Liên quan đến 13 mật mã bảo mật này, cũng là do Miêu Khôn nhanh trí nghĩ ra.
Do mật mã bảo mật không có số, chỉ có chữ cái tiếng Anh, cho nên không thể nào là chuỗi mật mã mà Grimm để lại trên rương máy phát điện kia.
Nhưng mà, nếu như mật mã bảo mật là 13 chữ, vậy ông cho rằng nó rất có thể có liên quan đến 13 người tham dự cuộc gặp mặt trinh thám lần trước.
Vì vậy, Miêu Khôn bắt đầu suy nghĩ, có khi nào Grimm dùng 13 chữ cái đầu trong tên của 13 người làm mật mã bảo mật không?
Do trước đây Grimm cho mọi người mật mã kim cương, cho nên liên quan đến thứ tự trước sau của 13 người, đã có sự khác biệt rất rõ ràng.
“TytalGDWP2056” Chữ cái đầu tiên là chữ “T” viết in, mà chữ “T” xuất hiện trong lá bài của Tani Ichiro, cũng tức là, chữ cái đầu tiên của 13 mật mã bảo mật, có lẽ chính là chữ “G” đại diện cho Tani Ichiro.
Những người khác cứ thế mà suy ra, vừa vặn tạo thành mật mã 13 chữ không trùng lặp.
Mặc dù, 13 mật mã bảo mật này có hơi gượng ép, nhưng trong tình huống bấy giờ cũng là cái duy nhất mà Miêu Khôn có thể thể nghĩ ra, là đáp án có khả năng nhất.
Vì thế, mang tâm lý thử xem, cuối cùng Miêu Khôn nhập 13 chữ cái tiếng Anh này. Nhưng không nghĩ đến, ông chỉ thử một lần, cửa két sắt vậy mà thật sự thuận lợi mở ra!
“Woa!” Lúc này, ngay cả người quản lý da đen cũng giật nảy mình, sau khi nhìn thấy cửa két sắt đã bắn ra, ông ta vội khâm phục nói: “Trí nhớ của ông thật tốt! Nếu đã như vậy thì tôi không làm phiền ông nữa! Xin ông cứ tự nhiên! Sau khi xong việc, ông cứ trực tiếp đóng cửa két sắt là được. Có điều... Bởi vì ông không có chìa khóa, nên việc muốn đổi mật mã là điều không thể... ừm...”
Vào lúc này, Miêu Không nào còn tâm tư nghe người khác nói nhảm, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cửa tủ đã mở ra, sắp trừng ra máu đến nơi!
“À... ông cứ tự nhiên, tự nhiên...” Người quản lý da đen nhìn ra được Miêu Khôn sắp không nhịn được nữa rồi, nhanh chóng quay lưng rời khỏi mật thất.
“Woa...”
Nhìn thấy xung quanh không người, lúc này Miêu Khôn mới kích động xoa tay, nóng lòng muốn thử. Mà lòng bàn tay của ông sớm đã thấm đầy mồ hôi, giống như rửa bằng nước vậy.
Giờ phút này, ông thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, máu toàn thân như đang sôi trào.
Grimm à Grimm, ông lẩm nhẩm trong lòng.
Liệu rằng ban đầu ông có nghĩ đến, người cuối cùng có thể phá giải câu đố kim cương của ông sẽ là Miêu Khôn này hay không?
E là ông nghĩ thế nào cũng sẽ không ngờ đến phải không?
Ông có biết... vì kim cương mà tôi đã làm bao nhiêu việc rồi không? Mặc dù không điên cuồng như Tịch Vĩ, nhưng trên cơ bản cũng chẳng thua gì!
Tôi đã biết từ lâu, với tính cách của ông, tuyệt đối sẽ không giao kim cương cho chính phủ của ông! Anh em của ông đã chết cả rồi, ông phải lợi dụng kim cương để báo thù cho họ.
Ha ha ha...
Buckley nực cười, còn cho rằng có thể giấu tôi à? Nói bình tĩnh đến như vậy, tự nhiên đến như vậy. Ông ta cho rằng tôi sẽ tin những lời hoang đường của ông ta sao?
Nếu như Cục Tình báo nước Anh đã có được kim cương từ lâu, vậy thì sao có thể tốn công tốn sức phối hợp với Grimm như vậy được?
Hơn nữa, Tịch Vĩ cũng không phải kẻ bất tài, nếu như kim cương bị chính phủ nước Anh thu hồi, ông ta tuyệt đối sẽ nghe thấy một ít biến động, đâu đến mức phải tranh đấu gay gắt với Grimm nhiều năm như vậy? Càng không đến mức phải dốc hết tất cả để diễn một màn kinh thiên động địa như vậy ở đảo Kỳ Tích!
Ha ha...
Tất cả đều là số mệnh đã được định trước...
Kim cương... ta đến đây...
Trong lúc kích động, Miêu Khôn cuối cùng cũng mở cửa két sắt ra, lôi hộp kim loại hình chữ nhật từ trong đó ra.
Nhưng mà, trong nháy mắt khi hộp kim loại được lôi ra, Miêu Khôn lại cảm thấy như bị điện giật, chợt ngây người!
Không... không không không...
Sau khi nhìn thấy tình hình trong hộp, tâm tình ông lập tức ngã từ trên đỉnh xuống đáy vực, cho dù nhảy dù cũng không nhanh đến vậy.
Ông nhìn thấy trong hộp kim loại trống rỗng, không có gì cả!!!
Không...
Không thể nào...
Miêu Khôn giơ tay vội vàng phủi đi phủi lại trong hộp một hồi, đương nhiên là không tìm thấy gì, chưa từ bỏ ý định, ông lại xoay người cúi đầu, gần như chúi cả đầu vào trong két sắt.
Nhưng trong két sắt chỉ còn lại không khí...
Không...
Không!!!
A!!!
Nhìn thấy kết quả thất vọng như vậy, Miêu Khôn chỉ cảm thấy trong lòng đau thắt, vội giơ tay ôm lấy tim.
Nhưng khi tim vừa mới dịu lại, đầu lại bắt đầu vang lên ong ong, khiến ông choáng váng một hồi, thiếu chút nữa đã bất tỉnh dưới đất...
...
Năm phút sau.
Miêu Khôn giống như bất thình lình già đi mười mấy tuổi, chật vật rời khỏi mật thất.
“Ha ha ha...” Người quản lý da đen vừa thấy Miêu Khôn đi ra, vội vàng đi đến tiếp đón: “Thưa ông, ông đã xử lý xong đồ của ông chưa?”
Trong lúc nói chuyện, ông ta nhanh chóng đi vào mật thất, kiểm tra kĩ két sắt tên Tytal, đợi sau khi nhìn thấy két sắt đã đóng kín, ông ta mới yên tâm đến trước mặt Miêu Khôn, muốn tiễn khách đi.
“Ừm...” Miêu Khôn lên tiếng, do dự hỏi: “Mặc dù có hơi không lễ phép, nhưng vẫn mạo muội hỏi một câu, két sắt của anh tôi, gần đây có phải có người động qua rồi không?”
“Ừm... cái này... cái này...” Mặt của người quản lý da đen nháy mắt càng đen thêm: “Thưa ông, ông đừng nói đùa, có lẽ ông cũng biết quy tắc của chúng tôi mà, tôi tuyệt đối không thể tiết lộ bất kỳ thông tin liên quan nào với ông!”
“Ừm, tôi hiểu, tôi hiểu...” Miêu Không thở dài.
“Không chỉ tôi, không chỉ nhân viên ngân hàng Standard Chartered chúng tôi, cho dù là giám đốc, chủ tịch đến, cũng tuyệt đối sẽ không tiết lộ! Uy tín là nền tảng của chúng tôi...”
“Được rồi, được rồi, biết rồi!” Miêu Khôn khoát tay, bất đắc dĩ xoay người rời đi.
“Đi thong thả, hoan nghênh ông lần sau quay lại...”
Người quản lý da đen lễ phép đưa tiễn, nhưng tai Miêu Khôn đã không nghe lọt lời nào...
Phố xá sầm uất sát bên ngoài ngân hàng, vừa ra khỏi ngân hàng, Miêu Khôn lập tức cảm thấy một trận huyên náo, ngay cả mặt trời ở trên đỉnh đầu cũng trở nên thật chói mắt.
Ài...
Ông thở dài một hơi, cảm thấy trên mặt ngày càng ngứa khó mà chịu được, liền dứt khoát đi vào một con hẻm nhỏ bên cạnh tòa cao ốc ngân hàng, đợi sau khi thấy trong hẻm không ai chú ý, lúc này mới gỡ tấm mặt nạ bằng da kia xuống.
Phù...
Gỡ mặt nạ xuống, cả người ông lập tức nhẹ nhõm không ít. Có điều, bởi vì khi xuất cảnh còn phải dùng đến, nên ông không vứt mặt nạ đi mà cẩn thận cất vào trong cặp da.
Ông chà lau mồ hôi và những vết dính mặt nạ để lại, lại ùng ục uống nguyên chai nước suối, cuối cùng mới cảm thấy trong lòng không còn khó chịu như ban nãy nữa.
Ngẩng đầu nhìn, thấy con hẻm nhỏ này mặc dù bẩn thỉu vô cùng, nhưng lại rất yên tĩnh, bên cạnh thùng rác còn có hai con mèo hoang đang lục tìm thức ăn...
Ha...
Ha ha ha...
Nhìn thấy cảnh vật trước mắt, Miêu Khôn chợt cười, cười có chút khờ dại, có chút thần kinh, còn có chút mệt mỏi...
Ừm...
Được thôi!
Ông vặn cổ, tự nhủ, kim cương... cũng chỉ như vậy mà thôi!
Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu!*
* Số mà đã có thì đến cùng cũng sẽ có, số mà đã không thì không nên cưỡng cầu!
Bản thân đã lớn tuổi rồi, không nên tiếp tục chấp niệm làm gì, Tịch Vĩ là vết sẽ đổ cho bản thân, có lẽ từ bỏ cũng là một lựa chọn tốt?
Nghĩ đến đây, trong lòng Miêu Khôn cuối cùng cũng thoải mái, lại ngâm nga bài kinh kịch “Không Thành Kế”: “Ta đang ở tòa thành ngắm phong cảnh trên núi, tai nghe thấy ngoài thành hỗn loạn...”
Trong lúc ngân nga, ông đi ra khỏi con hẻm, sau đó men theo lối đi bộ đi về phía trước. Ai ngờ, ông càng hát càng nghiện, càng hát càng hăng say. Mặc cho thành thị ồn ào, nhưng tiếng hát của ông ngày càng lớn: “Bóng cờ phấp phới tung bay, nhưng thì ra là binh mà Tư Mã phái đến...”
Vừa hát, ông còn vung tay áo lên, bày ra tư thế diễn hí khúc, giống như bản thân đang trên sân khấu vậy, không khác gì tập trung đến quên mình:
“Ta cũng từng sai người đi nghe ngóng, nghe ngóng được Tư Mã dẫn binh đi về phía Tây...”
“Tít tít tít... tít tít tít...”
Không nghe, vào lúc Miêu Khôn đang hát say sưa, điện thoại của ông chợt vang lên.
“A lô?” Miêu Khôn vừa nghe điện thoại, tay vẫn múa may dáng vẻ hát hí.
“A lô, cha vợ à, cha đến New Zealand chưa?” Trong điện thoại chợt truyền đến giọng nói của Triệu Ngọc: “Chuyến đi coi như thuận lợi chứ ạ?”
“À... Triệu Ngọc à, ta đến rồi!” Miêu Khôn nhanh chóng hỏi: “Con cũng đến rồi chứ?”
“Đúng vậy, cha đến rồi thì con yên tâm rồi!” Triệu Ngọc nói: “Cả chuyến đi này con cứ thấy không yên lòng, sợ người Anh gây chuyện với chúng ta!”
“Không sao, không sao, yên tâm đi! Được rồi, con nghỉ ngơi cho tốt đi!” Miêu Khôn nói: “Ta ở đây còn có chuyện làm ăn phải bàn!”
“Vâng ạ, cha bận việc của cha đi! Không sao là tốt rồi, ha ha...” Ai ngờ, Triệu Ngọc nói xong, ngay vào lúc Miêu Khôn sắp cúp điện thoại, Triệu Ngọc chợt nói thêm: “Đúng rồi cha vợ, còn có một chuyện con muốn nói với cha!”
“À, chuyện gì?” Miêu Khôn thờ ơ hỏi.
“‘Không thành kế’ mà cha hát nghe hay thật, sau này có cơ hội, cha cũng dạy cho con nhé! Ha ha ha...”