Cuồng Thám

Chương 140: Chương 140ANH THIÊN BÁ CỦA ĐƯỜNG THUẬN PHONG





Từ chỗ hàng hiên của tiệm trái cây đi lên chỉ có ba hộ gia đình ở. Lầu hai là nhà Khương Đại Phong, lầu ba là của Triệu Ngọc, còn ở kế bên là chỗ ở của nhóm các cô gái xinh đẹp nhà Dương Hồng!

Vừa rồi tên cao gầy có nhắc tới “con nhỏ khốn khiếp”, rõ ràng mấy người này muốn tìm tới nhà Dương Hồng rồi. Liên tưởng tới việc tối hôm trước Hoa Hoa bị đánh và cả mấy lời cô ta nói với Dương Hồng, Triệu Ngọc có thể đoán được đại khái sự việc.

Rất rõ ràng, có người muốn gây sự với bọn họ.

“Chao ôi...” Khương Hiểu Tình cũng nhìn thấy tình hình lúc nãy, vội vã nói với Triệu Ngọc: “Họ là ai vậy? Nhìn dáng vẻ hung tợn quá! Không phải đến tìm chú đấy chứ?”

Triệu Ngọc cúi đầu nghĩ ngợi một chút xem có nên đi giúp một tay không? Theo lý mà nói, chuyện này không nên nhúng tay vào, làm không tốt sẽ khiến bản thân mình bị liên lụy.

Nhưng mà, Dương Hồng cũng là chỗ quen biết với hắn, hơn nữa còn ở kế bên. Điều quan trọng nhất là bản thân hắn là một cảnh sát, về tình về lý, về công về tư, dường như đều không nên nhắm mắt làm ngơ.

Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc bèn gật đầu với Khương Hiểu Tình: “Nhóc à, cháu trông chừng chó cảnh sát giúp nhé, để chú đi xem thử!”

“Ơ!” Khương Hiểu Tình xoa xoa đầu con chó, lo lắng hỏi: “Hay là... chú dắt nó theo đi! Ngộ nhỡ...”

“Ha ha ha...” Triệu Ngọc bị vẻ lo lắng đáng yêu của Khương Hiểu Tình làm cho bật cười: “Yên tâm, cha nuôi của cháu không yếu tới mức phải cần tới một con chó cảnh sát hỗ trợ đâu!”

Nói xong, Triệu Ngọc nhanh chóng đi vào trong tòa nhà.

Khương Hiểu Tình chần chừ cả buổi mới lẩm bẩm trong miệng: “Ai nhận chú là cha nuôi chứ? Cái người này...”

“Gâu gâu...”

Nghe tiếng chó sủa, cô nhóc lại vuốt ve đầu nó, nói rất thân thiện: “Nào, chỗ tao có đồ ăn ngon nè...”

Bên kia, Triệu Ngọc lén đi theo sau ba kẻ nọ.

Người phía trước đã tới lầu ba, đang dùng sức đập cửa nhà Dương Hồng. Triệu Ngọc vẫn chưa rõ tình hình cụ thể, bèn đứng ở lầu hai quan sát động tĩnh.

“Rầm rầm rầm!” Tiếng đập cửa mạnh mẽ khác thường, có người còn lấy chân đạp nữa.

“Con đi*m kia, đừng trốn nữa!” Gã béo trắng hung hãn quát: “Tao có chìa khóa nhà mày, nếu còn không ra thì tao tự mở! Ha ha ha...”

Lách cách, ô quan sát trên cánh cửa được mở ra, bên trong là giọng Dương Hồng đang tức giận: “Hồng Chí Đào! Ông ức hiếp người quá rồi đó! Rõ ràng là các ông đánh người, rồi còn cướp đồ, giờ lại tìm chúng tôi gây chuyện? Các ông có phải là con người không?”

“Hô hô hô...” Gã béo trắng nhổ toẹt một cái, hét ầm lên: “Mày nói có lý quá nhỉ? Hoa Hoa đâu? Kêu nó ra nói chuyện với tao, con đi*m thối tha đó không tuân theo quy tắc, dám tới địa bàn của tao làm ăn mà không chào hỏi một tiếng! Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi Hồng Chí Đào tao để ở đâu hả?”

“Không phải đâu, không phải đâu!” Hoa Hoa đứng bên trong cửa, thanh minh đầy sợ sệt: “Tôi vừa tới đường Trà Hải liền đi chào hỏi người của các ông rồi! Tôi đã làm theo quy tắc, nhưng các ông... Các ông lại không nói lý lẽ...”

“Khốn khiếp...” Gã béo trắng đấm một cái vào cửa: “Con nhãi kia, nói dối không chớp mắt à, mày chào hỏi ai? Tới chỗ của tao không chào hỏi Hồng gia tao mà lại đi nói chuyện với đám oắt kia à?”

“Hồng Chí Đào!” Dương Hồng quát: “Các ông đừng ức hiếp người quá đáng, một đám đàn ông bắt nạt một cô gái thì có gì hay ho chứ? Hoa Hoa chỉ là một đứa nhỏ, nếu có chỗ nào làm chưa tốt thì bắt con bé xin lỗi một tiếng là được rồi! Ông đánh người làm gì? Rõ ràng là ông đang làm khó dễ Hoa Hoa! Tôi cảnh cáo ông, chuyện này coi như xong! Các ông còn không đi thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Ối chà chà...” Gã béo trắng cười gằn: “Mày là cái thá gì? Mày nói xong là xong à? Tao (lược bớt hai mươi mốt chữ thô tục)... Muốn báo cảnh sát phải không? Báo à? Tao ở đây chờ, coi mày dám báo hay không! Báo xong hậu quả thế nào đều do hai đứa mày chịu...”

Triệu Ngọc đứng ở dưới nghe một hồi, theo thâm niên làm du côn mà nói, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ đầu đuôi sự tình.

Bây giờ thân phận của hắn là cảnh sát, chỉ cần đưa thẻ ngành ra là đối phương sẽ ngoan ngoãn rút lui, giải thoát được hai người Dương Hồng.

Nhưng như vậy thì coi như chỉ trị ngọn không trị được gốc! Tên này rõ ràng muốn gây khó dễ cho Hoa Hoa nên nhất định sẽ không chịu bỏ qua dễ dàng! Nếu dọa bọn chúng bỏ đi, sẽ chỉ khiến Dương Hồng và Hoa Hoa gặp nguy hiểm hơn mà thôi.

Như vậy... làm thế nào để giải quyết ổn thỏa nhất đây?

Nếu đổi lại thân phận của Triệu Ngọc trước khi xuyên không thì chuyện này quá dễ rồi! Cứ gọi cả đám đàn em lại rồi tẩn cho chúng một trận là xong!

Nhưng Triệu Ngọc bây giờ không phải là Triệu Ngọc của trước kia, nếu dùng thân phận cảnh sát ẩu đả với bọn họ, rõ ràng không phải là biện pháp tốt nhất.

Mấy tay anh chị này không giống như băng đảng chuyên đi ăn vạ kia. Bọn chúng thường có cả một bộ sậu, anh đánh họ một cái, chỉ càng khiến cả đám điên cuồng phản công mạnh mẽ hơn mà thôi! Mình ở ngoài sáng, đối phương trong tối, gặp phải loại này, chỉ khiến bản thân thêm phần nguy hiểm.

Cho nên, để đối phó hạng người như thế phải tìm được biện pháp an toàn!

Các nếp nhăn trong não Triệu Ngọc vận động liên tục, chỉ một lúc đã nghĩ ra hướng làm.

Cái gọi là đánh rắn đánh ngay bảy tấc, nếu muốn đối phó với đám anh chị này, chỉ có một biện pháp, đó chính là một gậy đánh chết khiến bọn họ không thể ngóc đầu dậy nữa!

Sau khi nghĩ ra cách làm rồi, Triệu Ngọc xoay người phóng nhanh xuống lầu một, sau đó tìm một góc khuất lấy điện thoại ra gọi cho Dương Hồng.

Dương Hồng nhanh chóng bắt máy, Triệu Ngọc giành nói trước: “Cô khoan nói gì, nghe tôi trước đã! Đợi lát nữa... cô chỉ cần làm hai việc là được. Nghe cho kỹ: Thứ nhất, không được nói tôi là cảnh sát! Thứ hai, không được nói tôi ở nhà kế bên! Có hiểu không?”

“Anh... cái gì...” Dương Hồng không hiểu gì, cảm thấy hơi bối rối.

“Đừng nói tôi là cảnh sát, cũng đừng nói tôi là hàng xóm!” Triệu Ngọc nói thêm một câu: “Được rồi, nếu muốn tôi giúp thì cô phải nghe lời tôi, hiểu chưa?”

“Ơ... hiểu... hiểu rồi... Nhưng mà...”

Không chờ Dương Hồng nói xong, Triệu Ngọc lập tức cúp máy. Lúc hắn trở lại lầu hai, mới mở tính năng ghi âm trong điện thoại, rồi tiếp tục đi lên lầu ba.

“Các... các ông... rốt cuộc muốn làm gì? Đồ của tôi đều bị các ông lấy đi rồi!” Hoa Hoa sợ tới mức phát khóc.

“Tao muốn gì à? Ha ha ha...” Gã béo trắng cười nham hiểm: “Tất nhiên là muốn thảo luận với em gái đây rồi, biết điều thì mau mở cửa ra!”

Nói rồi, gã béo lại đập cửa đùng đùng, còn kêu gã cao gầy kia mau đưa chìa khóa.

“Hà...” Triệu Ngọc đứng dưới cầu thang cao giọng nói: “Tôi nói mấy anh nè, giữa trưa mà mấy anh ầm ĩ như vậy, muốn làm gì hả?”

“Hử?”

Ba người lập tức ngừng tay, quay đầu nhìn Triệu Ngọc.

“Bà nó!” Tên cao gầy hướng về chỗ Triệu Ngọc đứng, tỏ vẻ khinh khỉnh: “Mày muốn gì? Liên quan tới mày à? Cút mau!”

“Chao ôi...” Triệu Ngọc nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại còn giơ tay ôm quyền cười nói với ba người họ: “Các vị đại ca, tại hạ là anh Thiên Bá của đường Thuận Phong, hân hạnh hân hạnh!”

“Hân hạnh cái đầu mày!” Tên đầu hói đứng bên cạnh tỏ ra ngạo mạn: “Mày là cái thá gì? Chưa nghe thấy à? Ở đây không có chuyện của mày, mau cút đi!”

“Ôi! Nói vậy là không đúng rồi!” Triệu Ngọc vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, nói tiếp: “Các anh chặn cửa nhà chị em của tôi rồi hú hét liên hồi, chuyện như vậy sao tôi không quản được chứ?”

“Ơ?” Gã béo trắng như nghe ra điều gì, lập tức hỏi Triệu Ngọc: “Chú em, ý của mày là gì? Chẳng lẽ... mày là do con đàn bà điên đó mời đến nói chuyện à? Anh Thiên Bá của đường Thuận Phong? Sao chưa từng nghe qua?”

“Chưa từng?” Triệu Ngọc cố ý giả vờ kinh ngạc: “Danh hiệu của tôi nổi tiếng như vậy mà chưa từng nghe qua? Cả cái đường Thuận Phong này đều do tôi quản! Dám hỏi anh là vị nào vậy?”

Gã béo trắng nghe thấy lời này, liền cười phá lên.

Tên cao gầy nhanh chóng tiếp lời: “Đại ca của tao là Hồng gia ở đường Trà Hải, tiệm trà quán rượu ở đường Trà Hải đều do Hồng gia chúng tao quản lý! Một tên oắt con đường Thuận Phong là cái thá gì? Chỉ có biết bán rau bán cá, mày là cái cọng hành nào đấy?”

Ba gã cười khinh miệt.

“Chao ôi!” Triệu Ngọc làm bộ kinh ngạc, lại giơ tay ôm quyền: “Thì ra Hồng gia đại giá quang lâm, thất kính thất kính! Ừm... chuyện này...” Hắn chỉ vào cửa chống trộm, thắc mắc: “Rốt cuộc là sao vậy? Không biết là ai đã đắc tội với anh?”

Thấy Triệu Ngọc cung kính với mình như vậy, gã béo trắng rất vừa lòng, lập tức nói: “Vậy phải hỏi hai con đàn bà bên trong căn phòng đó rồi!”

Nói xong, gã béo trắng liền kể lại chuyện Hoa Hoa không hiểu quy tắc lại một lượt.

“Ơ! Tôi còn tưởng có chuyện gì lớn lắm chứ!” Triệu Ngọc cười ha ha, vội vàng đập cửa nói: “Được rồi, không sao rồi, Hoa Hoa, Hồng Hồng à, mấy cô mau mở cửa ra! Không sao rồi! Tôi tới rồi đây!”

“Anh...”

Thông qua lỗ quan sát, gương mặt Dương Hồng nhăn nhó, đầy vẻ lo lắng. Nhưng thấy ánh mắt của Triệu Ngọc, cô vẫn quyết định vặn chốt mở cửa.

“Hồng... Hồng gia à!” Triệu Ngọc vội chỉ tay về phía Dương Hồng và Hoa Hoa nói: “Hai người này đi theo tôi! Đạo hạnh còn nông cạn, vẫn chưa hiểu chuyện. Anh nghe tôi nói, có chuyện gì anh cứ tìm tôi là được rồi. Anh nói xem, chuyện này phải giải quyết thế nào đây?”

“Giải quyết thế nào à?” Gã béo trắng nháy nháy mắt với Hoa Hoa, cười nói: “Còn cần tao mở lời sao?”

“Ơ...” Triệu Ngọc cười ha hả, chỉ vào cái bóp đầm nữ mà tên cao gầy đang cầm, nói: “Khụ! Đều tại tôi, tại tôi! Anh mang đồ tới trả, hơn nữa còn đích thân hạ cố tới đây, tất nhiên không phải vì tài lộc rồi? Haiz! Muốn người thì nói sớm chẳng phải xong chuyện rồi sao?”

Nói xong, Triệu Ngọc nhấc tay lên chỉ vào Dương Hồng và Hoa Hoa dặn dò: “Như vầy, để hai chị em họ cùng hầu hạ anh, vậy được rồi chứ?”

“Cái gì?!” Dương Hồng và Hoa Hoa kinh ngạc.

“Hừm!” Gã béo trắng gật đầu tỏ ra hài lòng, nói: “Xem như chú em hiểu chuyện! Chỉ cần bọn họ theo anh đây một buổi chiều, phục vụ Hồng gia này tốt thì món nợ giữa chúng ta xem như xóa bỏ!”

“Vậy thì tốt quá rồi!” Triệu Ngọc cũng tán thành, lại vẫy vẫy hai cô gái: “Tôi nói này, sao hai người còn ngẩn ngơ ra đó làm gì? Mau mời Hồng gia vào phòng đi chứ?”