Cuồng Thám

Chương 1351: Chương 1351





NGƯỜI MÁU

Đảo Kỳ Tích, trong phế tích lâu đài Grimm, vài tên binh sĩ đang cầm súng trường tìm kiếm thứ gì trong tàn tích...

Bởi vì trong phế tích nơi nơi là ánh lửa cháy sáng, bọn lính vốn không cần bất kỳ công cụ chiếu sáng nào cũng có thể thấy rõ tình hình trước mắt.

“Ngừng!” Lúc này, ngay lúc bọn họ tìm kiếm một chỗ nào đó trong phế tích thì binh sĩ dẫn đầu bỗng nhiên ra hiệu ngừng lại, sau đó chỉ họng súng vào một thi thể trên mặt đất!

“Ở đây có một thi thể này!” Binh sĩ kia vừa gọi đồng đội của mình, vừa hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào thi thể, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.

Đằng sau nhanh chóng có binh sĩ khác tiến lên, có người hỏi: “Thế nào? Có thể xác định là mục tiêu của chúng ta không?”

“Ừm... Chuyện này thì... Có vẻ như không dễ xác định được đâu?”

Mọi người đi đến bên cạnh nhìn mới hiểu ý của gã, hóa ra khuôn mặt của thi thể này bởi vì trúng đạn nên đã hoàn toàn bị biến dạng rồi!

“Không nhìn mặt được thì xem quần áo đi, ít nhất nếu không phải người của chúng ta thì...” Đằng sau có người dùng súng lay quần áo của thi thể một phen nhưng vì trên quần áo toàn là khói bụi, nhất thời không thấy rõ lắm.

Vì thế, người này ngồi xổm người xuống, muốn xem xét cẩn thận một chút.

Nhưng gã vừa mới ngồi xổm xuống, lại phát hiện binh sĩ phát hiện sớm nhất kia lại vẫn đang căng thẳng dùng súng trường chỉ vào thi thể. Mà súng trường vừa lúc chặn tầm mắt của gã.

“Này!” Gã ngẩng đầu hô lên với tên binh sĩ kia: “Anh không sao chứ? Không thấy mặt người này đã nổ nát thành gạo lứt rồi à, chẳng lẽ anh còn sợ hắn ta sống lại đánh anh hả?”

Người này vừa dứt lời, khiến những người khác lập tức cười vang.

“Không... Không... Không được đâu...” Không nghĩ tới, binh sĩ cầm súng lại lắp bắp, khó khăn nói: “Tìm lâu như vậy, chỉ tìm được một... một thi thể, có... có hơi bất thường!”

“Có cái gì mà bất thường với không bất thường chứ?” Binh sĩ xem xét thi thể tức giận đẩy súng trường ra và nói: “Không thấy đã bị nổ thành thế này rồi hả? Nói không chừng ngay cả miếng thịt còn nguyên cũng không có!”

“Không... Không thể mất cảnh giác...” Binh sĩ lại lắp bắp: “Vừa nãy... Vừa nãy còn có một chiếc xe máy chạy được mà! Tôi... Tôi...”

“Tôi cái gì mà tôi chứ...” Binh sĩ kiểm tra thi thể không kiên nhẫn cắt ngang lời của gã: “Không phải máy bay đã đi truy bắt rồi sao? Chẳng lẽ anh còn sợ máy bay gặp chuyện không may hả? Nhìn lại cái vẻ nhút nhát của anh kìa...”

“Tôi... Tôi chỉ là cảm thấy...” Binh sĩ lắp bắp, lo lắng nói: “Chúng ta tạo ra động tĩnh quá lớn rồi, trước... trước kia làm... làm nhiệm vụ, từ trước tới giờ chưa từng phô trương như vậy! Đắc tội M15 thì... cũng đâu phải là chuyện gì... chuyện gì tốt...”

“Vậy thì anh đừng có nghĩ linh tinh nữa!” Đằng sau có một binh sĩ khác, vừa xem xét tình huống bốn phía, vừa không yên lòng nói: “Suy nghĩ của BOSS, anh vĩnh viễn cũng không hiểu đâu! Không thấy vũ khí và trang bị của chúng ta đều được chọn lựa tỉ mỉ à? Tôi đoán... chắc ông ấy đã sớm tìm được đối tượng để giá họa rồi!”

“Đúng đó! Đây đâu phải lần đầu tiên chúng ta làm việc cho ông chủ đâu.” Một binh sĩ châm điếu thuốc trên ngọn lửa rực rỡ, nói: “Chẳng lẽ còn không nhận ra à? Lần nào ông chủ cũng tìm kẻ chết thay rồi mới hành động!”

“Vậy... Lần này phô trương thế này...” Binh sĩ lắp bắp càng lo lắng hơn nữa: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, không lẽ... không lẽ... không lẽ cho nổ tung cả cái đảo này?”

“Hừ!” Binh sĩ xem xét thi thể, cười nói: “Chuyện này cũng chưa chắc... Nhưng tôi rất hy vọng có thể nhìn thấy một buổi biểu diễn pháo hoa long trọng như thế đấy... Ừm...”

Ai ngờ, trong lúc nói chuyện, binh sĩ này chợt phát hiện tình huống khác thường, vội vàng chỉ vào phần chân tử thi, nói: “Không đúng... Thân trên người này thì mặc quân trang... Tại sao phía dưới lại là...” Gã nâng một tấm vải dệt lên, nhíu mày hỏi: “Đây là... Áo ngủ à?”

Cái gì?

Tất cả mọi người cảm thấy bất ngờ, tiến lên quan sát.

Kết quả, một chuyện khiến ai cũng không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra, chỗ khoang bụng tử thi bỗng nhiên tuôn ra một tiếng súng nặng nề, binh sĩ vừa mới phát hiện áo ngủ trong nháy mắt đã trúng đạn vào đầu, chết ngay tức khắc!

Mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên, những người có mặt không ai phản ứng kịp, chỉ có sự chú ý của binh sĩ lắp bắp kia có hơi tập trung một chút, gã vội vã nhắm họng súng ngay tử thi.

Nhưng mà chỗ bụng tử thi lại vang lên hai tiếng súng nữa, cổ của binh sĩ lắp bắp tuôn ra một lỗ máu, nhất thời máu tuôn như suối!

Mà binh sĩ vừa mới châm điếu thuốc bên cạnh cũng bị bắn trúng bả vai!

Hả?

Mọi người kinh hãi, vội vàng lấy súng phản kích, nhưng phía dưới thi thể kia phút chốc có một người mặc áo ngủ tơ vàng lăn ra, người này cả người đầy máu, nhất là phần mặt đã hoàn toàn bị máu đông bao lấy, hệt như một người làm từ máu vậy.

Trong tay người này cầm một khẩu súng lục, vừa mới lăn ra thì lập tức nổ súng bắn những binh sĩ kia!

Ầm...

Ầm...

Thuật bắn súng của người này cực chuẩn, gần như không trượt phát nào, chỉ trong nháy mắt đã khiến ba binh sĩ còn lại ngã xuống đất, trong khoảnh khắc vậy mà chỉ còn sót lại người cuối cùng.

Binh sĩ cuối cùng bởi vì lúc mọi chuyện xảy ra thì đang đi vệ sinh, cự ly cách chỗ này hơi xa một chút nên mới tránh thoát một kiếp. Lúc này chợt thấy đồng đội của mình lần lượt ngã xuống đất thì gã bất chấp cả kéo quần, nhanh chóng lấy súng trường.

Mà vào lúc này, người máu kia đã phát hiện gã, nã vào gã một phát súng.

Không ngờ tên binh sĩ này kinh nghiệm phong phú, vừa thấy mình không kịp lấy súng thì ngay tức khắc ngã xuống đất, cứ thế trốn được làn đạn của người máu kia...

Mà đúng lúc này, gã phát hiện người máu đó đã bắn hết đạn, người máu liên tục bắn về phía gã mấy phát nữa nhưng súng lục lại không có phản ứng gì.

Binh sĩ này nhất thời lại thấy hy vọng, nhanh chóng bổ nhào trở lại, muốn nhặt súng trường của mình.

Nhưng mà, hiển nhiên người máu không muốn cho gã cơ hội này, dưới tình thế cấp bách, hắn ta coi súng lục như ám khí mà ném về phía gã.

Lực tay của người máu vô cùng mạnh mẽ, súng lục bay đi vừa nhanh vừa chuẩn, nếu bị khẩu súng này đập trúng thì chắc chắn sẽ không dễ chịu.

Có điều tên binh sĩ này cũng là một vị cao thủ có thực lực không tầm thường, ban đầu gã cũng bị người máu làm hoảng sợ, nhưng bây giờ đã kịp hiểu ra vừa rồi người máu kia cũng chỉ giấu mình trong một bộ thi thể mà thôi.

Nói cách khác, người máu này cũng là người chứ không phải là ma!

Vì thế, binh sĩ này cũng là kẻ tài cao gan lớn, mặc kệ ý định cầm lại súng trường, nhào lộn sang ngang một cái, vừa trốn khỏi khẩu súng lục bị ném sang vừa nhào tới tấn công người máu kia...

Người này kinh nghiệm phong phú, rất có tâm kế, trong lúc xông về phía người máu, gã còn nghĩ sẵn quy trình tấn công, trong lúc lộn nhào, gã còn rút con dao găm chém sắt như chém bùn được giấu trên mắt cá chân ra!

Mắt thấy cách người máu càng ngày càng gần, khóe miệng gã vểnh lên một nụ cười kỳ dị đầy tự hào, tự nhận sau khi cho người kia một dao là xong chuyện.

Nhưng mà, gã vừa mới vọt tới giữa không trung thì trước mắt đột ngột tối sấm, lại bị người máu kia dùng áo ngủ tơ vàng chụp lấy đầu!

A!

Trong khoảnh khắc kinh hãi, gã gấp gáp vung dao găm, đâm loạn trong không trung, bởi vì quá vội vàng nên dao găm không đâm trúng gì cả.

Sau đó gã phát hiện cổ mình bị một cánh tay vô cùng mạnh mẽ ghìm chặt. Ngay sau đó, ánh mắt gã dần lộ ra vẻ tuyệt vọng, chỉ nghe chỗ cổ vang lên hai tiếng “rắc rắc” thì đã bị người ta bẻ gãy xương cổ, đi đời nhà ma rồi!

Mãi đến lúc sắp chết, ánh mắt của gã vẫn không nhắm lại, vẫn biểu lộ vẻ hoảng sợ và khó tin...

Bộp!

Người mạnh mẽ giết gã đương nhiên chính là người máu kia!

Giờ phút này, người máu không kịp ngừng nghỉ, sau khi nhanh chóng vứt thi thể của binh sĩ xuống đất thì thuận tay đoạt lấy dao găm của gã, sau đó tiêu sái ra vẻ ngầu mà quay sang một hướng khác...

Hóa ra tên binh sĩ bị hắn ta nổ súng bắn trúng bả vai lúc nãy còn chưa chết, giờ phút này đang ra sức nhặt súng trường lên muốn bắn lén hắn ta.

Kết quả, người máu tựa như có mắt sau lưng, thuận tay ném dao găm thì chuẩn xác đâm trúng mục tiêu là yết hầu người này, tử thi lập tức ngã xuống đất...

Lúc này, người máu nhanh nhẹn xóa máu tươi trên mặt mình đi, theo ngọn lửa không ngừng lập lòe, cuối cùng hắn ta cũng lộ ra diện mạo vốn có của mình, đúng là vị đặc công người Hàn Quốc - Lee Bon Seong kia!

Ken két...

Ai ngờ, Lee Bon Seong vừa mới lau số máu trên mặt xong, binh sĩ bị hắn ta bắn trúng lúc trước vậy mà còn chưa chết, gã cũng lén lút cầm lấy súng trường muốn bắn Lee Bon Seong.

Nhưng mà, lúc tên binh sĩ đó sắp bóp cò thì một tảng đá khổng lồ bỗng nhiên giáng từ trên trời xuống. Một tiếng “ầm” vang lên, đập đầu người này nở hoa!

Bịch...

Khi tử thi ngã xuống đất, Jacob với thân hình cao lớn đi ra từ bóng đêm, cao giọng oán giận với Lee Bon Seong: “Lão Lee kia, anh cũng quá độc rồi đấy! Đã nói là một người một nửa cơ mà! Thế mà chỉ chừa cho tôi có một người...”