Mặt nước trước mặt ba người Triệu Ngọc bỗng nhiên có hai binh sĩ mặc quần áo trang bị chuyên nghiệp lặn xuống nước, tay cầm cây giáo săn cá mập!
Hóa ra vừa rồi sở dĩ Tịch Mộng Na thắp gậy phát quang là muốn chiếu sáng phương hướng cho đồng đội của cô ta, ý bảo Tịch Vĩ nhanh phái người nghĩ cách cứu cô ta.
Nhưng mà hai binh sĩ tiến đến cứu viện cho dù trong tay có cầm cây giáo săn cá mập thì lúc bọn họ đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi dưới nước lại nhanh chóng bơi về, không chút do dự...
Hai người kia bơi cực kỳ nhanh, vèo vèo một phát đã nhảy ra khỏi mặt nước, biến mất chỉ trong chớp mắt, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
A... Ôi chao...
Nhìn thấy kẻ địch chạy trối chết nhanh như vậy, trong lòng Triệu Ngọc cảm thấy lạnh thật là lạnh. Giờ phút này, ba người bọn họ đang bị một đám cá mập bao vây, tình cảnh vô cùng khó khăn và nguy hiểm.
Mấy con cá mập này hoặc lớn hoặc nhỏ, chủng loại khác nhau, một đám cá mập răng nanh dày đặc sắc nhọn, trông có vẻ rất hung tàn, đáng sợ.
Triệu Ngọc biết, đạo cụ hệ thống của mình tuy nhiều, nhưng không có thứ gì có thể đối phó với cá mập một cách hữu hiệu cả. Một khi mấy con cá mập hung tàn này bổ nhào qua cắn xé thì ba người bọn họ muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được!
Giờ khắc này, Miêu Khôn cũng rơi vào tình trạng hoang mang lo sợ, Tịch Mộng Na cũng vứt chuyện kim cương ra sau gáy, sợ tới mức cả người run rẩy, tim gan lạnh lẽo...
Vù vù vù...
Trong nước không thể nói chuyện, Miêu Khôn giơ tay ra hiệu về phía trước, sau đó dẫn đầu bơi lên trên mặt nước.
Ai ngờ Miêu Khôn vừa nhúc nhích, mấy con cá mập đó lại bơi hung mãnh hơn, có một con trong đó thậm chí còn bơi xẹt qua mông Triệu Ngọc!
Đậu xanh rau má...
Triệu Ngọc sợ tới mức tóc gáy dựng thẳng, cảm giác hoảng sợ này đúng là không thể dùng lời nói mà hình dung được.
Vù...
Thời khắc mấu chốt, Tịch Mộng Na lại dẫn thắp thêm một cây gậy phát quang, gậy phát quang trong nháy mắt đã sáng lên, nhất thời dọa rất nhiều cá mập hoảng sợ phải lui ra ngoài.
Hả?
Triệu Ngọc ngẩng đầu lên quan sát, vậy mà lại phát hiện một tình huống bất ngờ, vội vàng kéo Miêu Khôn ý bảo ông đừng có lộn xộn.
Miêu Khôn liên tục nhíu mày, giơ tay ra hiệu hỏi Triệu Ngọc “vì sao”.
Triệu Ngọc bắt lấy rương thủy tinh trong tay Miêu Khôn, chỉ vào đáy hòm liên tiếp làm mấy điệu bộ. Miêu Khôn lật cái rương lại xem, lúc này mới giật mình hiểu vấn đề nằm ở đâu!
Thật không ngờ dưới đáy rương thủy tinh có vài hình tròn lõm vào, bên trong những chỗ lõm này đang từ từ rướm ra ngoài một chút chất lỏng màu đỏ không rõ là gì...
Tuy không rõ những chất lỏng này là thứ gì, nhưng bọn họ có thể đoán ra, bỗng nhiên có nhiều cá mập tụ tập lại như vậy chắc chắn liên quan tới thứ chất lỏng này, rất có thể là thuốc dụ cá mập nào đó!
Đáng chết!
Miêu Khôn phẫn hận nắm chặt nắm tay, nhìn vẻ mặt kia thì hẳn là ông đang ra sức thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Grimm!
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là quỷ kế âm hiểm do Grimm bày ra, mặc kệ là ai lấy được rương thủy tinh có kim cương giấu trong máy phát điện thì thuốc dụ cá mập trong rương thủy tinh sẽ tự động khởi động, đưa cá mập tới...
Sau khi hiểu ra, Miêu Khôn lập tức lắc lắc cái rương, muốn mở cái rương thủy tinh ra trước sau đó lấy kim cương ra rồi vứt bỏ rương.
Nhưng mà, sau khi ông cẩn thận xem xét các mặt của cái rương thì mới phát hiện cả cái rương thủy tinh này là một khối liền, thậm chí cả nắp rương cũng không có!
Vù vù vù...
Miêu Khôn tức giận thở ra mấy bọt khí thật lớn, rõ ràng là lại mắng người.
Có điều, tuy cha vợ tức giận nhưng lại vô cùng quan tâm đến Triệu Ngọc, ông cảm thấy Triệu Ngọc đã rất lâu chưa hít thở không khí từ bình dưỡng khí nên lúc này không để ý cá mập uy hiếp, nhanh chóng chuyển ống dưỡng khí qua cho Triệu Ngọc.
Ừm...
Triệu Ngọc cố làm ra vẻ hít vào vài hơi, lại còn cố làm ra vẻ ngoắc ngoắc tay với Tịch Mộng Na, Tịch Mộng Na nghe lời bơi qua, lần nữa miệng đối miệng truyền khí với Triệu Ngọc...
Lúc này Miêu Khôn đã bất chấp con rể mình thân thiết với phụ nữ khác thế nào, ông chỉ cố gắng lật qua lật lại cái rương, muốn tìm một cái chốt mở nào đó có thể chặn thuốc dụ cá mập kia lại.
Nhưng mà cả cái rương thủy tinh này tinh xảo bóng loáng, vốn không có chốt mở nào.
Ngay sau đó, ông lại thử lắc qua lắc lại nhưng rương đựng kim cương kia không phải làm từ thủy tinh bình thường, không thể nào lắc vỡ được.
Triệu Ngọc thấy thế, đành phải đẩy mỹ nữ ra, bắt đầu xé rách quần áo của mình định dùng quần áo ngăn chặn mấy khe hở đang rỉ thuốc kia...
Ai ngờ, Triệu Ngọc chỉ mới xé được có một mảnh vải thì loại chất lỏng màu đỏ này càng thấm càng nhiều, dần dần chuyển từ thấm thành phun ra!
Mà chất lỏng phun ra mấy con cá mập kia cũng không kìm nén được nữa, một đám rộn rạo, mắt thấy sẽ bổ nhào qua xé ba người thành mảnh nhỏ ngay!
Không...
Không được!
Trong phút chốc, hình như Triệu Ngọc hiểu ra điều gì, hắn vội vàng bỏ việc xé rách quần áo, đưa tay ra đoạt lấy rương thủy tinh vung tay lên muốn ném vào trong đáy biển!
Phù phù phù...
Nhìn thấy Triệu Ngọc muốn vứt kim cương, Miêu Khôn nhanh chóng đưa tay ra ngăn cản hắn lại, hơn nữa còn hộc ra rất nhiều bọt khí, nhổ luôn ống dẫn khí ra nói: “Triệu Ngọc à, đây là kim cương vô giá đó, sao mà nói ném là ném vậy?”
Chết tiệt!
Triệu Ngọc cũng hộc ra rất nhiều bọt khí, đáp lễ: “Cha vợ à, đã đến lúc nào rồi hả? Con cũng đâu thể muốn tiền không muốn mạng chứ?”
Vù...
Một con cá mập to khỏe bỗng nhiên vọt tới, xông qua trước người bọn Triệu Ngọc, mạnh mẽ va vào bọn họ, khiến hai người không ngừng lảo đảo dưới nước...
“Ài...”
Lúc này, hình như Miêu Khôn đã hiểu ý của Triệu Ngọc rồi, tuy kim cương rất quý giá nhưng nếu so với tánh mạng của mình thì còn chưa đến mức khiến mình bị ma quỷ ám ảnh như thế!
Nghĩ đến đây, Miêu Khôn đành phải lưu luyến không rời mà buông tay!
Thật ra Triệu Ngọc cũng không nỡ, nhưng tình huống nguy cấp như vậy rồi, hắn vẫn dứt khoát kiên quyết giơ rương đựng kim cương lên, dùng sức vứt xuống vùng nước sâu...
Nhưng mà, lần này chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, Triệu Ngọc vừa mới vứt cái rương thì Tịch Mộng Na kia lại nhảy lên, một đầu đâm xuống biển sâu đuổi theo rương đựng kim cương...
Không!
Không không không!
Triệu Ngọc nhanh chóng đưa tay ra khó khăn lắm mới kéo chân của Tịch Mộng Na lại, nhưng cô ta lại giống như đã nổi điên, một cước đá văng Triệu Ngọc, vẫn cố chấp đuổi theo cái rương...
Lúc này, cái rương dần dần chìm xuống, mấy con cá mập đó cũng bộc phát hung tính, một đám vẫy đuôi, mở cái miệng to như bồn máu khiến người ta sợ hãi kia đuổi theo vào vực sâu!
Chỉ trong nháy mắt, mấy con cá mập đó che phủ bóng dáng của Tịch Mộng Na, cuối cùng không nhìn thấy gì nữa...
Không...
Không...
Sao lại... Sao có thể như vậy chứ...
Cánh tay Triệu Ngọc vẫn vươn về phía vực sâu như cũ, hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao Tịch Mộng Na lại làm như thế? Chẳng lẽ... Kim cương bị người ta gọi là đá vận mệnh mà còn quan trọng hơn cả tính mạng con người hay sao?
Chuyện này... Chuyện này thì có đạo lý gì?
Phù...
Nhìn thấy cảnh này, Miêu Khôn cũng có phần cảm khái, vỗ vỗ sau lưng Triệu Ngọc xem như biểu lộ an ủi tạm thời. Sau đó, ông nhanh chóng đưa ống dẫn của bình dưỡng khí qua cho Triệu Ngọc, để hắn hít một ngụm không khí.
Nhưng mà, ngay lúc Triệu Ngọc ngẩng đầu lên, chuẩn bị hít một ngụm tượng trưng thì hắn nhìn thấy trên đỉnh đầu hai người trên bỗng nhiên xuất hiện một vật thể hình trứng đang lao đến với tốc độ cực nhanh!
Đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc kinh hãi, vội vàng kéo Miêu Khôn tránh né, nhưng không ngờ vật thể hình trứng kia sau khi bay đến đỉnh đầu bọn họ, bùm một cái nổ tung, biến thành một tấm lưới lớn!
Cái lưới này mở ra rất nhanh, thu lại cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bắt Triệu Ngọc và Miêu Khôn vào trong lưới, không thể tránh thoát được!
Ngay sau đó, lưới lớn bắt đầu nổi lên trên, Triệu Ngọc và Miêu Khôn bị người ta nhanh chóng kéo về phía mặt biển...