Cuồng Thám

Chương 1384: Chương 1384





VỤ ÁN BỘ XƯƠNG TRẮNG KỲ LẠ

“Bắt cướp đi!”

Giữa đêm khuya, một tiếng thét kinh hãi vang lên trong khu biệt thự nào đó nằm ở thành phố Hải Lan tỉnh Quỳnh Châu!

Ngay sau đó, chỉ thấy mấy người cầm đèn pin nhanh chóng chạy qua đường phố trung ương khu biệt thự, nhanh chóng đuổi tới phía Tây Bắc.

Mà phía trước những người này thì lại có một bóng người đang chạy cực kỳ nhanh...

Hộc hộc... Hộc hộc...

Người này chạy cực nhanh, mắt còn rất tinh, cho dù trong bóng tối như vậy, hắn ta vẫn có thể phân biệt phương hướng, chạy trong khu biệt thự không bao lâu thì đã bỏ xa mấy người bảo vệ phía sau.

Người này đúng là tên trộm mà mọi người đang hô hào!

Đêm nay, kẻ trộm này lẻn vào trong một căn biệt thự để trộm đồ, nhưng bởi vì trước đó chưa nghiên cứu kĩ đường đi nước bước, không cẩn thận chạm vào chuông cảnh báo nên mới bị nhiều bảo vệ đuổi bắt.

Hộc hộc... Hộc hộc...

Kẻ trộm thở hổn hển, liều mạng chạy trốn, hắn ta vốn tưởng rằng đã bỏ được mấy người bảo vệ rồi nên chạy không nhìn đường, ai ngờ chạy vào một con ngõ cụt!

“Đáng chết!”

Hắn ta mắng nhỏ một tiếng, đành phải chạy ngược trở về, ai ngờ lại đâm phải mấy nhân viên bảo vệ kia.

“Ở chỗ này nè! Bắt lấy hắn ta, đừng để cho hắn ta chạy thoát!” Các nhân viên bảo vệ vô cùng hưng phấn, lập tức hung mãnh chạy tới.

Kẻ trộm cũng đã đến mức chó cùng rứt giậu, mắt thấy sắp bị bảo vệ vây bắt thì phi người leo qua tường của một căn biệt thự, sau đó nhanh chóng chạy dọc theo tường viện.

“Đánh đi! Đánh hắn ta đi!”

Mấy nhân viên bảo vệ có người quơ lấy gạch, có người ném thẳng đèn pin, nhưng mà kẻ trộm này hết sức linh hoạt, né được tất cả.

Ngay sau đó, hắn ta men dọc theo tường viện lên tầng hai biệt thự, sau đó lại chạy sang một bên khác, dọc theo ban công bên ngoài.

Căn biệt thự vừa lúc là căn biệt thự ở cạnh ngoài của khu biệt thự, chỗ mà kẻ trộm lẻn sang đó vừa hay có thể nhìn thấy bức tường cao của khu biệt thự.

“Nhanh lên, đi lên bắt hắn ta đi! Đừng để cho hắn ta chạy thoát! Nhanh lên...” Các nhân viên bảo vệ tới rất nhanh, lại bắt đầu nhặt tảng đá trên mặt đất.

Kẻ trộm cũng đã bất kể giá nào, hắn ta không chút do dự nhảy ra khỏi tường rào của biệt thự, rồi lại nhảy từ biệt thự tới tường rào vòng ngoài.

Ối ối...

Bởi vì các nhân viên an ninh đã vứt hòn đá sang nên kẻ trộm không đứng vững được ngã khỏi tường rào, rơi ra cạnh ngoài của tường rào.

Ầm...

Kẻ trộm ngã rất mạnh trên mặt đất, nhưng may mắn là mặt đất nơi này không phải vùng đất cứng rắn mà là một mảnh đất trồng rau hoang vu.

Phù!

Kẻ trộm bò lên từ trên mặt đất, vốn dĩ định dừng lại thở dốc nhưng lại nghe thấy bên kia tường rào vang lên tiếng reo hò của các nhân viên bảo vệ nên phủi mông, nhanh chóng rời khỏi đó.

Nhưng mà, chờ đến lúc hắn ta xoay người lại thì chợt phát hiện trước mắt mình lại xuất hiện một căn biệt thự kiểu tây ba tầng, hắn ta vậy mà đã đi vào sân của một biệt thự khác.

Hả?

Chỉ thấy căn biệt thự kiểu tây trước mắt đã rách nát cũ kĩ lắm rồi, hiển nhiên đã không có người cư trú, là một căn nhà cũ đã hoang vu nhiều năm. Hắn ta cẩn thận nhớ lại nhưng không nhớ rõ nơi này lại có một căn nhà như vậy, lúc này cảm thấy hơi bất ngờ.

Có điều, phía sau có người đuổi theo, không có thời gian cho hắn ta nghĩ nhiều, hắn ta nhanh chóng tìm ra cửa chính của biệt thự chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng mà hắn ta vừa mới chạy tới cửa thì ngoài cửa lại vang lên tiếng còi cảnh sát rõ ràng...

“Mẹ nó, tới nhanh dữ vậy!” Kẻ trộm thầm mắng một tiếng, đã nhận ra tiếng còi cảnh sát vừa lúc vang lên ngoài cửa, tuyệt đối không thể mở cửa ra ngoài.

Làm sao bây giờ?

Hắn ta nhìn xung quanh một chút, phát hiện tường rào của căn biệt thự này rất cao, không thể nào leo lên được. Nếu như muốn chạy trốn tới chỗ khác thì phải lên lầu mới được.

Có thể nhảy qua ban công của tòa nhà cũ này, hoặc là tiếp tục chạy trốn dọc theo một bên tường rào.

Nghĩ đến đây, kẻ trộm không do dự nữa, nhanh chóng đi tới cửa của tòa nhà cũ để tìm kiếm lối vào, căn nhà cũ này đã rách nát lắm rồi, kẻ trộm chưa đi tới cửa chính thì đã nhìn thấy cửa sổ bên phải không có thủy tinh.

Vì thế, kẻ trộm lưu loát từ nơi đó chui vào biệt thự như con cá chạch.

Trong biệt thự tối hơn bên ngoài nhiều, kẻ trộm đành phải bật di động của mình lên để chiếu sáng, chỉ thấy trong biệt thự đúng là rối loạn, đồ vật đặt lung tung, nhìn rất là bừa bộn.

Bim bim... Bim bim...

Hắn ta mới vừa xoay người leo vào tường thì bên ngoài biệt thự đã vang lên còi cảnh sát và những tiếng ồn ào rất rõ ràng.

Thôi xong!

Kẻ trộm biết không thể chậm trễ, nếu không chạy cho nhanh, chỉ sợ sẽ bị người ta bắt như bắt ba ba trong rọ.

Vì thế, hắn ta không nghĩ nhiều, tìm đến cầu thang của biệt thự mà leo lên, chạy lên trên tầng.

Trước đó, hắn ta đã ước lượng độ cao của tầng trệt, biết tầng hai song song với tường rào cho nên sau khi đi tới tầng hai thì chọn đại một gian phòng, muốn thông qua gian phòng này để đi đến ban công.

Nhưng chuyện làm hắn ta ngoài ý muốn là gian phòng mà hắn tùy tiện tìm tới này lại có khóa, không mở được.

“Đáng chết!”

Kẻ trộm mắng một câu, vốn dĩ hắn ta nên đi tìm một gian phòng khác thử xem. Nhưng dưới tình thế cấp bách, lòng dạ tàn nhẫn của hắn ta lại ma xui quỷ khiến nổi lên, vậy mà nghiêng bả vai qua, phá nát cửa của gian phòng này!

Ầm!

Sau khi phá được cửa phòng, cả người kẻ trộm lăn vào trong nhà, suýt nữa thì ngã lăn quay trên mặt đất.

Hả?

Trong giây lát, kẻ trộm chợt phát hiện tình hình bất thường, dù thế nào hắn ta cũng không thể ngờ được, trong gian phòng này vậy mà lại có ánh sáng hơi lờ mờ đang lóe lên!

Rất nhanh sau đó, đợi đến lúc hắn ta cảm nhận được nhiệt độ có phần kỳ lạ thì mới phát hiện ánh sáng trong phòng thực ra là do ngọn nến phát ra.

Không thể nào?

Kẻ trộm nhất thời cảm thấy ngây ngẩn, chờ đến lúc hắn ta ngẩng đầu lên, thấy rõ cảnh tượng trong phòng thì mới bỗng dưng bị dọa cho hồn bay lên trời, da đầu run lên!

Á!

Tiếng la đầy hoảng sợ của kẻ trộm nhất thời vang vọng cả tòa nhà cổ, trong đêm khuya tối đen tịch liêu thế này, lại càng khiến những người nghe thấy cảm thấy thảm thiết đáng sợ...

...

Hai ngày sau, Cục Cảnh sát thành phố Hải Lan.

Triệu Ngọc vừa uống cà phê, vừa xem báo cáo vụ án.

“Nói như vậy...” Hắn hỏi đội trưởng đội cảnh sát hình sự chuyên xử lý vụ án này: “Kẻ trộm kia cuối cùng vẫn không chạy thoát đúng không?”

“Ừm! Người này cũng xui thật đấy!” Đội trưởng đội cảnh sát hình sự là một người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen, tên là Lý Nghiên Hiệp: “Bây giờ còn đang chữa bệnh trong bệnh viện tâm thần đó, chỉ sợ đã sợ đến mức đổ bệnh luôn rồi!”

“Thật ra thì...” Trợ thủ của đội trưởng Lý xen vào nói: “Không chỉ riêng kẻ trộm kia đâu, ngay cả mấy sĩ quan cảnh sát phát hiện hiện trường vụ án này, ai cũng bị ảnh hưởng ít nhiều!”

“Triệu đại thần thám à, cậu ngàn vạn đừng phiền lòng nhé!” Lý Nghiên Hiệp liếc trợ thủ một cái, nhanh chóng giải thích cho Triệu Ngọc: “Bên Hải Lan chúng tôi, đúng là lần đầu nhìn thấy vụ án đáng sợ như vậy đó!”

“Hừ hừ...” Triệu Ngọc lộ vẻ tự mãn nói: “Vẫn là còn thiếu rèn luyện! Không phải chỉ là một bộ xương trắng thôi à! Có gì mà sợ chứ?”

“Ừm... Mấu chốt là...” Sắc mặt Lý Nghiên Hiệp đầy vẻ khó chịu nói: “Cảnh tượng ở đó thật sự bố trí quá đáng sợ! Có rất nhiều mặt quỷ, quái thú, rồi hoa văn gì gì đó nữa, cực kỳ quái dị!”

“Tôi có sao nói vậy thôi, cho dù là quay phim kinh dị cũng chỉ như vậy ấy chứ?”

“Đúng vậy...” Trợ thủ lại nhịn không được nói: “Xương trắng đúng là không đáng sợ, nhưng mà xương trắng bày trên đàn tế thì đúng là xưa nay chưa từng thấy! Kinh khủng quá đi mất!”

“Đây là...” Triệu Ngọc nhìn bức ảnh chụp hiện trường vụ án nói: “Chắc là nghi thức tôn giáo nào đó chứ gì?”

“Hừ hừ, kiến thức của các anh đúng là quá ít!” Triệu Ngọc bắt đầu cos đại thần: “Cẩn thận suy nghĩ đi, chỉ là một bộ xương trắng mà thôi, chứ đâu phải tử thi, có cái gì mà ngạc nhiên chứ?”

“Hơn nữa nếu như là xương trắng thì chứng tỏ nạn nhân đã chết một thời gian rất lâu, rồi kết hợp với việc đặt bộ xương lên cái giá tương tự đàn tế, vậy rất có khả năng là loại nghi thức hiến tế nào đó!”

“Nói không chừng, vụ án này thậm chí không tính là án mưu sát đâu!”

“Hả...” Đội trưởng Lý và trợ thủ của ông ta liên tục gật đầu, rất là bội phục với màn phân tích của thần thám Triệu Ngọc.

Nhưng mà, bọn họ chỉ bội phục có năm giây thì Triệu Ngọc đã bị vả mặt rồi.

Bỗng nhiên Miêu Anh cầm báo cáo, vội vàng đi tới nói: “Triệu Ngọc, đã có kết quả kiểm tra thi thể, đó không phải một bộ xương, mà là khung xương của ba người khác nhau - hợp thành...”