“Gì cơ? Con nói gì cơ?” Miêu Khôn hoảng sợ, vội vàng hét vào điện thoại: “Triệu Ngọc, con có ý gì? Con đang ở đâu thế? A lô... a lô...”
Ông hét mấy tiếng nhưng lại phát hiện Triệu Ngọc đã cúp điện thoại.
“Đáng chết...”
Miêu Khôn nhìn điện thoại của mình, nhìn một lúc thì ông như nghĩ ra gì đó. Ông vội vàng sờ toàn thân mình từ trên xuống dưới vì tưởng rằng Triệu Ngọc đã lắp máy nghe trộm trên người ông.
Nhưng không lâu sau ông đã nghĩ ra, không đúng! Lúc ở sân bay Hồng Kông ông đã kiểm tra hết, không thể không phát hiện người khác lắp máy nghe trộm lên người mình...
Vậy thì...
Miêu Khôn cầm điện thoại ấn nút gọi lại số Triệu Ngọc, định hỏi hắn kỹ càng. Nhưng mãi đến khi để điện thoại kề tai rồi ông mới đột nhiên hiểu ra.
Bà nội nó, không phải... không phải Triệu Ngọc đi theo ông đến Nam Phi đấy chứ!?
Sau khi kinh ngạc, Miêu Khôn vội vàng xoay người nhìn về nơi mình vừa đi qua. Nếu Triệu Ngọc thực sự nghe thấy ông hát hí khúc thì nhất định là hắn đang ở gần mình.
Ông vừa ngẩng đầu thì bỗng nhìn thấy chiếc xe màu ngà kiểu cũ đang dừng tại nơi khi nãy ông vừa đi vừa hát hí khúc.
Trong xe có một người trông hơi quen.
Đây...
Miêu Khôn vội cúi người xuống nhìn vào trong xe. Lúc này trong xe bỗng vang lên nhạc chuông điện thoại do ông đang gọi cho Triệu Ngọc.
“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em theo đuổi mộng đẹp...”
“Không phải chứ?”
Miêu Khôn vội vàng bước nhanh qua đó. Ông vừa đến gần thì người trong xe đã lập tức vẫy tay với ông. Quả nhiên là Triệu Ngọc mặc áo khoác Safari* thò đầu từ trong xe ra.
* Áo khoác Safari được thiết kế cho những chuyến đi đến những vùng hoang dã châu Phi và được mặc phổ biến trong thành thị từ những năm 30. Áo khoác Safari thường làm bằng vải cotton nhẹ, có thắt lưng, đai vai, 4 túi xếp ly ở mặt trước, cài bằng khuy tròn, dài tay có cuff.
“Triệu Ngọc! Tên nhóc này... ừm... ừm...”
Trong chốc lát, Miêu Khôn như gặp ma, đầu bị đập mạnh. Ông không tin đột nhiên Triệu Ngọc xuất hiện trước mặt mình, đồng thời còn xuất hiện theo cách kỳ lạ như vậy?
“Ta đứng trên thành ngắm cảnh núi...” Sau khi gặp cha vợ, Triệu Ngọc không chào hỏi mà cũng bắt chước ông hát đoạn đầu trong vở “Không thành kế”.
“Đừng hát nữa!” Miêu Khôn bắt đầu phùng mang trợn mắt: “Triệu Ngọc, con mau cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này? Con... Sao con lại đến Cape Town?”
“Hả?” Triệu Ngọc cười: “Con đến Cape Town thì sao? Cha đến thì được mà con thì không ư?”
“Con... Chẳng phải con trở về thủ đô rồi à? Con đến đây lúc nào... ài... ài...” Miêu Khôn kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, liên tục cảm thán mấy lần rồi mới cắn răng, nặng nề nói: “Tên nhóc này... Con theo dõi ta à? Con theo ta đến đây bằng cách nào?”
“No, no, no,” Triệu Ngọc xua tay: “Con chỉ muốn đến tìm linh cảm thôi! Kim cương mất tích ở Cape Town nên con muốn đến quan sát hiện trường phạm tội để xem có gợi ý gì không?”
“Con bị thần kinh à?” Miêu Khôn nhìn chiếc xe màu vàng không biết tên, tức giận mở cửa xe ngồi vào ghế phụ rồi nghiêm khắc phê bình Triệu Ngọc: “Đó đã là chuyện của 22 năm trước rồi, có hiện trường vụ án cái búa ấy? Hơn nữa... chuyện kim cương cũng không liên quan đến con, con điều tra làm gì? Ừm...”
Thấy Triệu Ngọc chỉ cười không đáp, Miêu Khôn lập tức hiểu ra gì đó nên vội vàng chỉ vào Triệu Ngọc rồi hỏi: “Con chơi ta à! Có phải đang chơi ta đúng không? Hôm nay ông đây đã đủ đen đủi rồi, con còn không nói thật với ta?”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc tiếp tục cười: “Lúc nãy khi cha hát, tâm trạng cha rất tốt mà! Ta đứng trên thành ngắm cảnh núi...”
“Dừng dừng dừng, hát nữa là ta sẽ vặn răng con ngay!” Miêu Khôn sắp điên lên, hai tay làm tư thế Cửu Âm Bạch Cốt Chưởng trước mặt Triệu Ngọc: “Mau nói thật đi! Rốt cuộc con đến đây bằng cách nào?”
“Con không đùa với cha đâu, rất có thể cha đã bị người khác lừa hoặc đã rơi vào cái bẫy của người khác rồi! Rất có thể hiện giờ hai chúng ta đang gặp nguy hiểm... Thư giãn, thư giãn nào...” Thấy cha vợ thực sự sốt ruột, Triệu Ngọc mới thu lại nụ cười rồi nghiêm túc nói: “Con không theo dõi cha mà chỉ muốn đến Cape Town để chứng minh một chuyện!”
“Khi ông lão tên Buckley trên du thuyền ở đảo Kỳ Tích nói với chúng ta rằng thực ra kim cương đã sớm nằm trong túi của Cục Tình báo nước Anh, ông ta nói với thái độ vừa tùy ý vừa nghiêm túc khiến người khác không thể phát hiện kẽ hở nào.”
“Nhưng cấp dưới của ông ta đã bán đứng ông ta!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Lúc đó cha có để ý không? Khi Buckley nói ra vị trí của kim cương, cấp dưới của ông ta đột nhiên sững sờ ít nhất 0,2 giây. Cha nói xem điều này nghĩa là gì?”
“Nghĩa là cấp dưới của Buckley không hề biết gì.” Miêu Khôn nghiêm nghị đáp: “Kim cương là chuyện hết sức cơ mật, cấp dưới của ông ta căn bản không có quyền hạn được biết.”
“Không, con cảm thấy...” Triệu Ngọc lắc đầu: “Bọn họ sững sờ là vì đột nhiên nghe thấy Buckley nói dối...”
“Không không không, con nghĩ nhiều rồi...” Miêu Khôn phản bác.
“Tịch Vĩ là người cực kỳ cẩn thận. Con nghĩ nếu ông ta cho rằng hơn 30% kim cương không trong tay Grimm thì ông ta tuyệt đối sẽ không huy động nhân lực tới đảo Kỳ Tích cướp đoạt! Đừng quên, đội lính đánh thuê đi theo ông ta đã chuẩn bị tốt để khiêu chiến với quân đội. Nếu không phải bắt buộc phải có kim cương thì ông ta sẽ không hành động khoa trương như vậy đâu! Vậy nên, chẳng qua Buckley chỉ muốn cắt đứt suy nghĩ của chúng ta, nói dối mọi người mà thôi!” Mắt Triệu Ngọc lóe lên tia sáng thông tuệ.
“Có lẽ câu đố về kim cương mà Grimm để lại vẫn chưa kết thúc! Con nghĩ...” Triệu Ngọc chỉ vào Miêu Khôn: “Đây cũng là lý do cha đến Nam Phi đúng không?”
“Con... Thôi được, vậy tại sao con lại chọn Nam Phi?” Thấy Triệu Ngọc đi thẳng vào vấn đề, Miêu Khôn cũng không ngượng ngùng nữa mà vội hỏi tiếp: “Còn nói không đi theo ta ư?”
“Không phải!” Triệu Ngọc nghiêm túc đáp: “Trên hộp phát điện có chứa kim cương giả không chỉ khắc mật mã kim cương Grimm để lại cho mọi người mà còn có hình vẽ logo không hợp chủ đề.”
“Cha còn nhớ không?” Triệu Ngọc giúp ông nhớ lại: “Hình vẽ đó là hình vuông màu xanh lam, hình như ở giữa của hình vẽ có một ví da...”
Triệu Ngọc vừa nói vừa chỉ vào ngân hàng Standard Chartered phía xa, tỏ ý hình vẽ logo trong miêu tả của hắn giống y hệt logo của chi nhánh ngân hàng Standard Chartered ở Nam Phi!
“Khi đó con đã hơi tò mò...” Triệu Ngọc nói tiếp: “Vì máy phát điện thủy lợi ở đảo Kỳ Tích vô cùng cổ kính, khi con bơi qua những hộp phát điện khác thì nhìn thấy hình dáng, ký tự và logo... mơ hồ không rõ ràng, đã sớm bị nước biển bào mòn! Nhưng trên hộp máy chứa kim cương giả không những có chuỗi mật mã kim cương rõ ràng mà còn có cả logo mới nguyên.”
“Do đó con nghĩ...” Triệu Ngọc nhếch miệng, tà dị nói: “Liệu hình vẽ này có phải do Grimm cố ý để lại không?”
“Sau đó con lại nghiên cứu trong lúc rảnh rỗi, kết quả không lâu sau đã tìm được một tin tức khiến người ta phấn chấn!” Triệu Ngọc chỉ vào ngân hàng ở phía xa: “Logo đó không những không liên quan gì đến máy phát điện mà ngược lại đó chính là logo của một ngân hàng!”
“Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là ngân hàng đó còn ở Nam Phi, hơn nữa do người Anh mở!”
“Con tiếp tục điều tra rồi lại hoảng sợ!” Triệu Ngọc càng nói càng hưng phấn: “Trong những ngân hàng Standard Chartered ở khắp Nam Phi, chỉ có tổng bộ đặt ở Cape Town mới có dịch vụ két sắt!”
“Mà Cape Town, đại ca, à không... cha vợ!” Triệu Ngọc kích động kéo cánh tay của Miêu Khôn: “Mà năm đó Cape Town chính là nơi kim cương mất tích!”
“Cha nói xem, năm đó sau khi Grimm cướp được kim cương có thủ tiêu tang vật ngay ở đó rồi giấu kim cương trong két sắt ở ngân hàng đó không? Hơn nữa...” Hai mắt Triệu Ngọc sáng lên, lắc Miêu Khôn thật mạnh: “Tài khoản và mật mã chính là hàng chữ cái và con số Grimm để lại trên hộp phát điện!!?”