Chờ tới lúc cấp trên ra lệnh thu đội thì đã là 10 rưỡi sáng.
Tối qua, Khoa Giám định pháp y liên tục đào được vô số hài cốt trong đoạn hầm bị sập. Do xương cốt bị chôn vùi tán loạn dưới lòng đất, hơn nữa hiện trường còn bị đọng nước nên việc tiến hành đào bới thu thập rất khó khăn.
Ngay cả khi bên ngoài đã thu đội thì trưởng khoa Vương Phi vẫn để một nhóm nhân viên thu thập ở lại hiện trường tiếp tục công việc, cố gắng không bỏ sót bất cứ mẩu manh mối nào.
Từ chỗ Hồ Bân, Triệu Ngọc được biết, các hài cốt tại hiện trường bị xáo trộn và thiếu sót rất nghiêm trọng. Theo chuyên gia dự đoán thì thi thể đã từng phải chịu công kích cực mạnh. Những kỹ sư có kinh nghiệm ở đó cũng nói, trong hầm có vết tích vụ nổ!
Như vậy cho thấy, đoạn hầm này rất có thể là do người đánh sập.
Ngoài ra, Hồ Bân còn lén nói cho Triệu Ngọc biết, tuy việc sắp xếp xương cốt phải mất thời gian khá dài, nhưng tại hiện trường lại phát hiện được năm cái đầu lâu tương đối hoàn chỉnh. Theo phán đoán thì ít nhất trong hầm phải có năm người!
Năm người?
Chẳng... chẳng lẽ...
“Haiz!” Hồ Bân không nén nổi tiếng thở dài: “Trong số năm cái đầu lâu, có ít nhất ba cái, nhìn kích thước thì có vẻ là của trẻ nhỏ! Cho nên...”
Vế sau Hồ Bân không nói thành lời.
Mặc dù ai cũng đã chuẩn bị về mặt tâm lý nhưng đột nhiên xác nhận tin xấu như vậy, vẫn khiến người khác không khỏi đau lòng. Năm đứa trẻ nhỏ chết thảm trong căn hầm âm u này đã bao nhiêu ngày tháng, cũng tận hai mươi sáu năm chứ không ít, thực sự khiến người ta không kìm lòng nổi.
Ngay lúc đó, các điều tra viên cũng không thể nén được nỗi kích động và phẫn uất. Rốt cuộc thì ai đã nhẫn tâm hại những đứa trẻ này? Làm ra chuyện mất nhân tính nhường ấy quả thực khiến người ta phải giận sôi!
Cũng ngay khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đang ngồi xổm dưới đất đều bật dậy, quyết tâm phải điều tra vụ án kinh thiên động địa hai mươi sáu năm trước này cho tới cùng, nhất định phải đưa kẻ thủ ác tán tận lương tâm đó ra trừng trị thích đáng!
Có điều, cho dù các điều tra viên có sốt ruột đến mức nào đi nữa, thì trọng trách trước mắt vẫn phải đặt trên vai các nhân viên Khoa Giám định pháp y! Chỉ khi họ xác nhận được danh tính số hài cốt đó thì các cảnh sát điều tra mới có thể tiếp tục phần việc của mình.
Vì vậy, các lãnh đạo quyết định tạm thời cho Đội Trọng án rút quân, trở về Cục để tiến hành kế hoạch điều tra ban đầu, chờ đến khi có kết quả giám định thì sẽ tiếp tục hành động.
Quả thực vụ án này vô cùng phức tạp, liên quan rất rộng. Tuy bây giờ có thể tìm ra hài cốt của các con tin, nhưng ngày nào còn chưa có báo cáo giám định thì vẫn chưa thể khẳng định được điều gì.
Tất cả, cần phải được bàn bạc kỹ lưỡng!
Dù sao mọi người cũng đã cực khổ chờ đợi hai mươi sáu năm rồi, chi bằng nhẫn nại chờ thêm chút nữa. Có lẽ từ giờ tới lúc tìm ra chân tướng vụ án cũng không còn xa!
Triệu Ngọc cũng trở về cùng đội cảnh sát. Nhưng mà, trên đường quay về, hắn vẫn luôn nghĩ tới một vấn đề kỳ quặc, đó chính là chiếc cặp đựng tiền mà hắn đã nhặt được trong hầm.
Không đúng!
Nếu năm cái xác trong hầm đều là của nhóm học sinh bị bắt cóc làm con tin năm đó, vậy thì... túi tiền kia là thế nào?
Bọn cướp đó bị điên à?
Giết hết con tin rồi bỏ tiền lại hiện trường, điều này quả thực không tài nào giải thích nổi?
Tại sao lại để tiền lại hiện trường gây án?
Là lương tâm thức tỉnh ư?
Hay là, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Còn nữa, không phải nói, còn có một tài xế cũng bị bắt đi luôn sao?
Tài xế đó đâu?
Tính luôn ông ta thì phải là sáu người mới đúng. Nhưng ở hiện trường chỉ thấy năm bộ hài cốt. Chẳng lẽ, đúng như những gì được ghi chép trên tài liệu, rất có thể Ngưu Vĩ Quang đã thông đồng với bọn bắt cóc từ trước?
Quả thực là nghĩ mãi không ra, vụ án này không hổ danh là vụ oái oăm nhất Tần Sơn, vẫn chưa chính thức bắt đầu đã xuất hiện bí ẩn trùng trùng.
Chờ tới lúc về tới Cục Cảnh sát thì đã tới giờ tan tầm.
Vốn dĩ, trưa nay Triệu Ngọc có hẹn ăn trưa với lãnh đạo tỉnh Tô Dương, nhưng sáng nay trưởng phòng Tô đã gửi tin nhắn cho hắn nói hôm nay phải ra ngoài công tác nên không cùng ăn trưa được, đợi anh ta trở về rồi sẽ bù vào bữa khác!
Triệu Ngọc thầm nghĩ hủy hẹn cũng tốt. Vì hôm nay hắn vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa vị trưởng phòng Tô này tính khí kỳ cục, lỡ nói câu nào phật lòng thì thành mất nhiều hơn được rồi!
Sắp đến giờ cơm chiều, trên đường phố có rất ít người qua lại.
Lúc tới dưới lầu, Triệu Ngọc vừa lúc nhìn thấy Khương Hiểu Tình đang ở quầy trái cây. Cô gái nhỏ đang ôm tô mì vừa ăn vừa đọc sách.
Triệu Ngọc mới sực nhớ hôm nay là Chủ nhật, Khương Hiểu Tình được nghỉ.
Khương Hiểu Tình ngẩng đầu lên, sau khi thấy Triệu Ngọc và con chó sau lưng hắn thì tò mò hỏi: “Chú... Sao chú lại dẫn theo một con chó về thế này? Cha cháu đi bệnh viện rồi!”
“Ơ, đi bệnh viện à!” Nghe nói Khương Đại Phong không có ở nhà, Triệu Ngọc mới thôi cảnh giác, tiện tay cầm một trái quýt lên bóc vỏ.
“Này...” Khương Hiểu Tình đã sớm quen với sự vô lại của Triệu Ngọc nên chẳng thèm để bụng, nhưng cô bé lại rất hứng thú với con chó sau lưng hắn, vội hỏi: “Này chú, đây... đây có phải... là chó cảnh sát không?”
“Không sai, nó chính là chó cảnh sát!” Triệu Ngọc vừa nói vừa lấy tay ra lệnh cho con chó: “Nào, chào chị đi!”
“Đi đi đi! Đúng là chẳng biết đứng đắn gì hết!” Khương Hiểu Tình lè lưỡi trêu Triệu Ngọc, rồi hỏi: “Chú mang chó cảnh sát về nhà làm gì vậy? Nếu cha cháu biết được thì toi đời! Ông ấy ghét nhất là chó đó!”
“Ông ấy ghét là chuyện của ông ấy, từ giờ về sau con chó này sẽ đi theo chú, cùng ở phòng chú!” Triệu Ngọc chẳng thèm để ý.
“Nó đi theo chú là sao? Đây là ý gì vậy?”
Khương Hiểu Tình bật cười khanh khách, lấy tay sờ sờ lên đầu nó. Chuyên Gia Văn Sử rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn chồm về phía trước cho cô gái nhỏ chạm vào mình, còn không ngừng vẫy vẫy đuôi như đang nịnh bợ.
“Không hổ là chó cảnh sát, ngoan lắm!” Khương Hiểu Tình càng lúc càng thích nó, vội hỏi: “Không phải đội cảnh sát của các chú có chỗ chuyên huấn luyện chó ư? Sao lại mang nó về nhà nuôi?”
“Ừm... chuyện này...” Triệu Ngọc đảo mắt, lại bắt đầu ba hoa: “Không giấu gì cháu, đây là con chó cảnh sát vừa lập được công lớn ở Cục của chú. Mấy ngày trước vừa giúp chú bắt được một tên tội phạm giết người bỏ trốn! Nhưng tiếc là chân nó bị thương rồi, đội cảnh sát muốn tặng cho người khác nhưng chú không đành lòng nên mới mang nó về nhà! Nếu chú không thu nhận nó, e rằng...”
“Ơ... có chuyện này à!” Khương Hiểu Tình rất quan tâm, cô bé nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Được rồi! Nếu cha cháu làm khó chú thì cháu sẽ khuyên giải! Chắc chắn sẽ thuyết phục được ông ấy!”
“Ôi vậy thì tốt quá! Đúng là có nghĩa khí!” Triệu Ngọc vừa nói vừa ăn quýt, hai ba miếng là chén sạch cả quả.
“Ừm, đúng rồi.” Khương Hiểu Tình sờ sờ đầu con chó, hỏi: “Nó tên là gì vậy?”
Triệu Ngọc định nói Chuyên Gia Văn Sử, nhưng cảm thấy cái tên này chẳng ra sao, hơn nữa người ta còn đang ăn cơm! Thế là, hắn lại tiếp tục ba hoa: “Ở đội cảnh sát đều gọi bằng số hiệu, bây giờ họ vừa cho chú nuôi nên vẫn chưa biết đặt tên gì cả, hay là cháu đặt cho nó một cái tên đi!”
“Thật sao? Cháu có thể chứ?” Mắt Khương Hiểu Tình sáng lên, phấn khởi nói, “Vậy... vậy thì tốt quá! Thật ra, cháu rất thích chó, lúc nhỏ nhà cháu có nuôi một con, tiếc là nó chết rồi! Hay là, gọi nó bằng cái tên này được không, gọi là Đại Hanh?”
Đại Hanh?
Triệu Ngọc nhăn mặt nhíu mày, đây là cái tên gì vậy chứ?
“Thật ra là như vầy!” Khương Hiểu Tình buồn bã nói: “Cha cháu có một người em trai. Hồi nhỏ bà nội đặt tên cho chú ấy là Khương Đại Hanh. Tiếc là vừa sinh không lâu chú ấy đã chết yểu! Cho nên, cháu mới lấy cái tên này đặt cho con chó, ít ra cũng có chút hoài niệm trong đó! Nếu gọi cái tên này, có lẽ cha cháu sẽ không phản đối việc chú nuôi nó đâu!”
Khương Đại Phong!
Khương Đại Hanh?
Còn là anh em ruột?
Mua ha ha...
Triệu Ngọc không nhịn được cười, lập tức quơ tay nói: “Được được được! Cái tên này rất hay!” Nói rồi, hắn đá vào mông con chó một cái: “Được rồi, người anh em, sau này mày có tên rồi, là Khương Đại... ơ... không, gọi là Đại Hanh!”
Cũng không biết rốt cuộc con chó có nghe hiểu không mà vẫn sủa mấy tiếng đáp trả hai người họ.
“Đại Hanh...” Khương Hiểu Tình thân mật nói: “Ăn cơm chưa? Tao làm chút đồ ăn cho mày nha...”
Thấy Khương Hiểu Tình thích con chó của mình như vậy, Triệu Ngọc cũng rất hài lòng. Hắn vừa định nói thêm với cô nhóc vài câu, nhưng lại thấy có ba người hùng hùng hổ hổ đi từ phía bên kia đường lại.
Ba người đó tới mái hiên bên cạnh tiệm trái cây thì dừng bước, bắt đầu nhìn ngó lên tòa nhà.
Lúc này, tên cao gầy bên phải nói với gã béo trắng ở giữa: “Đại ca, em điều tra rồi, con nhỏ khốn khiếp đó ở trong này! Ở tầng trên tiệm giặt ủi của chị Dương!”
Nói rồi, người đó lấy cái bóp đầm kiểu nữ ra kẹp vào nách.
Người đàn ông béo trắng có gương mặt ngấn thịt, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bản, tay bóp chặt quả óc chó nghe răng rắc. Dưới lỗ tai gã còn có hình xăm rắn hổ mang, vừa nhìn đã biết đó là một tên khó gờm!
“Hừ hừ, đi thôi!”
Gã béo trắng lắc lắc cổ, ba người cùng nhau bước vào mái hiên, đi lên lầu.