Cuồng Thám

Chương 1385: Chương 1385





NHÀ MA

“Wow! Không đùa chứ? Tôi vừa nhìn thấy...” Trong phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt tại Cục Cảnh sát thành phố Hải Lan bỗng nhiên vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Thôi Lệ Châu.

Cô ta nắm lấy cổ tay Miêu Anh, nhìn đăm đăm vào nhẫn của Miêu Anh thán phục nói: “Đây là kim cương xanh hả! Chị Miêu à, chị hơi quá đáng rồi đó, cho dù nhà chị có tiền thì cũng không thể khoe khoang đến vậy chứ?”

Hả?

Miêu Anh buồn bực, mấy tổ viên khác cũng rất là kinh ngạc.

“Kim cương xanh? Không phải đá quý à?” Miêu Anh vuốt ve nhẫn kim cương một phen, thì thào thở dài: “Nếu như là kim cương thì có phải hơi lớn một chút hay không?”

“Ai ôi mẹ tôi ơi...” Thôi Lệ Châu làm ra vẻ mặt hâm mộ ghen ghét, chỉ vào nhẫn nói: “Ngay cả đá quý và kim cương mà chị cũng không phân biệt được à?”

“Lúc chị đi trên đường thì phải cẩn thận một chút nhé, viên kim cương xanh này ít thì cũng phải hơn mười triệu đó! Còn... Còn đắt hơn cả căn nhà kia của tôi nữa!”

“Không thể nào?” Miêu Anh kinh dị nhìn một vòng, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Ngọc, lúc này mới nói thầm nho nhỏ: “Đáng giá vậy sao, cha... Triệu Ngọc... Hai người chờ đấy cho tôi...”

“Khụ khụ...” Ai ngờ, Miêu Anh mới vừa nói thầm một câu, Triệu Ngọc thình lình xuất hiện sau lưng cô, còn dùng sức ho khan vài cái, làm cô Miêu hoảng sợ.

“Tôi nói với mọi người một vài điều về vụ án! Vụ án!” Triệu Ngọc bày ra bộ mặt tổ trưởng, làm bộ làm tịch nói: “Lúc này mà còn nói nhẫn cái gì? Mười triệu thì nhiều lắm hả? Nếu so với Aston Martin của tôi thì còn kém rất nhiều đó! Ha ha ha...”

“...”

Mọi người không nói gì, tất cả đều bị sự kỳ lạ của Triệu Ngọc làm cho hơi choáng váng.

“Được rồi.” Một giây sau, Triệu Ngọc đã khôi phục lại vẻ nghiêm túc, vừa né tránh ánh mắt nghi ngờ của Miêu Anh, vừa nói với mọi người: “Đầu tiên tôi nói cho mọi người biết một tin tức tốt, trải qua sự tiến cử của lão già Cao Phát Tài kia và đơn xin của tôi, từ hôm nay trở đi, pháp y Trương Bồi Bồi chính thức gia nhập tổ điều tra đặc biệt của chúng ta, trở thành một thành viên của tổ chúng ta, mọi người hoan nghênh!”

Triệu Ngọc dẫn đầu vỗ tay nho nhỏ, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện một chuyện xấu hổ - Trương Bồi Bồi vốn không có mặt tại hiện trường.

Bốp bốp bốp...

Trong các tổ viên, chỉ có Tăng Khả vỗ tay bốp bốp, không thể nghi ngờ càng khiến Triệu Ngọc thêm xấu hổ.

“À... À...” Lúc này Tăng Khả mới phát hiện không khí bất thường, nhanh chóng tìm bậc thang cho Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, Bồi Bồi còn đang ở phòng khám nghiệm tử thi!”

“Ừm, khụ khụ...” Triệu Ngọc chỉ có thể ho khan để giảm bớt sự xấu hổ của mình, sau khi lật xem vài tờ báo cáo khám nghiệm tử thi, hắn mới nhíu mày, hỏi Miêu Anh: “Tổ phó Miêu, nói như vậy... bộ xương trắng kia thuộc về ba người khác nhau à?”

“Chính xác, phải nói là không ít hơn ba người mới đúng!” Vừa nhắc tới vụ án, Miêu Anh lập tức nghiêm mặt nói: “Căn cứ kiểm tra sơ bộ, pháp y đã chứng thật chi trên, chi dưới và thân thể bộ xương trắng thuộc về ba người khác nhau!”

“Trong đó, bộ phận thân thể thông qua hai mắt cũng có thể xác định người chết là một cô gái trẻ tuổi chưa từng sinh con, tuổi tác ước chừng từ hai mươi ba đến hai mươi sáu!”

“Hả?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Vậy tứ chi thì sao?”

“Tứ chi thì không có cách nào phân biệt nam nữ, nhưng pháp y Trương đã lấy được ADN đầy đủ trên xương cốt rồi.” Miêu Anh trả lời: “Trước mắt đang trong quá trình khám nghiệm, chắc là sẽ có kết quả rất nhanh!”

“Hả?” Triệu Ngọc lập tức nhớ tới chuyện gì, lại hỏi: “Không đúng? Chi trên, chi dưới và thân thể, như vậy... Có phải thiếu thứ gì hay không?”

“Đúng vậy!” Miêu Anh gật đầu, chỉ vào báo cáo khám nghiệm tử thi nói với Triệu Ngọc: “Không thấy đầu đâu cả!”

“Hửm? Vậy thì thú vị rồi...” Triệu Ngọc cảm thấy rất kinh ngạc: “Cơ thể thì đủ nguyên bộ, lại không có đầu? Tình huống gì đây nhỉ?”

“Tổ trưởng...” Nhiễm Đào cau mày, tò mò nói: “Anh nói xem, có khi nào có kẻ đang lợi dụng xương người để cử hành nghi thức mê tín phong kiến nào đó hay không? Bởi vì còn thiếu đầu lâu cho nên nghi thức chưa thành công?”

“Mặc kệ là nghi thức gì đi nữa...” Ngô Tú Mẫn vỗ tay nói: “Nếu mấy đoạn xương cốt ấy bị người ta đào từ trong mộ ra thì vụ án này sẽ không cần tổ điều tra đặc biệt chúng ta nhúng tay!”

“Có phải cấp trên thấy chúng ta quá nhàn nhã rồi hay không?”

“Đúng đấy, chuyện này làm cho tôi nhớ vụ án quan tài treo trên vách núi...” Thôi Lệ Châu nói: “Lúc trước chúng ta chỉ cho là có người mưu sát bảy cô bé thôi! Nhưng kết quả cuối cùng lại là đa phần đều bị trộm từ trong lò hỏa táng ra!”

“Chờ một chút...” Bỗng nhiên Triệu Ngọc cắt ngang cuộc tranh luận của hai cô gái, lại hỏi Miêu Anh: “Nếu còn chưa phân tích số liệu ADN thì vì sao phía pháp y lại nói bộ xương này có thể không chỉ do xương của ba người tạo thành?”

“Là đoán ra dựa vào kinh nghiệm!” Miêu Anh mở báo cáo kiểm nghiệm tử thi ra, chỉ vào một mục trong đó nói: “Khung xương hình người được phát hiện trong căn phòng đó, chỗ tiếp nối của khung xương bị người ta dùng nhựa cao su cường lực dán liền lại, có vài chi tiết còn sử dụng sợi tổng hợp chuyên dụng trong trường y, thủ pháp rất là chuyên nghiệp!”

“Nhưng mà phía pháp y thông qua so sánh các đốt ngón tay, vẫn có thể đoán ra, phần xương chi trên liên tiếp với cơ thể và chi dưới không hợp nhau!”



“Cho nên, bọn họ mới đoán được khung xương này chí ít là do khung xương của ba người hoặc ba người trở lên tạo thành! Bởi vì xương cốt trên cơ thể con người là rất nhiều, hơn nữa còn có rất nhiều xương cốt thể tích nhỏ trước mắt vẫn không có cách nào phân biệt hoàn toàn.”

“Vậy... Chi trên chi dưới lại không có chỗ liên tiếp...” Triệu Ngọc đào gốc bới rể: “Sao có thể phân rõ, chi trên và chi dưới không thuộc về cùng một người?”

“Sau khi phát hiện khung xương có tình trạng không phù hợp, phía pháp y đặc biệt so sánh giữa chi trên và chi dưới!” Miêu Anh nói: “Khung xương của mỗi người có rất nhiều đặc điểm đặc biệt, bao gồm màu sắc, mật độ và kết cấu sinh trưởng, hoa văn vân vân, cho nên bọn họ có thể xác định, chi trên và chi dưới của khung xương này không phải của cùng một người!”

“Ái chà.” Triệu Ngọc nghiêm túc suy tư: “Khâu một bộ xương lại, không có đầu lâu mà những khối xương khác đều được dán lại trọn vẹn! Muốn làm gì nhỉ? Hoàn hồn đại pháp hả?”

“Trương Bồi Bồi nói...” Miêu Anh lại nói: “Cách dán xương cốt này vô cùng chuyên nghiệp, hung thủ chắc chắn cực kỳ am hiểu về khung xương của con người!”

“Ừm... Tôi cảm thấy... Trong vụ án này còn có một trọng điểm khác nữa!” Triệu Ngọc thả báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi xuống, trịnh trọng nói: “Căn cứ khẩu cung của người chứng kiến, hiện trường bị bày trí thành cảnh tượng hiến tế rất là kỳ lạ, còn thắp nến nữa!”

“Nếu như có thắp ngọn nến... Vậy thì nói lên...” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi nói: “Người đặt bộ xương tại đó rất có khả năng đang ở gần nơi phát hiện vụ án!”

“Ai ôi, thật đúng là...” Đội trưởng Lý Nghiên Hiệp vội vàng nói: “Vậy thì để tôi đi lấy video clip giám sát của đêm đó ra, xem xem camera có thể quay được kẻ nào khả nghi hay không?”

“Từ từ, đừng gấp...” Triệu Ngọc gọi đội trưởng Lý lại, lại hỏi: “Sao tôi không thấy tin tức của chủ căn nhà kia trong tài liệu thế?”

“À, chủ của căn nhà kia là một người Hoa kiều, đã mất tích rất nhiều năm rồi!” Đội trưởng Lý vội vàng trả lời: “Tên của ông ta là... Ừm... Ừm... Xấu hổ quá, tôi nhớ không ra, tôi sẽ mang tài liệu tường tận sang cho cậu nhé.”

“Cái gì? Mất tích?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Ông hãy nói tình huống đại khái cho tôi nghe trước đi!”

“À, chỗ đó có tên là hoa viên Thiên Phủ, là một trong những biệt thự cạnh biển đầu tiên của thành phố Hải Lan chúng tôi!” Đội trưởng Lý giới thiệu: “Người sống trong đó lúc ấy đa phần là người có tiền, ví dụ như ông chủ của xí nghiệp lớn, Hoa kiều về nước này nọ...

“Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tầy gang, sau đó bởi vì ô nhiễm môi trường và vài phương tiện của nơi đó đã biến chất, xảy ra vấn đề, tòa nhà đó từ từ xuống cấp, bên trong cũng lục tục xuất hiện rất nhiều nhà bỏ hoang không người cư trú!”

“Bỏ hoang mà! Mọi người cứ thích tin mấy lời nghe nhầm đồn bậy, ví dụ như chuyện ma quái vậy, khiến cho ngay cả phía đầu tư cũng không dám làm gì, cứ hoang phế đến nay...”

“Còn nữa...” Đội trưởng Lý thần thần bí bí nói: “Tòa nhà gặp chuyện không may kia lại trùng hợp là tòa nhà ma nổi tiếng nhất của hoa viên Thiên Phủ đấy!”