Cuồng Thám

Chương 138: Chương 138CHÓ CẢNH SÁT DANH BẤT HƯ TRUYỀN





Nhưng, dù Triệu Ngọc nghĩ hay cỡ nào đi nữa thì vẫn còn sót một điều đó là, thời gian duy trì của áo tàng hình chỉ vẻn vẹn trong sáu mươi giây ngắn ngủi.

Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy hơi thất vọng. Một phút đồng hồ thì có thể làm được gì chứ? Đến cả việc nhìn lướt qua còn không kịp nữa là? Nếu như vào nhà tắm nữ thật có lẽ chưa kịp nhìn kỹ đã bị cho ăn no đòn rồi!

Theo thông lệ trước đây, sau khi một cuộc kỳ ngộ hoàn thành sẽ khởi động một lần kỳ ngộ khác. Lúc này ngoài trời vẫn đang mưa lớn, Triệu Ngọc đành ngồi trong xe châm thuốc, chuẩn bị mở quẻ.

Kết quả, hành động của Triệu Ngọc nhanh chóng rước lấy sự khinh bỉ vô cùng lớn từ Đại Phi. Anh ta thầm nghĩ, cái tên Triệu Ngọc này thật đúng là tính khí thất thường, hôm qua Lương Hoan muốn hút thuốc thì cậu ta đòi thả chó, giờ thì lại tự châm lửa hút? Thật sự là ngang ngược, không biết lý lẽ quá rồi!

Triệu Ngọc không ngó ngàng gì đến anh ta, ho một trận xong thì rút được quẻ mới:

“Quẻ Khảm Ly, Khảm tức nước Ly tức lửa, thủy trầm hỏa khinh (nước nặng lửa nhẹ), kham dư bác thanh (phong thủy rộng mở tươi mới), vân tảo nhật nguyệt (gạt mây thấy trời trăng), song tâm lộ minh (hai trái tim lộ rõ).”

Chữ “Khảm” đứng đầu tiên khiến Triệu Ngọc lờ mờ cảm thấy, có lẽ hôm nay hắn lại gặp được kỳ ngộ gì đó với phụ nữ rồi? Không biết lần này sẽ là ai đây?

Còn với quẻ “Ly” đại diện cho lửa, trước mắt vẫn còn chưa hiểu được. Theo phân tích của Triệu Ngọc, trong Ly và Tốn chắc chắn có một cái đại diện cho gia đình hoặc người thân. Hôm nay nhất định phải xác minh xem cái nào mới đúng mới được!

Sau khi mở quẻ xong Triệu Ngọc mới cảm thấy chắc chắn hơn một chút. Sau đó hắn lại nghĩ sang vài chuyện khác, rồi nằm ngả xuống ghế lim dim cho tới khi trời sáng bảnh.

Lúc này đã là 6 giờ sáng, hắn nhịn cả đêm, cảm thấy bụng như căng phồng, nên muốn xả ra bớt.

Thế là, vừa tỉnh dậy hắn liền mở cửa ra ngoài.

Không ngờ, con chó phía sau vừa nhìn thấy chủ xuống xe liền phóng theo.

“Ôi! Mày không ngủ à?”

Triệu Ngọc cúi đầu vuốt ve nó. Lúc này mới phát hiện thì ra con chó sớm đã không nhịn nổi mà tè một bãi dưới gốc cây. Ái chà, còn nhiều nữa...

“Ha ha...” Triệu Ngọc cười: “Thằng nhóc này cũng hư thật đó?”

Nói xong, hắn ngẩng đầu lên nhìn bốn phía.

Lúc này, tuy vẫn là sáng sớm nhưng bãi đất trống dưới chân núi lại náo nhiệt hơn hôm qua. Các nhân viên công trình mới được cấp trên điều tới và cả nhóm cảnh sát mới đến đều đang bận rộn làm việc, khiến phạm vi tác nghiệp của cảnh sát không ngừng mở rộng.

Quan sát xung quanh là một đức tính tốt. Mới sáng đã có rất nhiều người dân của thị trấn Ngân Bàn tò mò kéo tới, đứng ngay ngoài dải phong tỏa của cảnh sát, đưa tay chỉ trỏ xem náo nhiệt.

Càng lợi hại hơn đó là, Triệu Ngọc còn thấy không ít phóng viên cầm máy quay phim và micro xuất hiện. Thật không ngờ nổi, cánh phóng viên lại đánh hơi được thông tin nhanh như vậy, đúng là quá chuyên nghiệp.

Chỗ Triệu Ngọc đang đứng dĩ nhiên là không có nhà vệ sinh, muốn đi đàng hoàng thì phải trở lại thị trấn tìm nhà vệ sinh công cộng, như vậy ít nhất cũng phải mất hai mươi phút mới đến.

Triệu Ngọc không chờ nổi, đành giải quyết luôn ở gần đó. Sau khi nhìn dáo dác xung quanh, hắn phát hiện bụi cây bên phải tương đối cao, gần đó cũng không có người, rất thích hợp để giải quyết vấn đề cấp bách.

Thế là, hắn rón rén đi về phía bụi cây đó.

Không ngờ, con chó giải quyết xong chuyện của nó rồi cũng lon ton chạy theo, chẳng những đi quanh Triệu Ngọc mấy vòng, còn sủa gâu gâu thêm vài tiếng ra vẻ phấn khích.

“Xùy...” Triệu Ngọc cảm thấy hơi bực bội, vội quát: “Đừng sủa nữa, im miệng đi! Tao đang đi vệ sinh đấy, để người ta thấy không tốt...”

Nhưng Triệu Ngọc vẫn chưa nói hết thì con chó đã chạy ngay đến chỗ bụi cây hắn vừa nhắm kia. Triệu Ngọc lại nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai chú ý tới mình thì mới bước nhanh về đó.

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Tiếng chó sủa vọng ra từ bụi cây, nó không chỉ sủa rất hưng phấn mà còn gừ gừ trong cuống họng như đang giữ đồ ăn.

Khốn khiếp thật!

Triệu Ngọc thầm chửi, con chó điên này, kêu om sòm thế làm gì chứ? Chỉ là đi vệ sinh thôi mà, còn sợ người khác không nhìn thấy tao đấy à?

Nhưng hắn thực sự không thể nhịn nổi nữa, gần như sắp tè ra quần rồi, đành phải cởi thắt lưng ra, kéo khóa quần xuống chuẩn bị xả lũ.

“Gâu! Gâu...”

Con chó lại đứng ngay trước mặt sủa thêm mấy tiếng, không ngờ sau tiếng kêu lần này lại có tiếng “chao ôi” của ai đó phát ra từ bụi rậm.

Triệu Ngọc thoáng giật mình, chút nữa là không kiềm lại được. Hắn phát hiện tiếng “chao ôi” kia là giọng nói của một người phụ nữ?

“Gâu! Gâu! Gâu...” Con chó vẫn đứng đối diện bụi rậm sủa như gặp phải kẻ địch.

Triệu Ngọc ý thức được tình huống có thể xảy ra, hắn vội cài thắt lưng lại, đồng thời còn ra lệnh cho con chó: “Này, đừng sủa nữa! Tao đánh mày bây giờ!”

Kết quả, chỉ mới chớp mắt, hắn đột nhiên nhìn thấy quả thực trong bụi cỏ có một người đang ngồi.

Đó là một người phụ nữ!

Một phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát!

Hơn nữa, còn là một người phụ nữ đang đi giải quyết!

Điều khiến Triệu Ngọc không thể ngờ đó là, người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát đang đi giải quyết đó không phải ai xa lạ, mà là Cục phó của mình – Loan Tiêu Tiêu!

Trời đất quỷ thần ơi!

Đây...

Đầu óc Triệu Ngọc bỗng tối sầm, cơ mặt bắt đầu run rẩy.

Cũng chính lúc này, Loan Tiêu Tiêu đã nhìn thấy Triệu Ngọc, hai má bà đỏ bừng lên, trông vô cùng xấu hổ!

Cũng may mà Triệu Ngọc phản ứng nhanh. Vừa nhìn thấy Cục phó đại nhân đang giải quyết, hắn liền nhặt lấy khúc cây dưới đất lên giả đò đuổi con chó đi, đồng thời lớn tiếng nói: “Cút, cút mau! Gừ! Ở đâu ra con chó dại vậy?”

Thấy chủ tức giận, con chó cũng làm bộ phối hợp, nhanh chóng né ra xa xa.

Phù...

Thấy con chó chạy xa, Triệu Ngọc mới thở phào một cái. Để chứng minh mình không có quan hệ gì với con chó, hắn vội vàng bồi thêm một câu với Cục phó Loan : “Không sao rồi, con chó hoang đó đã bị tôi đuổi chạy rồi! Chị... ừm...”

Hắn định nói “Chị cứ tiếp tục” nhưng lại cảm thấy không thích hợp, đành cúi đầu chào Cục phó Loan rồi biến lẹ.

Nhưng trong lúc vội vã, hắn quên mất một chuyện trọng đại khác, đó là khóa quần vẫn chưa được kéo lên! Lúc cúi đầu chào không may cái khóa quần nong ra làm lộ mọi thứ bên trong!

Chỉ thấy sắc mặt của Cục phó Loan vốn đã đầy xấu hổ, giờ lại càng trở nên xanh như tàu lá...

...

Năm phút sau, Triệu Ngọc ngồi xổm xuống đất vuốt ve con chó. Cuối cùng hắn cũng biết vì sao con chó này lại tìm thấy Cục phó Loan đang đi giải quyết. Thì ra, nó chính là một chuyên gia đánh hơi danh bất hư truyền! Vừa rồi nhất định là nó đi theo mùi chất thải kia rồi!

Nản thật...

Như vậy không ổn, phải huấn luyện lại cho nó mới được? Nhưng mà, con chó này cũng rất thông minh, thấy chủ nhân đang bốc hỏa nên đã sớm né ra xa, không chịu lại hợp tác.

Giờ phút này, Cục phó Loan đã trở về xe cảnh sát. Lúc bà ấy đi ngang qua trước mặt Triệu Ngọc thì không nói câu nào nhưng hắn vẫn cảm thấy cả người Cục phó Loan đều run rẩy, rõ ràng đang rất tức giận!

Hay thật đấy, chỉ là đi vệ sinh thôi mà cũng đắc tội với Cục phó đại nhân được, còn là tội không nhẹ nữa chứ! Giờ… giờ phải làm sao đây? Sao hắn lại quên kéo khóa quần vậy chứ?

Mà, Cục phó đại nhân cũng thật là, một người phụ nữ đi vệ sinh sao lại không tìm người trông chừng?

Haiz!

Quẻ “Khảm”!

Phụ nữ!

Thật sự không ngờ, người phụ nữ đầu tiên hôm nay gặp lại ở trong tình huống như thế!

Xấu hổ quá người anh em à, lần sau gặp lại Cục phó Loan, haiz! Không dám tưởng tượng...

Triệu Ngọc đang chán nản, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Hồ Bân mặc bộ đồ làm việc màu trắng đang bước từ chân núi tới. Cậu ta cởi mũ và khẩu trang ra, sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, lộ rõ vẻ mệt mỏi cùng cực.

Tối qua, ngoài đội công trình làm công việc đào bới thì cực khổ nhất là các nhân viên thu thập chứng cứ của bên Khoa Giám định pháp y. Để không bỏ sót bất kỳ manh mối và làm mất bất cứ vật chứng nào, bọn họ đã làm việc liên tục trong hầm mỏ thiếu dưỡng khí đó suốt cả đêm.

Triệu Ngọc cũng không rõ tình hình trong đó thế nào, nên vừa thấy Hồ Bân liền muốn chạy tới hỏi cậu ta.

Không ngờ hắn vừa mới bước tới trước mặt Hồ Bân thì phía trên núi vọng lại tiếng ồn ào. Chỉ thấy càng có nhiều nhân viên thu thập vật chứng khác lục tục bước ra khỏi hầm, trên tay họ còn cầm rất nhiều túi màu trắng.

Triệu Ngọc biết, kiểu túi màu trắng đó là dụng cụ chuyên dụng của Khoa Giám định pháp y, dùng để chứa thi thể!