mất hút vào bóng tối, chỉ còn thấy được miệng hầm tối tăm không một tiếng động, chỉ còn lại vẻ tĩnh mịch...
...
Thời gian trở về hiện tại, vẫn là những tia nắng ấm áp chiếu xuyên qua ô cửa kính xe, hắt lên mặt Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc nằm nhắm mắt trằn trọc trên băng ghế sau của chiếc xe suốt cả đêm. Nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, hắn đột nhiên mở mắt.
Một đêm này thật sự rất khó nhọc, nửa đêm đầu thực chất không tài nào chợp mắt nổi. Chờ cả buổi trời cũng không nhận được mệnh lệnh nào. Không có kế hoạch triển khai mới cũng không bảo mọi người thu đội, chỉ yêu cầu các cảnh sát ở yên vị trí.
Chao ôi...
Triệu Ngọc ngáp một cái rồi xem đồng hồ. Lúc này là 6 giờ sáng, trận mưa tối qua đã ngớt hẳn, dù ngồi trong xe vẫn có thể ngửi thấy mùi cây cỏ tươi mát sau cơn mưa.
Bên trong không gian chật hẹp, Đại Phi vẫn đang ngủ ngon trên ghế lái, con chó bị Triệu Ngọc ép vào khoảng trống sau ghế cũng đang ngủ say.
Tít tít...
Triệu Ngọc nhớ lại những gì đã trải qua lúc tối, bắt đầu điều chỉnh lại tư duy, muốn sắp xếp những sự việc hỗn độn đó lại.
Tối qua, trước tiên là tin tức Mễ Ái Quân đã bị bắt do Miêu Anh gửi tới. Do Mễ Ái Quân chịu nhận tội rồi nên cũng có nghĩa là vụ án Giản Văn Lỵ bị hại đã được giải quyết!
Cuối cùng Triệu Ngọc cũng có thể xử lý xong gánh nặng trong lòng, tuy rằng trước mắt chưa biết kết quả cuối cùng sẽ thế nào nhưng tội trạng của Lâm Mỹ Phượng đã được giảm nhẹ.
Lúc đó, hắn vốn định chọc Miêu Anh một chút, như kiểu dụ cô mời hắn một bữa ăn riêng chẳng hạn, nhưng không ngờ đột nhiên lại vang lên tiếng từ bộ đàm nói là đã tìm thấy đồ vật trong hầm mỏ!
Sau đó, thông qua tin tức cánh cảnh sát truyền cho nhau, Triệu Ngọc mới biết, thì ra trong lúc đào bới, đội thi công đã phát hiện một vài mẩu… xương!
Theo các chuyên gia giám định tại hiện trường, bọn họ đã chứng thực mớ xương vừa phát hiện là xương người!
Không ngờ trong cái hang bị sập này lại thật sự có người chết!
Như vậy... người chết đó là ai chứ?
Là con tin hay là bọn cướp năm đó đây?
Vì đã đào được hài cốt nên bản thân Triệu Ngọc cho rằng công việc thu thập chứng cứ đã hoàn tất, có thể thu đội về nhà được rồi. Nhưng bây giờ đã chờ đợi cả một đêm mà vẫn không nhận được lệnh thu quân.
Chẳng lẽ... việc thu thập của bọn họ vẫn chưa xong?
Hay là vì, hầm mỏ bị sụt lún nghiêm trọng quá nên không dễ thu thập?
Lúc này, không chỉ có Triệu Ngọc thấy nghi ngờ mà các cảnh sát khác cũng vô cùng hoang mang, thậm chí có người còn đoán, không lẽ... hài cốt trong đó... không chỉ có một?
Phù...
Triệu Ngọc cố gắng điều chỉnh lại tinh thần đang mệt mỏi, rồi lại mở hệ thống của mình ra.
Tối qua bộ đàm vừa truyền tin thì hệ thống Kỳ Ngộ cũng tuyên bố kết thúc. Điều không ngờ đó là, mức độ hoàn thành lần này của Triệu Ngọc lại cao đến mức kinh ngạc: 98%!
Đây là mức độ hoàn thành cao nhất trong lịch sử của hắn đó!
Thật sự không hiểu nổi, tại sao mức độ hoàn thành kỳ ngộ lần này lại cao như vậy chứ?
Quẻ “Khôn Chấn”!
Sấm rền trên mặt đất...
Nhớ lại những gì đã trải qua suốt một ngày, Triệu Ngọc cảm thấy, nếu “Chấn” đại diện cho địa vị thì dường như vẫn có thể giải thích được một chút. Bởi vì hôm qua hắn đã dốc hết sức lực trước đại hội cảnh sát, nên đương nhiên địa vị được gia tăng đáng kể.
Nhưng mà...
“Khôn” phải giải thích thế nào đây?
Rốt cuộc nó đại diện cho điều gì?
Có liên quan với việc phá vụ án của Giản Văn Lỵ không?
Hay là... liên quan tới vụ án bắt cóc mới phát hiện lần này?
Không ngờ, khi hắn vẫn chưa kịp nghĩ ngợi thêm thì hệ thống đã nhanh chóng tuyên bố giải thưởng. Lần này, hắn nhận được năm món đạo cụ, tên đạo cụ cũng rất thú vị, gọi là: áo tàng hình!
Như cái tên thì đạo cụ này có thể giúp Triệu Ngọc ẩn thân, sau khi dùng, người khác sẽ không thể nhìn thấy hắn!
Bà nội nhà nó!
Triệu Ngọc không thể không cảm thán, có thể tàng hình ư, trời ơi? Đây chắc chắn là một món đồ tốt! Hơn nữa, còn nhận được một lúc năm cái!? Nếu mặc nó lên vậy thì nhà tắm nữ hay nhà vệ sinh nữ, hắn đều có thể ra vào bình thường được rồi!
Như vậy há chẳng phải sự nghiệp rình mò của mình lại tiến thêm được một bước lớn rồi sao?