Cuồng Thám

Chương 1359: Chương 1359





CON QUẠ ĐƯỢC KHAI QUANG

Ọc ọc ọc...

Bởi vì chưa mang ống dẫn khí nên Miêu Khôn trong lưới đánh cá uống mấy ngụm nước biển. Ông và Triệu Ngọc bị lưới đánh cá buộc rất chặt, gần như không thể động đậy, không có cách nào tránh thoát.

Lưới đánh cá kia bay lên rất là nhanh, chỉ hơn mười giây là hai người đã bị kéo ra khỏi mặt biển, sau đó bị người trên du thuyền kéo lên trên boong tàu!

Rầm rầm...

Lưới đánh cá mở ra, Triệu Ngọc và Miêu Khôn tựa như cá lớn bị bắt vậy, nằm thẳng cẳng trên sàn tàu.

Rắc rắc rắc rắc...

Trên sàn tàu toàn là binh sĩ hoặc cầm súng trường, hoặc cầm cây giáo săn cá, tất cả đang nhắm ngay hai người, bao vây bọn họ.

“Không! Không không không...” Ở boong tàu phía xa, một giọng nói già nua sốt ruột vang lên: “Con gái của tôi... Con gái của tôi đâu? Người đâu rồi?”

Khụ khụ khụ...

Miêu Khôn bị sặc tới mức khó chịu, liên tục ói nước ra. Mà Triệu Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ ràng, giọng nói già nua kia là giọng của Tịch Vĩ.

“Nhanh! Nhanh đi tìm xem!” Tịch Vĩ quay đầu lại quát với hai binh sĩ mặc áo lặn: “Mộng Na vẫn còn ở trong nước!”

“Không được đâu...” Hai thợ lặn đó lắc đầu liên tục, chỉ vào mặt biển nói: “Bên dưới toàn là cá mập! Không đi xuống được đâu!”

“Sao có thể?” Scott nói: “Nơi này là chỗ nước cạn, ở đâu mà có nhiều cá mập như thế chứ?”

“Là thật đó!” Thợ lặn cố gắng giải thích: “Không tin thì các ông có thể xuống xem!”

“Hừ!” Tịch Vĩ dùng sức gõ cây gậy kim loại của mình, cấp tốc đi đến chỗ Triệu Ngọc và Miêu Khôn, la lớn với Miêu Khôn: “Miêu Khôn, nói mau, con gái của tôi đâu?”

“Khụ khụ... Khụ khụ khụ...” Miêu Khôn cố ý ho khan hơn mười lần, mới làm bộ nghi ngờ hỏi ngược lại: “Con gái của ông... Không phải đã lên thuyền rồi sao? Các ông không nhìn thấy à?”

“A!!!” Tịch Vĩ thật sự rất nóng nảy, lúc này lấy một khẩu súng lục màu trắng ra, chỉ vào đầu Miêu Khôn mà cả giận nói: “Nói mau! Nếu không thì tôi để cho ông đi gặp Grimm ngay bây giờ đấy!”

“Được, được rồi... Ông đừng kích động, đừng kích động...” Miêu Khôn vội vàng giơ hai tay lên chậm rãi nói: “Tôi nói, tôi nói! Kim cương ở bên trong máy phát điện, tôi phỏng chừng lúc này chắc đã bị con gái của cầm rồi, các ông nên liên hệ nhanh nhanh đi!”

“Ông! A!!!” Ngực Tịch Vĩ lên xuống kịch liệt, tay cầm súng lục không ngừng run rẩy: “Nếu ông dám lừa tôi, tôi bảo đảm ông sẽ chết rất thảm!”

Nói xong, ông ta lập tức quay người lại, ra lệnh cho hai thợ lặn kia: “Nhanh lên! Đi tìm con gái của tôi về nhanh lên, còn có kim cương nữa! Nhanh lên!”

“Nhưng... Nhưng mà ông chủ...” Một thợ lặn khó xử nói: “Cá... Cá mập...”

Đoàng!

Thợ lặn còn chưa nói dứt lời, Tịch Vĩ đột nhiên nâng cánh tay lên, bắn một phát súng vào chân hắn ta khiến mọi người hoảng sợ.

“Tôi không muốn nói lần nữa!” Tịch Vĩ gầm thét với bọn họ: “Có lẽ cá mập sẽ không ăn các ông, nhưng tôi thì nhất định sẽ giết các ông! Câu hỏi xác suất này chắc là không khó lắm đúng không? Nhanh! Đi nhanh lên!”

Dưới sự gầm thét mất lý trí của Tịch Vĩ, hai thợ lặn kia bất đắc dĩ mang trang thiết bị lặn, cầm cây giáo săn cá mập lên, nhảy vào biển một lần nữa...

“Hừm...” Cơ thể Tịch Vĩ còn đang run rẩy kịch liệt, ông ta nhắm mắt lại hít sâu, sau đó đột nhiên xoay người lại, lại dùng súng lục chỉ vào ót của Triệu Ngọc, giận dữ hét: “Nói! Rốt cuộc thì cậu... là ai?”

“Nè nè...” Miêu Khôn vừa thấy Triệu Ngọc có nguy hiểm, vội vàng giải thích: “Cậu này là thần thám của Trung Quốc chúng tôi, chắc ông còn không biết hả?”

“Thần thám Trung Quốc, ha ha... Ha ha...” Tịch Vĩ phát ra tiếng cười như thần kinh, trừng mắt đằng đằng sát khí mà hét lên: “Cậu ta... Cậu ta một người... gần như xử lý một nửa đoàn đội của tôi! Bao gồm một máy bay trực thăng vũ trang, một con thuyền ca nô, hai chiếc xe điện, còn có một súng máy cỡ lớn và hai viên đạn rốc két!”

“Ông lại nói với tôi, cậu ta chỉ là một thám tử phá án thôi?” Ông ta lại chỉ vào ót Triệu Ngọc quát: “Cậu... Cậu... Rốt cuộc sao lại đến đây được? Cậu đến đây bằng cách nào?”

“Ha ha ha...” Ai ngờ, nghe thấy tiếng Tịch Vĩ gầm thét, bỗng nhiên Miêu Khôn nở nụ cười, nói với Tịch Vĩ: “Đầu óc của ông còn bình thường chứ? Cậu ta mà trâu bò như vậy hả? Sử Thái Long đến đây cũng không làm được vậy đâu nhỉ? Lão Tịch à, đã tới lúc nào rồi, đừng có đùa kiểu này nữa có được không?”

“Ừm...” Đối mặt với họng súng, Triệu Ngọc cố gắng nhớ lại, sửa chữa lời của Tịch Vĩ: “Ông nói không nghiêm túc chút nào, tôi chỉ thấy có một viên đạn rốc két thôi, nếu như là hai viên thì sẽ không biến thành như bây giờ đâu!”

“Cái gì?” Lần này đến lượt Miêu Khôn hoảng sợ, ông nhìn Triệu Ngọc một cách khó tin, đầu lưỡi cũng không còn nhanh nhẹn: “Cậu... Cậu cậu cậu... Đúng là cậu làm?”

“Những người đó... Đối phó với một đội quân còn dư sức nữa là! Nhưng vì sao... Vì sao lại như vậy? A...” Tịch Vĩ gõ gậy ầm ầm ầm: “Tôi chỉ muốn lấy được kim cương mà thôi, có cần phải đối xử với tôi như vậy không? Nhiều năm như vậy rồi, ‘hết sức cẩn thận’ là danh hiệu của tôi, nhưng... Nhưng cậu lại... Cậu lại hủy hoại danh dự của tôi chỉ trong chốc lát... Cậu...”

Tịch Vĩ phẫn hận dùng súng chỉ vào đầu Triệu Ngọc, có vẻ sẽ nổ súng ngay.

“Đúng vậy! Cậu ta phá vụ án Molly bị hại, tránh được đòn tấn công của rốc két, giết nhiều người của chúng ta như vậy, bây giờ thậm chí còn có thể đuổi theo đến tận đây...” Scott đứng ở đằng xa, nói một câu quảng cáo kinh điển: “Năng lực của cậu thật sự vượt quá tưởng tượng của tôi rồi!”

“Không không không...” Miêu Khôn nhìn thấy Tịch Vĩ ngập tràn sát ý, vội vàng khuyên giải nói: “Hoàn toàn không có chuyện như vậy! Trong này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, cậu ta...” Ông chỉ vào Triệu Ngọc, sau đó chỉ chỉ vào mình: “Cậu ta đuổi đến đây là vì muốn cứu tôi!”

“Còn đội ngũ của các ông... Không... Không chừng là do bọn Lee Bon Seong làm thì phải? Hoặc là... Xảy ra nội chiến cũng không chừng?”

“Nói mau!” Tịch Vĩ không hề để ý tới Miêu Khôn, lại một lần nữa nhắm nòng súng ngay đầu Triệu Ngọc, quát hỏi: “Cậu... Rốt cuộc là ai? Tôi bảo đảm, đây là cơ hội cuối cùng của cậu!”

Nói xong, nòng súng của Tịch Vĩ lại đến gần thêm vài phần, mắt thấy sắp sửa nổ súng.

“Đừng đừng đừng...” Miêu Khôn căng thẳng khuyên giải: “Lão Tịch à, ông hãy nghe tôi nói, ổn định, ổn định, bây giờ ông có hơi mất lý trí rồi đó, tôi bảo đảm chuyện không phải như vậy đâu! Tôi là người hiểu năng lực của cậu ta nhất, ông thế này... chắc là vì lo cho con gái thôi nhỉ!”

“Ông cứ yên tâm, con gái của ông không sao đâu, thật đó! Tôi cảm thấy bây giờ không chừng cô ta đã tìm ra kim cương rồi, chắc sẽ quay lại ngay mà, nhỉ?”



Không ngờ Miêu Khôn vừa dứt lời, sàn tàu du thuyền vang lên một tiếng động kỳ lạ, chỉ thấy một cái rương thủy tinh hình chữ nhật đột ngột xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Sau đó, cảnh tượng khiến Miêu Khôn và Triệu Ngọc gần như sụp đổ đã xảy ra: Hai cánh tay trắng như tuyết chộp vào lan can bên mép thuyền, một người mặc đồ lặn cao cao xuất hiện trên boong tàu!

Trong phút chốc, tóc của Triệu Ngọc và Miêu Khôn đã dựng thẳng lên, giống như gặp ma giữa ban ngày vậy, vì người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này không phải ai khác, mà là… Tịch Mộng Na.