“Đậu xanh rau má, không phải chứ?” Nhiễm Đào là người đầu tiên phát biểu ý kiến: “Cái thời vụ án quan tài treo đã đủ tà môn rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm một vụ án quỷ lâu xương trắng nữa cơ à!”
“Được rồi, anh đừng có làm loạn thêm nữa!” Thôi Lệ Châu nói: “Trên đời này làm gì có ma? Ma đều ẩn giấu trong tim của con người!”
“Kỳ thực, thứ đáng sợ nhất không phải là ma, mà là con người!”
“Xem kìa...” Cô ta chỉ vào tấm ảnh chụp xương trắng, nói: “Đây chẳng qua chỉ là một đống xương trắng của người chết thôi mà, có gì đáng sợ đâu chứ?”
“Không phải tôi nói khoác đâu...” Thôi Lệ Châu thề thốt: “Nếu như tôi mà là kẻ trộm kia, hừ hừ... tôi tuyệt đối còn không bằng hắn ấy? Cái này cmn đúng thật là đáng sợ, không bị dọa chết còn may đấy!”
“Hừ...”
Trong phòng lập tức phát ra tiếng chê bai. Trên trán Triệu Ngọc toàn là vạch đen, trong lòng thầm nói, cô Thôi Lệ Châu này sao nói chuyện ngày càng giống mình vậy? Thế này là muốn xuất sư rồi à?
“Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!” Lúc này, vị đội trưởng Lý Nghiên Hiệp kia nhìn tư liệu trong điện thoại, hưng phấn nói: “Chủ phòng tên là Ngu Chính Nghiên, là một Hoa kiều từ Đông Nam Á về nước.”
“Bản ghi chép cho thấy, một nhà năm người của Ngu Chính Nhiên mất tích vào tết Nguyên đán khoảng ba mươi năm trước, lúc mất tích, Ngu Chính Nhiên 63 tuổi, đi cùng ông ta còn có vợ, con trai, con dâu và cháu gái...”
“Có điều, tư liệu ghi chép liên quan đến việc ông ta mất tích không đầy đủ, chỉ công bố tin tức không chính xác, gia đình họ có thể chết trong trận sóng thần ở Ấn Độ Dương! Nhưng trong bản ghi chép mất tích lại chưa ghi chép cho thấy khi đó họ có xuất cảnh!”
“Ôi trời ơi, trận sóng thần đó!” Nhiễm Đào nhớ lại: “Năm đó, tôi còn đang đi học đấy!”
“Mấu chốt là một nhà năm người, không một ai sống sót trở về sao?” Ngô Tú Mẫn lắc đầu không hiểu: “Dù là gặp phải sóng thần hay là mất tích trong nước, chuyện lớn như vậy, sao có thể không có ghi chép kỹ càng chứ?”
“Chuyện này cũng hết cách!” Đội trưởng Lý giải thích: “Thành phố Hải Lan của chúng tôi là quê hương của Hoa kiều, năm đó quản lý không quá nghiêm ngặt, có rất nhiều Hoa kiều trở về nước đều không đổi lại quốc tịch hay báo hộ khẩu, thêm vào đó, Ngu Chính Nhiên lại không có thân thích, muốn kiểm chứng quả thật rất khó!”
“Nói thật, Hoa kiều trở về nước mất tích, thật ra ở đây là một chuyện rất bình thường, dù sao họ có gia đình có sự nghiệp ở nước ngoài, nói không chừng lúc nào đó nổi hứng liền ngồi thuyền đi Nam Dương, không một tiếng chào hỏi!”
“Thực ra, nhiều năm trôi qua, chính phủ đã từng nhiều lần quy hoạch mảnh đất hoa viên Thiên Phủ kia, nhưng bởi vì thông tin của rất nhiều chủ nhà không thể nào xác minh và liên hệ, nên cuối cùng vẫn gặp trở ngại!”
“Chúng tôi cũng chỉ có thể đợi đến hết thời hạn mới có thể phá dỡ nơi đó hợp pháp!”
“Woa! Lần này thật sự gặp phiền phức rồi...” Thôi Lệ Châu suy xét nói: “Sao tôi cảm thấy bộ xương trắng trong căn nhà có liên quan đến việc mất tích của một nhà năm người của vị Hoa kiều này vậy? Xương trắng đó... không lẽ là...”
Thôi Lệ Châu vừa nói như vậy, bầu không khí ở hiện trường liền trở nên ngột ngạt.
“Chuyện này thật sự khó giải quyết!” Đội trưởng Lý nói như vậy: “Lãnh đạo của chúng tôi lo lắng đây sẽ là một vụ án mưu sát cực kỳ lớn và gây ảnh hưởng đến thanh danh của nước ta trên quốc tế, cho nên mới xin báo cáo với cấp trên.”
“Không ngờ lại mời được Triệu thần thám nổi tiếng như cồn, đây thật sự là may mắn cho chúng tôi!”
“May mắn là chuyện hiển nhiên!” Triệu Ngọc không có tâm trạng nghe ông ta nịnh bợ, lập tức nói: “Hãy nói về ma quái kia trước đi đã!”
“À... à...” Đội trưởng Lý nhanh chóng nói: “Kể từ khi cả nhà Ngu Chính Nhiên mất tích, nơi ở của ông ta đương nhiên cũng trở thành nhà hoang, không ai đến ở nữa.”
“Nghe nói, trước kia thường có người nghe thấy tiếng phát ra từ trong nhà của ông ta, hoặc là nhìn thấy bóng ma vân vân, truyền tai nhau vô cùng tà dị, căn nhà nhanh chóng bị gọi là nhà ma.”
“Tôi nghe nói, trước đây cũng có một số người can đảm từng đi vào trong, sau đó đều trúng tà, kết cục rất thảm.”
“Đương nhiên, những chuyện đó đều chỉ là thuật lại, chưa từng được tra xét kĩ.” Đội trưởng Lý bất đắc dĩ nói: “Nếu như không phải tên trộm kia trùng hợp vào đó, e là thật sự khó mà phát hiện...”
“Tôi đã sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên phát hiện hiện trường vụ án như vậy! Tôi thật sự rất tò mò, ai giở thủ đoạn như vậy ở trong căn nhà ma chứ? Gan của tên này phải lớn đến cỡ nào?”
“Vậy...” Triệu Ngọc chỉ vào tấm hình chụp hiện trường vụ án, hỏi: “Về những thứ bày trí ở hiện trường còn có những chiếc mặt nạ quỷ nữa, ông có nhìn thấy không? Đây có phải là tập tục mai táng nào đó ở bản địa Quỳnh Châu không?”
“Không, tuyệt đối không thể nào!” Lý Nghiên Hiệp nói vô cùng chắc chắc: “Những thứ này tuyệt đối không phải là đồ ở Quỳnh Châu chúng tôi, đừng thấy tôi không phải là người lớn lên ở đất Quỳnh Châu nhé, nhưng mười mấy năm trở lại đây, tôi chưa từng nhìn thấy thôn nào lại có thứ này!”
“Tổ trưởng, em vừa tra thử...” Tăng Khả nói: “Mặt nạ quỷ ở hiện trường xảy ra vụ án hơi giống với Bà Đà giáo của Đông Nam Á.”
“Bà Đà giáo? Cái quỷ gì?” Triệu Ngọc nghi ngờ.
“Bà Đà giáo là một nhánh của Ấn Độ giáo, vào những năm đầu thế kỷ XX, giáo phái này lưu hành ở một vùng Đông Nam Á, nhưng sau khi chiến tranh thế giới thứ hai nổ ra thì có rất ít người theo!”
“Có điều... mặc dù giống nhau, nhưng bởi vì tư liệu không có nhiều…” Tăng Khả lắc đầu nói: “Em không dám khẳng định hiện trường vụ án xương trắng nhất định có liên quan đến Bà Đà giáo!”
“Vậy thì tốt.” Triệu Ngọc dặn dò ngay tại chỗ: “Vậy cậu hãy nghiên cứu kĩ Bà Đà giáo này đi! Mặc dù trước mắt chúng ta không thể khẳng định vụ án xương trắng có phải là một vụ mưu sát hay không, nhưng chúng ta cần phải xem như đây là vụ án mưu sát để điều tra!”
“Được ạ, không thành vấn đề!” Tăng Khả đồng ý ngay.
Kể từ khi xác lập quan hệ yêu đương với Trương Bồi Bồi, Tăng Khả ngày càng hăng hái.
“Tiếp theo... quy tắc cũ!” Triệu Ngọc nói: “Chị Ngô đi hỏi thăm nhân chứng, thuận tiện đánh giá tâm lý của tên trộm kia!”
“Tiểu Thôi đi dạo một vòng quanh hiện trường xảy ra vụ án, thu thập những tin tức liên quan đến căn nhà ma kia.” Triệu Ngọc nói với Thôi Lệ Châu: “Dù là những chuyện vặt vãnh hay là lời đồn, đều tìm hết về đây!”
“OK!” Thôi Lệ Châu dứt khoát ra dấu.
“Nhiễm Đào đi chung với Thôi Lệ Châu.” Triệu Ngọc dặn dò Nhiễm Đào: “Nhưng nhiệm vụ chủ yếu của cậu là tìm kiếm những đoạn video theo dõi ở khu vực xảy ra vụ án!”
“Nhớ kĩ, dù là nhà nước hay là tư nhân, đều không được bỏ sót video nào cả! Kẻ tình nghi rất có thể nằm trong những đoạn theo dõi đó...”
“Không thành vấn đề!” Nhiễm Đào hưng phấn chà chà tay, có vẻ kích động.
“Tổ phó Miêu, em đi với anh!” Triệu Ngọc khoát tay với Miêu Anh: “Chúng ta đến phòng khám nghiệm tử thi xem xét bộ xương trắng đó, sau đó mới đến hiện trường quan sát!”
“Ừm!” Miêu Anh hài lòng gật đầu, cách sắp xếp của Triệu Ngọc vừa đúng ý cô.
Nhưng mà khi mọi người chuẩn bị bắt đầu hành động, đội trưởng Lý Nghiên Hiệp đột nhiên nhận được điện thoại.
“Hả? Cái gì?” Đội trưởng Lý nhíu lông mày, hỏi: “Có phải đầu óc của anh ta có vấn đề vì bị dọa không? Đây không phải là chuyện đùa đâu, anh ta nói vậy thật sao? Trời ạ...”
Sau khi tắt máy, đội trưởng Lý lập tức báo cáo lại với Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu, xảy ra chuyện lạ rồi, vừa rồi tên trộm đã tỉnh lại và kể rõ chuyện xảy ra đêm đó.”
“Nhưng mà tên đó lại một mực chắc chắn rằng bộ xương trắng khi đó... có đầu lâu!”