Nhiệt độ của biển Thái Bình Dương vùng nhiệt đới không ấm áp như trong tưởng tượng của Triệu Ngọc, hắn lặn ở trong nước mà lạnh đến mức run rẩy.
Giờ khắc này, hắn có thể thấy rõ cha vợ Miêu Khôn mặc đồ lặn kín mít, đang cầm một cái máy cắt bằng nhiệt trong tay cắt thùng máy của một cái máy phát điện.
Ở bên cạnh ông còn có hai thợ lặn khác: Một là người đàn ông da đen, hắn ta bơi sau lưng Miêu Khôn, trong tay hắn ta cầm một cây súng lục tạo hình độc đáo, chắc là đang ép Miêu Khôn làm việc.
Mà một người khác lại là một cô gái có dáng người rất là lung linh, Triệu Ngọc chỉ cần nhìn đường cong hoàn mỹ của cô ta thì có thể nhận ra cô gái này là con gái của Tịch Vĩ - Tịch Mộng Na.
Giờ phút này, Tịch Mộng Na không sợ trong máy phát điện có cơ quan gì, cô ta bơi bên cạnh Miêu Khôn, đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào tiến độ cắt.
Chết tiệt...
Triệu Ngọc không khỏi nhướng mày, nhìn dáng vẻ hưng phấn của Tịch Mộng Na, chẳng lẽ... kim cương thật sự được giấu ở đó sao?
Do lòng hiếu kỳ thúc giục, Triệu Ngọc từ từ bơi tới chỗ ba người bọn họ. Lúc bơi đến sát bên máy phát điện, hắn nhìn thấy mấy chữ “Tytal GD-WP-2056” trên thùng máy, không khác gì mật mã kim cương mà Grimm để lại!
Wow...
Chỉ một thoáng, nhịp tim của Triệu Ngọc đột nhiên nhanh hơn, thậm chí còn hưng phấn hơn cả Tịch Mộng Na.
Nếu tổng số chữ cái trên thùng máy không sai một chữ, vậy thì không hề nghi ngờ, chỗ mà Grimm chỉ cho mọi người chính là nơi này rồi phải không?
Chẳng qua... kim cương... thật sự ở chỗ này sao?
Đám kim cương trong truyền thuyết kia rốt cuộc là như thế nào?
Chi chi...
Máy cắt nhiệt nóng bỏng trong tay Miêu Khôn không ngừng rung động, dưới làn nước tối đen này có vẻ rất là chói mắt. Cũng bởi vì thế mà cả ba người đều không phát hiện ra Triệu Ngọc.
Mà đúng vào lúc này, Miêu Khôn đã dùng máy cắt ra một đường cắt không nhỏ, đang lợi dụng ánh lửa trên máy cắt nhìn vào trong thùng máy.
Nhìn thấy tình huống này, ba người bọn họ vô cùng nghiêm túc, xúm qua đó xem.
Chuyện này...
Triệu Ngọc quan sát máy phát điện, phát hiện cái thùng máy của máy phát điện này rất lớn, phần đuôi của thùng máy có một mảng lớn bị mở ra.
Mà giờ phút này, chỗ Miêu Khôn cắt lại nằm ở phía trước của thùng máy, nơi đó có một ký hiệu hình vuông màu xanh da trời. Triệu Ngọc đoán ký hiệu này hẳn là logo của xưởng sản xuất máy phát điện.
Ôi chao...
Triệu Ngọc hiểu ra, xem ra nhóm Miêu Khôn đã mở phần đuôi ra xem thử nhưng lại không tìm thấy kim cương, cho nên lại bắt đầu cắt phần trước.
Không biết, có phải kim cương được giấu ở đây không?
Lúc này, bởi vì đường kẻ đó đã mở ra nên Tịch Mộng Na lập tức giơ tay ra hiệu cho Miêu Khôn duỗi tay vào kiểm tra xem thử bên trong có thứ mà bọn họ đang tìm hay không?
Nhưng Miêu Khôn không ngừng lắc đầu, ý bảo sợ rằng bên trong có giấu cơ quan, ông không muốn đưa tay vào.
Tịch Mộng Na nhíu mày, đành phải ra hiệu cho binh sĩ da đen bên cạnh, bảo hắn ta dùng súng uy hiếp Miêu Khôn. Kết quả, trong lúc quay đầu lại, cô gái xinh đẹp này bỗng dưng nhìn thấy sau lưng bọn họ không biết khi nào thì xuất hiện thêm một người!
Hả?
Tịch Mộng Na hoảng sợ, không cắn chặt dây nối bình dưỡng khí trong miệng mình, nhất thời hộc ra một đống bọt khí...
Nhìn thấy dáng vẻ Tịch Mộng Na như nhìn thấy ma, Miêu Khôn và binh sĩ người da đen cùng quay đầu lại nhưng cũng bị Triệu Ngọc hù cho hộc ra một đống bọt khí...
Đúng là sự xuất hiện của Triệu Ngọc có phần kỳ quái, nơi này ít nhất cách mặt nước mười mét, Triệu Ngọc không mặc áo lặn thì thôi, sắc mặt còn trắng trắng xanh xanh, không khác gì quỷ nước, bọn họ không sợ hãi mới là lạ.
Có điều dù sao Tịch Mộng Na cũng từng được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ dùng 0,5 giây là cô ta đã nhận ra người đột ngột xuất hiện lại không mang bất kỳ trang thiết bị lặn nào trước mặt mình đây không phải ai khác, mà là thần thám - Triệu Ngọc!
Tuy nhiên, cô ta nghĩ không ra, rốt cuộc thì Triệu Ngọc xuất hiện từ chỗ nào? Vì cái gì không dùng bình dưỡng khí mà cũng có thể lặn xuống độ sâu như thế này? Nhưng cô ta vẫn xuất phát từ bản năng mà đánh móc sau gáy tới chỗ Triệu Ngọc, xoay vặn đánh nhau với Triệu Ngọc.
Cùng lúc đó, binh sĩ người da đen cũng có phản ứng, giơ súng lục lên nhắm ngay Triệu Ngọc.
Nhưng mà, Miêu Khôn cũng không phải kẻ ngồi không, vừa nhận ra Triệu Ngọc có nguy hiểm, ông cũng bất chấp mọi giá, lập tức dùng máy cắt nhiệt mình đang cầm phun vào cánh tay của binh sĩ người da đen.
“Chi” một tiếng, cánh tay của binh sĩ này bốc khói trắng...
Vù vù vù...
Binh sĩ người da đen bị phỏng đến mức không ngừng rống kêu, miệng hộc ra bọt khí, súng lục cũng rời khỏi tay.
Có điều binh sĩ người da đen này cũng là cao thủ trong cao thủ, lúc bị Miêu Khôn tập kích, hắn ta cũng đá trúng bụng dưới của Miêu Khôn, làm hại Miêu Khôn ngã vào máy phát điện, máy cắt trong tay cũng tắt ngóm!
Máy cắt vừa mất điện, làn nước chợt tối sầm lại làm bế tắc tầm mắt của mọi người.
Nhưng mà Triệu Ngọc có mang kính nhìn ban đêm trong người nên không bị ảnh hưởng, nhân cơ hội, hắn ghìm chặt cổ Tịch Mộng Na từ phía sau, kéo cô ta xuống vùng nước sâu hơn nữa...
Lực cản trong nước rất lớn, hoàn toàn khác với trên mặt đất bằng, cho dù Tịch Mộng Na có cố gắng vặn vẹo thân hình, dùng mười tám môn võ nghệ vẫn không thoát khỏi cánh tay như kìm sắt của Triệu Ngọc.
Mắt thấy Tịch Mộng Na bị Triệu Ngọc bóp chặt, binh sĩ người da đen nôn nóng buông Miêu Khôn ra, đuổi theo Triệu Ngọc.
Cùng lúc đó, Tịch Mộng Na cũng rút một con dao găm không biết giấu ở đâu ra, đâm thẳng vào mặt Triệu Ngọc!
Chết tiệt...
Triệu Ngọc không sợ đạn chỉ sợ dao găm, nhưng tất cả các động tác dưới nước đều bị phóng chậm, hắn là kẻ tài cao gan lớn mắt thấy ánh sáng lạnh đến gần, nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay Tịch Mộng Na, khống chế dao găm!
Á!
Tịch Mộng Na dùng hết sức lực, bất đắc dĩ không thể phát lực, cực kỳ quẫn bách.
Lúc này, binh sĩ người da đen kia cũng lấy dao găm ra, mắt thấy sẽ đuổi tới đó cho Triệu Ngọc một nhát ngay.
Hừ hừ!
Triệu Ngọc đã có chuẩn bị từ sớm, hắn hừ lạnh một tiếng, tay trái tiếng rút ống khí của Tịch Mộng Na ra, khiến cho Tịch Mộng Na không thể hít thở bằng bình dưỡng khí.
Ưm ưm ưm...
Tịch Mộng Na giật mình biến sắc, phun ống hút khí trong miệng ra, dao găm trong tay cũng bởi vì bối rối mà thả lỏng vài phần.
Triệu Ngọc tay mắt lanh lẹ, thuận thế túm lấy dao găm của Tịch Mộng Na, sau đó vung cánh tay lên, ném thẳng tới chỗ binh sĩ da đen...
Nhưng mà lực cản cũng như nhau!
Ở trong nước, dao găm của Triệu Ngọc không thể ném nhanh được, mặc dù đã cách binh sĩ da đen kia rất gần, nhưng chỉ hơi cúi đầu là thoải mái trốn thoát!
Ai ngờ, ngay lúc binh sĩ người da đen cúi đầu xuống, Triệu Ngọc lại kinh hoàng nhìn thấy, sau lưng binh sĩ người da đen vậy mà có một bóng đen khổng lồ lao tới!
Á!
Một giây sau, Triệu Ngọc sợ tới mức linh hồn rời khỏi cơ thể! Chỉ thấy cái bóng đen khổng lồ kia không phải thứ gì khác, mà là một con… cá mập!
Đó là một con cá mập họ cá nhám búa có đầu dài và hẹp, cho dù đầu của nó không quá lớn, nhưng đột ngột xuất hiện trong làn nước tối đen như vậy, sự kinh khủng đó hoàn toàn có thể tưởng tượng được!
Điều trùng hợp không may nhất là con dao găm Triệu Ngọc ném ra ngoài vừa lúc trúng vào thân con cá mập kia!
Trong phút chốc, cả thuỷ vực giống như vùng chân không, không thể nghe thấy tiếng động nào...