“Ha... ha ha... ha ha ha...” Nghe suy đoán như thần của Triệu Ngọc, Miêu Khôn thẫn thờ rồi cũng cười ha ha: “Được, được, quả không hổ danh là thần thám Trung Quốc!”
“Quả nhiên ta không đánh giá sai về con.” Miêu Khôn vỗ vai Triệu Ngọc: “Trâu bò, quá trâu bò... Có lẽ chẳng còn ai có sức quan sát, khả năng ghi nhớ và khả năng phân tích này nữa đâu nhỉ?”
“Ha ha...”
Triệu Ngọc cũng cười ngốc nghếch, trong lòng lại thầm nói cha vợ à, nào đơn giản như cha nghĩ? Thực ra hắn đã sử dụng hơn mười cái máy tìm lại ký ức, xem lại các sự kiện trên đảo Kỳ Tích vô số lần rồi cuối cùng mới phát hiện những sơ hở này.
“Chỉ đáng tiếc... ài!” Vừa nghĩ đến chuyện đau lòng, Miêu Khôn không khỏi thở dài, buồn bã nói với Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu à, con biết... vì sao khi này ta muốn hát ‘Không thành kế’ không?”
“Hả?” Triệu Ngọc ngẩn người rồi hỏi: “Nói như vậy tức là cha đã từng tới ngân hàng? Sao có thể, sao có thể? Không... Không tìm thấy...”
“Nếu tìm thấy thì ta còn hát “Không thành kế” làm gì!” Miêu Khôn bất lực lắc đầu rồi nói thầm bên tai Triệu Ngọc: “Trong đó đã chẳng còn gì hết!”
“Hả?” Triệu Ngọc cực kỳ thất vọng, cả người cũng uể oải: “Không thể nào? Không ngờ người khác lại nhanh chân đến trước!? Nhưng... Nhưng...” Hắn đảo mắt, nói với vẻ khó tin: “Không phải chứ? Khi đó chỉ có con, cha và Tịch Mộng Na xuống nước rồi nhìn thấy logo của ngân hàng! Tịch Mộng Na đã bị bắt, có lẽ... có lẽ không ai có thể nhanh chân đến trước mới đúng chứ?”
“Hiện giờ... Cuối cùng con cũng hiểu vì sao cha lại hát ‘Không thành kế’ nhỉ?” Miêu Khôn lắc đầu than thở: “Có thể bọn Jacob, Juliet sẽ không biết nhưng chưa chắc Tịch Mộng Na không phát hiện mà tiết lộ thông tin với Buckley!”
“Cũng có thể trong N năm trước, Buckley đã đoán ra ý của Grimm rồi lấy được kim cương từ lâu rồi!”
“Còn một khả năng nữa là Grimm không hề có kim cương như trong vở “Không thành kế” chúng ta hát!”
“Đương nhiên còn rất nhiều khả năng nữa, có thể Grimm còn có sắp xếp khác, cũng có thể người đã chết là Molly đã ngăn cản, mà cũng có thể do có sự tồn tại của thế ngoại cao nhân khác...”
“Ài!” Miêu Khôn than thở: “Tóm lại, kim cương trong truyền thuyết đã không liên quan gì đến chúng ta nữa rồi!”
“Không, cha vợ, muốn tìm hiểu nguồn gốc thì chúng ta phải điều tra ai đã mở hòm của Grimm, không phải làm vậy là đã có thể tiếp tục điều tra ư?”
“Nào có dễ dàng đến thế?” Miêu Khôn lắc đầu: “Vừa nãy ta đã vào, trong đó chỉ toàn là quy tắc bảo mật tuyệt đối như ngân hàng Thụy Sĩ, căn bản không thể điều tra được gì từ ghi chép!”
“Còn video giám sát thì sao?” Triệu Ngọc tiếp tục nêu ý kiến: “Chắc hẳn có cách lấy được video giám sát của ngân hàng nhỉ?”
“Vô ích thôi... căn bản vô ích thôi!” Miêu Khôn mở cặp của mình ra rồi chỉ vào mặt nạ ở trong: “Con nhìn xem, ngay cả ta cũng biết sử dụng mặt nạ, huống hồ là kẻ đã lấy kim cương?”
“Hơn nữa, chúng ta không hề biết kim cương bị người khác cướp mất lúc nào, có xem video giám sát thì biết điều tra từ đâu?” Miêu Khôn nói tiếp.
“Ồ... Như vậy...” Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Vậy cha chắc chắn cha đã mở rương Grimm để lại sao? Thế nào? Bên trong thực sự không còn gì à?”
“Đúng vậy, chẳng còn gì cả, trống rỗng!” Miêu Khôn gật đầu: “Để không bỏ sót bất kỳ manh mối nào, ta còn quay bên trong nó, trên rương không có bất cứ thứ gì!”
“Vậy...” Triệu Ngọc trợn mắt hỏi tiếp: “Cha thực sự đã dùng mật mã kim cương Grimm để lại để mở... két sắt?”
“Ừ, tài khoản là Tytal, mật mã là GDWP2056!” Miêu Khôn trả lời đúng sự thật.
“Nhưng liệu có phải còn cần chìa khóa không?” Triệu Ngọc tò mò hỏi: “Cha có chìa khóa à?”
“Ta không có.” Miêu Khôn lập tức đáp: “Nhưng két sắt có 13 ô nhập mật mã bảo mật, ta nhập vào thì mở được két sắt ra!”
“Gì cơ?” Triệu Ngọc kinh ngạc: “Mật mã bảo mật? Sao cha lại biết?”
“Ta đoán bừa.” Miêu Khôn trả lời như theo quán tính: “Ta lần lượt ghép chữ cái đầu trong tên của 13 người lúc đó tham gia salon trinh thám lại, không ngờ lại mở được!”
“Ồ...” Triệu Ngọc gật đầu, giơ ngón tay cái khen Miêu Khôn: “Cha vợ à, cha cũng lợi hại thật! Cha đoán được hết mật mã ở 13 ô, lợi hại, lợi hại!”
“Hả? Không đúng... Không đúng... Con đợi chút... đợi chút đã...” Ai ngờ đến giờ Miêu Khôn mới nghe ra vấn đề nằm ở đâu nên vội vàng kéo tay Triệu Ngọc hỏi: “Vừa nãy con hỏi ta gì ấy nhỉ? Hình như... không phải chứ?”
“Ôi!” Ai ngờ Triệu Ngọc bỗng trợn to mắt, cố tình dời chủ đề: “Con nghĩ ra rồi, chúng ta có thể bắt quản lý của ngân hàng đó, đánh ông ta một trận rồi ép ông ta nói ra người mở két!”
“Dịch vụ két sắt ở ngân hàng rất vắng khách, nhất định ông ta có thể nhớ mỗi két sắt mình mở ra!”
“Không không không... Đợi đã, con dừng một lúc cho ta...” Miêu Khôn dùng sức ấn cánh tay của Triệu Ngọc rồi hỏi: “Nhóc, ta thấy hơi loạn, con vừa hỏi ta gì cơ? Két sắt cần có chìa khóa? Con... sao con biết cần dùng chìa khóa để mở két sắt?”
“Cha thấy ý kiến của con không tệ đúng không?” Nhưng Triệu Ngọc không hề để ý mà tiếp tục nói: “Chỉ cần tên quản lý da đen đó nói két sắt được mở lúc nào thì chúng ta có thể phong tỏa nghi phạm qua video giám sát...”
“Hả? Con... Con đừng nói nữa!” Lúc này Miêu Khôn cảm thấy não mình như sôi trào. Ông ôm cổ Triệu Ngọc rồi lớn tiếng hỏi: “Triệu Ngọc... Con lại làm cái quái gì thế? Sao con biết... chỗ két sắt có quản lý ngân hàng... hơn nữa còn là quản lý người da đen... lẽ... lẽ nào...”
“Đừng ồn ào, đừng ồn ào...” Triệu Ngọc vừa vùng vẫy vừa bảo: “Ngân hàng nào cũng có quản lý, đây là Nam Phi đó, Nam Phi có người da đen...”
“Không! Không đúng, tên nhóc này, con... con mau nói...” Miêu Khôn sống chết ôm Triệu Ngọc, động tác cực kỳ bất nhã: “Có phải con đã từng vào đó không? Suýt nữa thì ta quên, xe của con... chiếc xe này đến từ đâu?”
“Cha... Cha không thoải mái hả?”
“Đừng chọc nữa, con ngứa, ha ha ha...” Triệu Ngọc bị cha vợ ôm nên cực kỳ ngại ngùng. Hắn vừa vùng vẫy vừa lấy một thứ từ trong túi quần ra: “Con nói, con nói, cha dừng tay đã... dừng tay đi...”
“Hả? Đây...” Vừa nhìn thấy thứ trong tay Triệu Ngọc, Miêu Khôn lập tức sững sờ.
Thì ra trong tay Triệu Ngọc là một chiếc chìa khóa có hình dạng vô cùng kỳ lạ.
Miêu Khôn cướp chìa khóa, chỉ vừa nhìn mà suýt nữa ông đã kích động đứng tim. Trên chiếc chìa khóa khắc ký tự tiếng Anh, đó là tên viết tắt của ngân hàng Standard Chartered.
“Nó... nó nó nó đến từ đâu? Con mau nói, mau nói đi!” Miêu Khôn ôm tim, mặt trắng bệch.
“Cha đừng kích động, đừng kích động...” Thấy cha vợ ôm tim, Triệu Ngọc hoảng sợ, vội vàng khuyên: “Cha hãy nghĩ đến Tịch Vĩ, nghĩ đến Tịch Vĩ ấy, tuyệt đối đừng kích động nhé cha vợ!”
“Mau nói!” Miêu Khôn cực kỳ nôn nóng: “Chìa khóa đến từ đâu?”
“Được rồi, được rồi! Con nói...” Triệu Ngọc hắng giọng, bình tĩnh đáp: “Cha vợ à, chẳng phải khi nãy cha đã liệt kê vài khả năng về tung tích của đá quý ư?”
“Nhưng cha còn chưa ngờ tới một khả năng nữa!”
“Khả năng nào? Nói mau!” Miêu Khôn để lộ vẻ mặt như giết người.
“Lúc bị truy sát trên đảo Kỳ Tích... Chẳng phải con từng đi chiếc motor cũ của Grimm để chạy trốn ư?” Giờ Triệu Ngọc mới trả lời: “Nhưng chạy trốn mãi, đùng! Motor bị máy bay bắn nổ, sau đó con nhặt được chiếc chìa khóa này!”
“Hả?” Miêu Khôn há miệng như muốn nuốt sống người ta: “Còn... còn gì nữa?”
“Còn nữa, còn nữa.” Triệu Ngọc vội đáp: “Sau khi chúng ta tách nhau ở sân bay Hồng Kông, con trực tiếp lên máy bay và bay đến Mauritius!”
“Trên máy bay có wifi, để chắc chắn mình có thể kịp lên chuyến bay đến Nam Phi, con đặt luôn ba vé máy bay lần lượt xuất phát từ Mauritius đến sân bay của Swaziland, Lesotho và Đức!”
“Kết quả sau khi con bay đến Mauritius, quả nhiên không kịp lên hai chuyến bay đầu mà chỉ kịp lên chuyến bay đến sân bay nước Đức!”
“Chuyện tiếp theo rất dễ xử lý, sân bay nước Đức cứ hai tiếng lại có một chuyến bay đến Cape Town!” Triệu Ngọc cười: “Con gần như không lãng phí chút thời gian nào ở đó nên đã đến Cape Town sớm hơn cha ba tiếng!”
“Sau khi đến đó, con cũng không cần tìm ai mà trực tiếp nhập cảnh, ha ha...” Triệu Ngọc cười nói: “Tiếp đến, con tới ngân hàng Standard Chartered trước để gặp tên quản lý da đen đó...”
“Sau đó nữa...” Triệu Ngọc chỉ vào chiếc xe: “Con chờ cha rất nhàm chán nên đã mua chiếc xe này! Con nghĩ tối nay khi chúng ta đến khách sạn chúc mừng thì ít nhất cũng phải có phương tiện đi lại nhỉ?”
“Con... Ta... Đây...” Cả người Miêu Khôn sững sờ, run run mãi mới hỏi một câu: “Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?”
“Hừ hừ hừ...” Triệu Ngọc cười bí hiểm với cha vợ rồi lấy cái túi màu đen dưới ghế xe ra đưa cho ông.
Thấy cái túi, Miêu Khôn đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi mở nó ra, thấy trong túi có hàng loạt viên kim cương lấp lánh, ông vốn đang kích động bỗng hít một hơi, ngất xỉu trên người Triệu Ngọc.