Cuồng Thám

Chương 1357: Chương 1357





DÙNG MIỆNG TRẢ MIỆNG

Con cá mập đột nhiên xuất hiện kia đong đưa thân hình khổng lồ của nó, bơi qua đầu binh sĩ người da đen kia.

Tuy dao găm mà Triệu Ngọc ném ra ngoài vừa lúc trúng vào thân con cá mập kia, nhưng lúc ấy bởi vì sức phóng của dao găm ở trong nước đã rất yếu, cá mập lại da dày thịt béo nên dao găm chỉ bắn lên thân cá một cái rồi rơi xuống vùng nước sâu, cá mập không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục bơi về phía trước...

Cảm thấy trong nước bắt đầu có gợn sóng lạ và vẻ mặt đầy hoảng sợ của Triệu Ngọc, người da đen kia tò mò ngẩng đầu nhìn thử, kết quả khi vừa nhìn thấy, hắn ta còn sợ hơn Triệu Ngọc rất nhiều, sợ tới mức câm như hến, không dám nhúc nhích!

Ọc ọc...

Con cá mập to lớn kia bơi theo hình chữ S, chỉ vài giây sau đã bơi ra rất xa, biến mất không thấy bóng dáng.

Phù...

Triệu Ngọc và binh sĩ người da đen cùng nhẹ nhàng thở ra, cả hai người đều vô cùng hoảng sợ.

Thở hổn hển liên tục vài hơi, binh sĩ người da đen mới nhớ lại mình và Triệu Ngọc có quan hệ đối địch, nhanh chóng quơ lấy dao găm muốn đâm Triệu Ngọc.

Nhưng mà, cánh tay của hắn ta mới vừa nâng lên thì Triệu Ngọc lại bỗng dưng hộc ra mấy cái bọt khí thật to, làm ra vẻ vô cùng sợ hãi mà nhìn ra sau lưng binh sĩ người da đen.

Hả?

Binh sĩ người da đen hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại quan sát, nhưng mà phía sau hắn ta ngoại trừ nước biển đen nhánh thì không có gì cả.

Không hay rồi!

Lúc này hắn ta mới hiểu mình mắc mưu, lúc hắn ta quay đầu lại thì Triệu Ngọc đã sớm bơi đến gần, dùng một tay rút ống dưỡng khí của hắn ta ra!

Phù phù phù...

Binh sĩ người da đen đột nhiên không thể hít thở, nhất thời luống cuống cả tay chân, Triệu Ngọc lại nhân cơ hội vung chân đá hắn ta xuống vùng nước sâu bên dưới...

Lúc này, cho dù cũng nhìn thấy có cá mập bơi qua nhưng Tịch Mộng Na đã rơi vào cảnh không lo nổi cho mình, cô ta nhiều lần muốn nối ống dưỡng khí lại nhưng thử vài lần mới phát hiện ống dưỡng khí đã bị Triệu Ngọc làm hỏng rồi...

Dưới tình thế cấp bách, cô ta chỉ có thể ra sức bơi về phía mặt biển, muốn nhanh chóng nổi trên mặt nước để hít thở.

Nhưng mà, cô ta mới vừa bơi tới lớp nước có đặt máy phát điện thì đột ngột cảm thấy dưới chân bị kéo xuống, mắt cá chân của mình đã bị Triệu Ngọc bơi tới bắt lấy.

Ưm ưm ưm...

Tịch Mộng Na vừa sợ vừa vội, vừa giẫm vừa đạp trong lúc bối rối nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi ma trảo của Triệu Ngọc khó chơi. Càng không thoát được, cô ta lại càng sốt ruột, uống liên tục mấy một ngụm nước biển, mắt thấy sắp sửa không kiên trì nổi nữa rồi.

Ai ngờ ngay sau đó, binh sĩ người da đen kia ngoan cường bơi lên, túm lấy bàn chân Triệu Ngọc ở dưới nước.

Cơ thể của Triệu Ngọc nghiêng lệch qua nên buông tay, cuối cùng Tịch Mộng Na cũng thoát được, lại cố hết sức bơi lên mặt nước.

Mà ngay lúc Tịch Mộng Na nỗ lực thì cô ta chợt thấy ngạc nhiên với hai cảnh tượng: Một cảnh tượng là Miêu Khôn đã với cả cánh tay vào trong khe hở của thùng máy phát điện, nhìn biểu cảm trên mặt ông thì chắc là đang nắm thứ gì trong tay...

Mà một cảnh tượng khác lại là, không biết từ khi nào mà bên cạnh máy phát điện đã có vài con cá mập nữa bơi tới!

Trừ con cá mập đầu búa kia ra, còn có mấy con cá mập khác mà cô ta không biết chủng loại cũng đang bơi quanh mấy cái máy phát điện, cảnh tượng này thật là đáng sợ!

Chuyện này...

Tịch Mộng Na hoảng sợ nhìn những mấy con cá mập ấy, càng ngày càng cảm thấy không hợp lý, cảnh tượng này không còn là đáng sợ nữa rồi, thậm chí có phần kỳ quái!

Có điều, bởi vì sắp không nín thở nổi nữa nên Tịch Mộng Na bất chấp Miêu Khôn và cá mập, cố gắng bơi lên mặt nước bằng tốc độ nhanh nhất, cô ta muốn mình nhanh chóng bơi tới mặt biển để hít thở.

Nhưng mà, lúc này đang lúc thủy triều, khoảng cách từ chỗ đặt máy phát điện tới mặt biển khoảng chừng hơn mười mét, Tịch Mộng Na vốn đã không nín thở nổi nữa, còn chưa bơi lên được mấy mét thì không nín được, trong miệng không ngừng phun ra một đám bọt khí, mắt thấy sắp chết đến nơi...

Không ngờ ngay lúc cô ta sắp bị chết đuối thì không biết khi nào Triệu Ngọc đã bơi từ dưới nước tới chỗ đó, sau khi bơi tới trước mặt Tịch Mộng Na, vậy mà hắn hé miệng dán vào miệng Tịch Mộng Na, sau đó thổi qua cho cô ta vài ngụm không khí.

Ưm ưm ưm...

Mới đầu, Tịch Mộng Na không biết Triệu Ngọc muốn làm gì, nhưng vẫn ra sức quẩy người một cái, lúc cô ta phát hiện mình vậy mà lại có không khí để hô hấp thì nhanh chóng ôm lấy đầu Triệu Ngọc, hung hăng ngăn miệng của hắn lại không chịu buông tay ra nữa!

Thật ra phương pháp miệng đối miệng cung cấp không khí này vốn dĩ không khoa học.

Nhưng mà Triệu Ngọc thật không đành lòng nhìn một cô gái xinh đẹp nhường này chết đuối dưới nước như vậy cho nên động lòng trắc ẩn, ngầm sử dụng một cái bình dưỡng khí tàng hình cho cô ta, giúp cô ta hít thở.

Còn dùng miệng thổi khí chẳng qua là một loại hình thức giả vờ ngầu dưới nước của hắn mà thôi. Hắn cảm thấy nếu lúc trong lâu đài, Tịch Mộng Na dùng miệng vũ nhục hắn thì bây giờ hắn muốn dùng phương thức tương tự để đáp trả, cái này gọi là dùng miệng trả miệng.

Đương nhiên, trừ lòng trắc ẩn ra, Triệu Ngọc không muốn để cho Tịch Mộng Na chết ngay lúc này còn có một nguyên nhân khác.

Dù sao, Tịch Mộng Na vốn là hung thủ sát hại tiểu thư Molly, còn là một nhân chứng quan trọng của tất cả mọi chuyện xảy ra trên đảo Kỳ Tích, cho nên giữ tánh mạng của cô ta lại vẫn rất quan trọng trong việc chứng minh mình trong sạch...

Chiêu giả vờ ngầu dưới nước này đúng là xưa nay chưa từng có, Tịch Mộng Na chỉ cho là dưỡng khí mình đạt được là do hút trong miệng Triệu Ngọc ra, cho nên cô ta ôm chặt Triệu Ngọc mà hôn điên cuồng!

Cho dù là loại cuồng đồ như Triệu Ngọc cũng bắt đầu cảm thấy không chịu nổi nữa rồi.

Ngay lúc hai người thi triển đại pháp hít thở thì Triệu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy có người vỗ vỗ bả vai của mình, hắn sợ tới mức run rẩy nhanh chóng đẩy mỹ nữ máu lai này ra.

Nhìn lại, chỉ thấy người vỗ bả vai mình không phải ai khác, mà là cha vợ Miêu Khôn.

Hửm...

Tình cảnh này đúng là khó tránh khỏi có phần xấu hổ...

Có điều cũng còn may, hiển nhiên Miêu Khôn không định so đo tư tình nhi nữ, ông tháo bình ống dưỡng khí của mình xuống, đưa tới bên miệng Triệu Ngọc.

Ý của ông rất là rõ ràng, cha vợ là muốn Triệu Ngọc nhanh thở một hơi, đừng để bị nghẹn chết.

Ui chao...

Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ ra, Miêu Khôn không biết mình có đạo cụ, vì ẩn giấu sơ hở nên hắn hít vài hơi tượng trưng.

Nhìn thấy Triệu Ngọc có dưỡng khí, lúc này Miêu Khôn mới yên lòng.

Nhưng mà, đúng lúc này, bỗng nhiên Triệu Ngọc nhận ra không biết khi nào thì trong tay Miêu Khôn có thêm một đồ vật...

Chờ lúc hắn lợi dụng kính nhìn ban đêm nhìn kĩ thì mới kinh ngạc nhận ra, thứ đó thực ra là một cái rương thủy tinh hình chữ nhật.

Bởi vì rương thủy tinh trong suốt nên có thể nhìn thấy trong rương có một đám tinh thể màu trắng óng ánh...

Chết tiệt!

Không thể nào?

Cả đầu Triệu Ngọc đã ngơ ngác, chẳng lẽ... Mấy thứ óng ánh màu trắng này là... kim cương trong truyền thuyết? Miêu Khôn đã tìm thấy kim cương rồi? Kim cương thật sự bị giấu trong máy phát điện?

Chuyện này...

Ôi chao...

Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc ngạc nhiên thì Tịch Mộng Na bỗng nhiên lấy một cây gậy phát quang từ trên người ra. Gậy phát quang kia được bào chế từ thuốc hóa học, vừa mới sử dụng thì lập tức chiếu sáng cả vùng nước này.

Hả?

Sau khi vùng nước này sáng lên, Tịch Mộng Na liếc thấy rương thủy tinh trong tay Miêu Khôn thì vô cùng kinh ngạc, gần như vô thức đưa tay ra muốn đoạt lấy!

Nhưng mà, cô ta mới vừa vươn cánh tay ra thì lại bị thứ gì đó đụng phải, nhìn lại thì thấy thứ đụng vào cô ta là một con cá mập vô cùng đáng sợ!

Á!

Thật ra Triệu Ngọc đã sớm đề phòng Tịch Mộng Na rồi, không thể để cho cô ta thành công. Nhưng mà hắn tuyệt đối không ngờ lại có một con cá mập xông lên va vào Tịch Mộng Na.

Chuyện này...

Số cá mập xúm lại càng lúc càng nhiều, lúc này Triệu Ngọc mới nhận ra phi vụ phiêu lưu kinh hồn dưới nước của bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!