Cuồng Thám

Chương 1352: Chương 1352





CƯỠI NGỰA PHÓNG RỐC KÉT

Bến tàu mạn Bắc của đảo Kỳ Tích.

Máy phát điện thủy triều được dựng giữa biển cách chỗ bến tàu hướng Bắc chừng một cây số. Giờ phút này, Tịch Vĩ đã sớm dẫn theo đám người Scott đi thuyền đến chỗ máy phát điện để tìm kiếm kim cương, chỉ để lại bốn tên binh sĩ trấn giữ bến tàu mạn Bắc.

Trong đó, một tên binh sĩ nằm trong một chiếc ca nô trên bến tàu, đè thấp mũ, nhắm mắt dưỡng thần.

Mà ba tên binh sĩ khác thì lại đứng bên bờ biển, vừa tuần tra, vừa bàn tán chuyện gì đó...

“Sao rồi? Thử liên hệ lại lần nữa xem sao?” Người đầu tiên nói: “Máy bay đã lâu lắm không trả lời rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải nói có xe máy thôi sao? Chẳng lẽ vẫn chưa ngăn cản được à?”

“Đừng nói đùa nữa!” Tên còn lại nhìn bộ đàm trong tay, nói: “Một chiếc xe máy mà thôi, chẳng lẽ máy bay lại không cản được hả? Còn có thể chạy đến chỗ chúng ta à? Hơn nữa, không phải bên mình mới phái hai xe sang đó tiếp ứng sao?”

“Đúng, đúng...” Người đầu tiên gật đầu: “Chắc là không có vấn đề gì đâu!”

“Có điều...” Lúc này, người thứ ba nói chuyện: “Vẫn không thể phớt lờ được! Tôi nghe nói những người mà chúng ta phải đối phó không ai là kẻ dễ bắt nạt đâu! Có người là lính đánh thuê giống như chúng ta, thậm chí còn có gián điệp và đặc công, sau lưng bọn chúng đều có ô dù, không thể trêu vào.”

“Bây giờ ông chủ không sợ bọn họ uy hiếp chúng ta đâu, chỉ sợ lỡ như bọn họ chạy thoát thì sẽ để lại hậu hoạn khôn lường đó!”

“Chắc là không đâu!” Người thứ hai lại liếc nhìn bộ đàm, nói: “Chỗ này là hải đảo, lại bị chúng ta cắt đứt thông tin liên lạc, bọn họ chạy đi đâu được?”

“Đừng nói mạnh miệng!” Người thứ ba lắc đầu phản bác: “Hải đảo này không nhỏ, nếu như tìm chỗ nào đó trốn đi thì cũng khó tìm lắm!”

“Chậc chậc...” Người đầu tiên bắt đầu dùng ống nhòm ban đêm tra xét xung quanh, cũng lo lắng nói: “Bên máy bay với bên tòa thành sao mãi vẫn không đưa tin về thế? Cứ tiếp tục thế này thì ông chủ sẽ nổi bão đó!”

“Đúng đấy!” Người thứ hai nhìn bộ đàm lần thứ ba: “Nếu như chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong, chắc chắn ông chủ sẽ làm thịt chúng ta mất!”

“Hay là...” Người thứ ba nghĩ kế: “Anh hỏi một chút đi?”

“Như vậy sao được?” Người thứ hai vội vàng đè bộ đàm lại: “Anh cũng biết nguyên tắc mà! Chúng ta chỉ nghe lệnh thôi, sao mà chủ động liên lạc được?”

“Hả? Hả hả hả...” Ai ngờ, mới vừa nói tới đây, binh sĩ cầm ống nhòm kia lại bỗng nhiên ngớ ra một phen, vội vàng xua tay hô với hai người khác: “Hai người... Hai người mau xem kìa... Đó là gì vậy?”

Hửm?

Ba người hoảng sợ, nhanh chóng nhìn theo hướng đó, trên mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ nghi ngờ.

“Đó...” Người cầm ống nhòm nói: “Chắc là một con ngựa! Mà còn... là ngựa đua nữa? Trên người có số kìa!”

“Hả? Tình huống gì đây?” Người cầm bộ đàm nhíu mày, không kìm lòng được hỏi một câu: “Ngựa ở đâu ra?”

“Không phải trên đảo có trường đua ngựa sao? Chắc là từ đó chứ gì?” Người thứ ba không đủ tự tin, trả lời: “Chẳng lẽ... Bên trường đua ngựa đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Trên đó có người!” Người cầm ống nhòm hô: “Trên người cũng có dãy số, hẳn là một người đua ngựa nhỉ?”

“Đờ mờ!” Người thứ hai vội vàng đoạt lấy ống nhòm, sau khi nhìn thấy đúng là có người thì nhanh chóng nâng khẩu súng trường trong tay lên.

Hai người khác thấy thế, cũng nhanh chóng giơ súng lên.

“Kỳ quặc, đúng là kỳ quặc mà!” Người thứ ba buồn bực nói: “Không thể nổ súng bậy bạ được, lỡ là người một nhà thì sao?”

“Không thể nào!” Người thứ hai lắc đầu: “Người một nhà thì nên chào hỏi từ sớm!”

“Vậy thì đừng có lằng nhằng nữa.” Người thứ ba vội vàng thúc giục: “Nhanh dùng bộ đàm liên hệ một phen đi!”

“Hả?” Người đầu tiên bỗng nhiên chỉ vào con ngựa đua càng ngày càng gần kia nói: “Hai người xem, không phải tên kia đang chào hỏi chúng ta à?”

Mượn ánh trăng sáng nhạt, mọi người nhìn thấy người trên lưng ngựa đúng là đang giơ cánh tay lên với bọn họ, giống như đang muốn chào hỏi vậy.

“Để tôi xem thế nào!” Người thứ hai lại lấy ống nhòm qua, kết quả vừa nhìn thì sợ đến mức hồn bay lên trời, mắng hai người khác: “Chào cái con mẹ nó! Rốc... Rốc Rốc rốc... Đó là ống phóng rốc két!”

Vào lúc thế này, không cần hắn ta nhắc nhở, hai người khác cũng thấy người cưỡi ngựa kia vẫy vẫy cánh tay, còn gác một cái ống phóng rốc két đáng sợ trên vai, đầu đạn của ống phóng rốc két vừa lúc chĩa về phía ba người bọn họ!

A!!!

Ba người sợ đến mức phát điên rồi, đâu dám nổ súng phản kích, nhanh chóng quay đầu lại, bổ nhào lên bờ cát...

Không sai!

Người cưỡi ngựa kia đương nhiên chính là Triệu Ngọc.

Sau khi hắn có phương tiện giao thông, quần áo và vũ khí thì đương nhiên lựa chọn đánh thẳng phá Hoàng Long, xung phong tới bến tàu!

Cưỡi trên con ngựa cao to kia, thêm cả ống phóng rốc két trong tay, Triệu Ngọc nhất thời có cảm giác mình được siêu anh hùng bám vào người, ngay cả cằm cũng cao ngạo nâng lên...

Vó ngựa lộc cộc, giống như có âm nhạc cổ vũ bên tai làm cho lòng người thêm phấn chấn, khiến Triệu Ngọc càng có lòng tin hơn, tràn ngập ý chí chiến đấu.

Lúc nhìn thấy bên bến tàu đúng là có binh sĩ canh gác, hắn ngẩng đầu lên thật cao, lộ ra ánh mắt miệt thị chúng sinh, sau đó gác ống phóng rốc két lên vai mình.

Tuy trước đó, hắn đã sử dụng thuốc bổ sung năng lượng, khiến cơ thể sản sinh ra tác dụng phụ nhất định nhưng sau khi hắn sử dụng thuốc hồi phục năng lượng tàng hình thì dù khiêng ống phóng rốc két lên cũng không có vấn đề gì.

Đương nhiên, Triệu Ngọc cũng là người giấu sự tinh tế sau vẻ cứng rắn, trước kia hắn từng thấy rất nhiều trường hợp ống phóng rốc két phóng ra thất bại trong phim, thậm chí còn có người bắn ngược hướng, khiến mọi chuyện hỏng bét!

Hừ hừ!

Đùa à, Triệu Ngọc thân là cuồng thám, sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp thế này được?

Bởi vậy, trên đường đến đây, Triệu Ngọc đã sớm lợi dụng công cụ tìm kiếm tàng hình và học thuộc lòng cách sử dụng ống phóng rốc két.

Bây giờ hắn chỉ có một viên đạn thôi, đương nhiên phải bảo đảm có thể khống chế địch và nắm chắc chiến thắng mới được.

Vì thế, đợi đến lúc tiến vào tầm bắn, Triệu Ngọc lập tức gác ống phóng rốc két lên vai, chuẩn bị thực hiện một màn phóng rốc két xưa nay chưa từng có!

Hừ hừ!

Nhìn thấy ba kẻ địch sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, Triệu Ngọc không khỏi cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm nói, đi chết đi nhé các vị! Nếu muốn trách thì trách mệnh các ông không tốt, gặp phải cuồng thám Triệu Ngọc này đi, ha ha ha...

Vì phòng ngừa kẻ địch nổ súng trước một bước, sau khi Triệu Ngọc ngắm chuẩn thì quyết đoán bóp cò của ống phóng rốc két, “vù” một tiếng, đầu đạn thuận lợi bay ra khỏi nòng súng, tỏa ra một luồng khói đặc rồi bay về phía kẻ địch...

Vù...

Đạn rốc két bay đi vừa nhanh lại vừa ổn định, trong nháy mắt đã bay tới trước mặt kẻ địch, mắt thấy sắp nổ tung rồi.

Nhưng mà điều khiến người ta mở rộng tầm mắt là vụ nổ lớn mà Triệu Ngọc chờ mong không xảy ra, ngay lúc đạn rốc két bay đến thì ba kẻ địch đồng thời bổ nhào trên bờ cát.

Kết quả... Đạn rốc két “vèo” một tiếng bay qua đầu ba người, sau đó không quay đầu lại mà cứ thế bay về phía biển lớn!

Vèo...

Đạn rốc két vừa mới vào biển, vậy mà dán mặt biển bay đi, trong nháy mắt đã biến mất...