Xảy ra chuyện như vậy, không khí có vẻ vô cùng xấu hổ!
Mới đầu, lúc đạn rốc két vừa mới bắn vào trong nước, ba tên binh sĩ vẫn còn sợ muốn chết! Ba người quỳ rạp trên mặt đất, hai tay ôm đầu, sợ vụ nổ mạnh xảy ra tổn thương đến mình.
Nhưng mà, bọn họ đợi một lúc lâu, đợi mãi vẫn chẳng thấy có chuyện gì xảy ra, lúc quay đầu lại và mở mắt ra thì mặc cho ai cũng không ngờ được đạn rốc két kia vậy mà dán mặt nước, bay đi mất rồi...
Chỉ thấy trên mặt biển đen như mực, tiếng sóng vẫn như cũ, không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn xảy ra, thậm chí cũng không khiến đồng đội đang nằm ngủ bên kia giật mình tỉnh lại!
Chuyện này...
Ba người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời còn chưa kịp hồi thần, cảm thấy tim đập vừa nhanh lại vừa hỗn loạn, liên tiếp ngừng lại khoảng chừng 0,5 giây, lúc này ba người mới nhớ tới việc lấy súng phản kích.
Đương nhiên, Triệu Ngọc là người xấu hổ nhất trong những người có mặt, hắn vốn tưởng rằng mình đã học đủ rồi, nhưng lại không ngờ một viên đạn rốc két đang yên lành vậy mà chả hiểu sao lại bay đi mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi, không để lại một tia dấu vết...
Có điều, người thì biết xấu hổ nhưng ngựa thì không biết.
Ngay lúc Triệu Ngọc vì sai lầm trong việc dùng ống phóng rốc két cảm thấy buồn bực thì con ngựa bên dưới vẫn chạy như bay, chỉ trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt kẻ địch.
Lúc này, ba kẻ địch đã tỉnh hồn lại, đang kéo cò chuẩn bị nổ súng.
Đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc cũng không còn cách nào khác, dưới tình thế cấp bách, đành phải chuyển ống phóng rốc két sang bên tay phải, sau đó cố sức đập lên người một tên binh sĩ!
Ống phóng rốc két rất nặng, tốc độ của ngựa lại nhanh, uy lực lúc nện trúng người vô cùng lớn, tên binh sĩ kia nhất thời bị nện đến mức bay lên không trung, sau đó ngã xuống đất chết ngất.
Bởi vì va chạm quá mạnh, tay của Triệu Ngọc không bắt ổn, ống phóng rốc két cũng bị đâm đến mức bị rời tay, rơi xuống bờ cát...
Hả?
Hai tên binh sĩ còn lại quá sợ hãi, vội vàng giơ súng trường lên, chuẩn bị xạ kích Triệu Ngọc.
Không xong rồi!
Mắt thấy ngay cả ống phóng rốc két mà mình cũng không còn, Triệu Ngọc thầm kêu không hay rồi. Bây giờ rơi vào tình huống này, mình muốn chiến thắng hai binh sĩ cầm súng trường trong tay thì có vẻ không có phần thắng nào cả.
Vì thế, Triệu Ngọc đầu óc linh hoạt lập tức thay đổi chiến lược, hắn thấy ngựa đua chạy thẳng về phía biển lớn thì lập tức nghĩ đến một chuyện:
Mục đích của mình là đi cứu cha vợ Miêu Khôn, không cần phải dây dưa với những người này, cho nên không bằng cứ lao thẳng vào trong biển, sau đó lợi dụng bình dưỡng khí tàng hình của mình để bơi tới chỗ máy phát điện thủy triều!
Hoặc là... Hắn đã thấy đằng xa có một ca nô đang thả neo, cũng bắt đầu cân nhắc khả năng mình cướp ca nô thành công là bao nhiêu?
Nhưng mà, tục ngữ nói đúng, kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Ngay tại lúc ngựa đua sắp tới bờ biển, Triệu Ngọc đang chuẩn bị chui vào biển lớn thì con ngựa kia đột nhiên thắng gấp, sau đó hí vang một tiếng, hai vó trước của ngựa đua chồm lên không trung, vậy mà đứng lên trước khi tiếp xúc nước biển!
Ôi trời ạ...
Lần này thì Triệu Ngọc hoảng thật, bởi vì còn chưa tiến vào nước biển, nếu như đâm đầu xuống thì chắc chắn đầu mình sẽ chui vào trong bờ cát!
May mà Triệu Ngọc phản ứng rất nhanh, nhanh chóng co người lại, dùng sức cầm dây cương, lúc này mới không bị quán tính mạnh mẽ quăng khỏi lưng ngựa.
Nhưng mà, tuy Triệu Ngọc không xuống ngựa nhưng hai tên binh sĩ kia đã chĩa thẳng họng súng về phía hắn!
Khoảng cách gần như vậy, cho dù Triệu Ngọc có áo chống đạn tàng hình trên người cũng không thể chống cự quá lâu.
Làm thế nào đây?
Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc đã có dự tính tệ nhất, chuẩn bị lãng phí một cái áo chống đạn tàng hình khi kẻ địch điên cuồng bắn phá, sau đó nhân cơ hội xuống ngựa, vọt vào nước biển để đào thoát.
Nhưng mà, ngay trong thời khắc mấu chốt như vậy, lại một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Triệu Ngọc đang chuẩn bị xoay người xuống ngựa lần nữa thì bên kia bờ cát lại đột nhiên vang lên hai tiếng súng!
Đùng! Đùng!
Tiếng súng thanh thúy, Triệu Ngọc còn chưa hiểu sao lại thế này thì thấy hai tên binh sĩ kia đã bị bắn trúng đầu, chết ngay tại trận!
Hả?
Lần này Triệu Ngọc lại hung hăng xoay lại, vốn thân người đã bay ra ngoài, nhưng lại nắm chặt dây cương một lần nữa, cả người áp vào cổ ngựa, khó khăn lắm mới ổn định được trọng tâm, không bị ngã xuống.
Hí hí hí...
Mũi ngựa phát ra tiếng phì phì, rồi mới ổn định hai vó trước, đứng bên bờ biển.
Phù...
Triệu Ngọc nặng nề thở dốc quay lại, dựa vào kính nhìn ban đêm thì thấy rõ người vừa rồi nổ súng giải vây cho mình đúng là sư tỷ Dagger của nước Pháp - Juliet!
Không ngờ, Juliet lại tới bến tàu nhanh như vậy.
Thật tốt quá!
Vừa thấy quân tiếp viện của mình đến đây, tinh thần của Triệu Ngọc lập tức tỉnh táo lại.
“Hả?”
Ai ngờ, đúng lúc này, từ trên cầu nổi đằng xa lại vang lên một tiếng thét kinh hãi, hóa ra là binh sĩ nghỉ ngơi trên ca nô hét lên.
Triệu Ngọc bên này đánh tới mức náo nhiệt như thế, hắn ta không thể nào không chú ý, vừa thấy có kẻ địch đến, hắn ta vội vã quơ lấy súng trường của mình, chuẩn bị chạy qua cầu nổi tới đây tham chiến.
Nhưng mà, hắn ta vừa mới chạy một nửa thì chợt thấy hai đồng đội của mình bị người ta bắn trúng đầu, nhất thời sợ tới mức co rụt cổ, vậy mà lại chạy ngược trở về, hơn nữa còn mở dây thừng của ca nô ra.
Không hay rồi!
Triệu Ngọc nhìn xung quanh, trên bến tàu thật dài chỉ có duy nhất một chiếc ca nô ở cuối cầu nổi, nếu người này lái ca nô chạy mất thì phải lao lực rồi, dù sao nơi này cách chỗ máy phát điện thủy triều rất xa.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không kịp chào hỏi Juliet, hai chân kẹp lại lập tức cưỡi ngựa đua chạy lên cầu nổi, chạy vội tới chỗ ca nô...
Hả?
Nhìn thấy Triệu Ngọc vậy mà lại cưỡi ngựa đuổi theo, binh sĩ kia lại hoảng sợ, nhanh chóng ném súng trường vào khoang thuyền, rồi nhảy tới đầu thuyền, khởi động ca nô thật nhanh.
Thình thịch thình thịch...
Động cơ trên ca nô lập tức phát ra tiếng kêu chói tai, bọt nước nơi đuôi thuyền quay cuồng kịch liệt, mắt thấy sẽ nhanh chóng phóng đi như bay...
Đậu xanh rau má!
Liều mạng!
Lúc này Triệu Ngọc đã cưỡi ngựa đua tới cuối cầu nổi, hắn nhìn thấy chỗ này cách ca nô không xa, lập tức hạ quyết tâm, mượn quán tính ngựa vọt tới, nhảy thẳng xuống chiếc ca nô kia!
Tuy nhiên, trong lúc Triệu Ngọc liều mạng tìm kế sinh nhai, cú nhảy này không tính là cú nhảy xa nhất, cũng không phải cú nhảy kinh điển nhất, nhưng tuyệt đối là lần mà hắn nhảy tao nhã nhất!
Sau khi nhảy từ trên lưng ngựa xuống, hắn tạo thành một đường cong parabol duyên dáng trong không trung, lại còn thực hiện một động tác xoay người khó khăn mà ngay cả vận động viên chuyên nghiệp cũng khó mà làm được...
Sau đó... Sau đó...
Sau đó ca nô lập tức lái đi, hắn ùm một tiếng ngã vào trong nước, vì thế động tác nhảy xa này hoàn mỹ biến thành động tác nhảy cầu...
Đậu xanh rau má nhà nó!
Cảm nhận được nước biển lạnh lẽo ập vào mình, trong lòng Triệu Ngọc không ngừng chửi đổng, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại biến thành thế này, sao ca nô đó lại khởi động nhanh như thế chứ?
Nhưng mà giờ phút này, Triệu Ngọc muốn mắng hả dạ cũng không được, không biết là trời hay trêu người, hay là động tác xoay người vào nước dùng quá nhiều sức, dây thừng của ca nô vừa lúc buộc vào mắt cá chân của hắn!
Hả?
Hả hả hả...
Triệu Ngọc cảm thấy hoảng hốt, chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên nhẹ nhàng, sau đó bay theo phía sau ca nô...
Thình thịch thịch...
Ca nô dán mặt biển lao đi như bay, đằng sau lại vang lên tiếng Triệu Ngọc tru lên như giết heo: “Đậu... đậu xanh rau... Hu... Ưm ưm ưm...”
Một luồng nước biển ập tới, khiến hắn không thể kêu thành tiếng, cứ thế bị ca nô kéo đi...