“Triệu thần thám, cậu đây là... Cẩn thận, cẩn thận nhé...” Đội trưởng Lý nhìn thấy Triệu Ngọc nhảy lên tường rào phía Tây thì hoảng sợ.
“Triệu Ngọc... anh đang làm gì vậy?”
Miêu Anh nhanh chóng chạy lên ban công, lại phát hiện Triệu Ngọc đã bày ra tư thế xiếc đi dây trên tường rào cao cao, đi ra phía ngoài sườn.
Hành động đột nhiên của Triệu Ngọc cũng khiến các nhân viên cảnh sát khác chú ý, tất cả mọi người dời ánh mắt lên người hắn.
Nhưng mà Triệu Ngọc không thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác, hắn đi vài bước dọc theo tường rào rồi lấy điện thoại di động ra, tìm dấu giày mà đội kỹ thuật phát hiện và ghi trong hồ sơ.
Sau đó, hắn lại ngầm mở ra một đạo cụ tên là máy nhận biết dấu chân. Triệu Ngọc lấy được đạo cụ này từ rất lâu trước kia, trước mắt đã tích lũy được mười lăm cái.
Tên cũng như nghĩa, công năng của đạo cụ là dùng để nhận biết và so sánh dấu chân, giúp đỡ Triệu Ngọc rất nhiều trong công việc phá án.
Nhưng mà bởi vì hướng phá án khác nhau nên trước kia Triệu Ngọc chưa bao giờ sử dụng nó, đây là lần đầu tiên.
Triệu Ngọc cho rằng, trong tình huống thế này có thể thử một chút.
Nhà cũ của nhà họ Ngu không có đường ra nào khác, đêm đó, người bị tình nghi cầm đầu lâu đi chắc chắn phải rời khỏi hiện trường thông qua tường rào này.
Cho nên, chỉ cần mình có thể tìm ra dấu giày phù hợp thì ít nhất có thể xác định phương hướng chạy trốn của người bị tình nghi.
Vì thế, hắn mở dấu giày trên di động ra, quét hình vào đạo cụ máy nhận biết dấu chân trong hệ thống. Ngay sau đó, máy nhận biết dấu chân hiện lên rất nhiều số liệu và công năng.
Các số liệu mà máy nhận biết dấu chân đưa ra về cơ bản tương đồng với kết luận của cảnh sát về dấu giày, người bị tình nghi hẳn là một người đàn ông chiều cao không tới một mét bảy mươi.
Sau đó, Triệu Ngọc mở công năng quét hình của máy nhận biết dấu chân, bắt đầu quét những chỗ hắn đi qua. Một khi máy nhận biết dấu chân phát hiện có dấu giày phù hợp xuất hiện sẽ lập tức rung chuông cảnh báo.
Có điều, bởi vì đã cách ngày xảy ra vụ án hai ngày, Triệu Ngọc lo lắng không biết máy nhận biết còn có tác dụng hay không?
Tường rào được làm bằng xi măng, thành phố Hải Lan có khí hậu ẩm ướt, rất ít tro bụi nhưng máy nhận biết lại không phát hiện dấu chân nào trên tường rào cả.
Triệu Ngọc đành phải đặt hy vọng ra phía ngoài tường rào. Vì thế, hắn cẩn thận cúi người, bắt đầu dùng máy nhận biết dấu chân quét mặt đất bên ngoài tường rào.
Bên ngoài tường rào vừa lúc là một khoảnh đất trống, đất trống vốn được gạch phô liền, nhưng bởi vì lâu năm thiếu tu sửa nên có rất nhiều chỗ đã lộ ra bùn đất mềm ẩm.
Nếu có người đi qua chỗ đó chắc chắn sẽ để lại dấu chân.
Triệu Ngọc thấy thế thì mừng rỡ, cả người dứt khoát úp sấp lên tường rào, thò đầu ra bên ngoài tường, cố gắng quét hình những chỗ kẻ bị tình nghi có thể để dấu chân lại.
Nhìn thấy biểu hiện lạ lùng của Triệu Ngọc, các nhân viên cảnh sát cứng họng, tất cả mọi người tròn mắt, không ai biết vị thám tử kia đang làm gì?
Nhưng mà, Triệu Ngọc lại rất tin tưởng vào phán đoán của mình. Bởi vì phần đất trống bên ngoài tường rào thông suốt cả bốn phương, nếu như hắn là người bị tình nghi kia thì chắc chắn đêm đó sẽ lựa chọn chạy trốn từ nơi này.
Chỉ cần nhảy khỏi tường rào cao ba mét này, sau đó tìm đại một con đường nào đó là bỏ trốn mất tích.
Đáng tiếc, mãi đến lúc Triệu Ngọc đi đến đuôi phía Tây tường rào, tuy máy nhận biết dấu chân có tìm thấy vài dấu chân dưới mặt đất bên ngoài nhưng trải qua phân tích so sánh thì bài trừ hết tất cả, dấu chân của người hiềm nghi vốn không nằm trong đó!
Không thể nào?
Triệu Ngọc không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm cân nhắc: Chẳng lẽ... Người hiềm nghi đổi giày hay sao?
“Ừm... Triệu thần thám ơi!” Đội trưởng Lý Nghiên Hiệp nhoài người ra khỏi ban công, gọi Triệu Ngọc: “Chúng tôi đã lục soát bên ngoài rồi, không phát hiện manh mối nào khả nghi hết!”
Hả?
Chậc chậc...
Triệu Ngọc từ từ quay đầu trở lại, nhìn khắp căn nhà cũ của nhà họ Ngu một lần nữa.
Nhà cũ của nhà họ Ngu được chia làm hai bộ phận là sân và tòa nhà. Trong đó, cửa chính dẫn vào sân nằm ở phía Đông của tường rào, đó cũng là vị trí mà cảnh sát truy bắt kẻ trộm đêm đó, cho nên kẻ bị tình nghi không thể nào chạy trốn từ phía Đông.
Phía Bắc tòa nhà là chỗ tòa nhà tọa lạc, tòa nhà này không có cửa sau, cả một căn biệt thự nguyên khối không tương liên với công trình kiến trúc nào khác, cho nên nếu người bị tình nghi muốn chạy trốn thì chắc chắn sẽ bước lên tường rào phía Tây.
Nhưng mà...
Vì sao bên ngoài tường rào phía Tây lại không có dấu giày của kẻ bị tình nghi?
Chẳng lẽ...
Một giây sau, cuối cùng Triệu Ngọc đưa ánh mắt về phía Nam của tòa nhà cũ này!
Bức tường rào phía Nam của nhà cũ tiếp giáp với khu biệt thự bên cạnh, giữa tường rào của hai khu có một rãnh nước không tới hai mét.
Đêm xảy ra vụ án, người phát hiện bộ xương trắng là kẻ trộm trong khu biệt thự bên kia không thành công, vì tránh né sự truy bắt của bảo vệ nên mới chó cùng rứt giậu, nhảy vào nhà cũ của nhà họ Ngu.
Như vậy...
Triệu Ngọc cố gắng suy tư, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ người bị tình nghi... chạy trốn về phía Nam?
Nhưng mà...
Hắn lại nhìn nhìn chiều cao của tường rào, cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý! Nếu như kẻ bị tình nghi chạy trốn từ phía Nam thì chẳng phải là bỏ gần tìm xa hay sao?
Hơn nữa...
Hắn vừa suy nghĩ, vừa đi dọc tường rào từ phía Tây đi tới chỗ tường rào phía Nam.
Đứng ở chỗ này nhìn ra ngoài, một rãnh nước xuất hiện trước mắt, trong khe nước, bụi cỏ dại mọc um tùm, còn tản ra mùi hư thối khó ngửi.
Chuyện này thì...
Trong đầu Triệu Ngọc nhanh chóng hiện ra cảnh một người nhảy vào trong kênh rạch, trong tay của người đó lại còn ôm một cái đầu lâu trắng rất là đáng sợ...
Tuy khả năng này rất nhỏ, nhưng Triệu Ngọc vẫn ghé vào tường rào phía Nam và dùng máy nhận biết dấu chân tra xét xung quanh rãnh nước một lần.
Nhưng mà một là mấy bụi cỏ dại mọc xum xuê, hai là sườn dốc bên cạnh rãnh nước rất là hẹp, không thể nào đứng vào đó được. Sau khi tra xét, hắn vẫn không tìm được dấu giày phù hợp.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc nằm úp sấp trên tường mà chậc lưỡi, một đám ruồi muỗi bỗng nhiên vỗ cánh bay qua, có mấy con đâm vào môi hắn, suýt nữa thì bay vào trong miệng rồi.
Phì phì phì...
Hắn buồn bực nhổ vài ngụm nước bọt, nhanh chóng xoay người lại, ngồi trên tường rào.
Ài...
Lần này thì thú vị rồi, ngay cả dấu giày cũng không tìm thấy, chẳng lẽ nghi phạm bay đi mất?
Hay là...
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua kênh rạch, trong lòng thầm nghĩ, có khi nào người này lặn ra ngoài thông qua kênh rạch không?
“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp...”
Ai ngờ, ngay lúc mấu chốt này, di động của Triệu Ngọc bỗng nhiên vang lên, là Trương Bồi Bồi gọi tới.
“A lô?” Nhưng mà sau khi nghe máy, không ngờ trong điện thoại lại vang lên tiếng của Tăng Khả: “Tổ trưởng, anh lại nói đúng rồi! Bọn em đã tìm ra chủ nhân của phần xương thân rồi, tìm ra thân phận của nạn nhân rồi!”
“Nạn nhân là một người mẫu đó!” Tăng Khả hưng phấn nói: “Tên của cô ấy là Lôi Tô Na, ba tháng trước, cô ấy theo công ty người mẫu tham gia một chương trình tìm kiếm tài năng của thành phố Hải Lan. Sau khi hoạt động kết thúc, cô ấy không về công ty và nói muốn nghỉ phép ở Hải Lan vài ngày, nhưng từ đó về sau lại bặt vô âm tín! Trước khi chúng ta so sánh, người nhà của cô ấy mới vừa gửi số liệu ADN lên kho số liệu người mất tích thôi!”
“Ái chà chà! Quả nhiên là thế!” Bỗng nhiên, Triệu Ngọc cảm thấy tiếc hận, xem ra chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra, vụ án bộ xương trắng này có chín mươi chín phần trăm là một vụ án giết người!
“Tăng Khả...” Triệu Ngọc nhanh chóng dặn dò: “Cậu mau gửi tài liệu tường tận của nạn nhân cho tôi! Còn nữa... Gửi luôn cả các bản ghi chép điều tra người mất tích nữa, gửi hết sang cho tôi!”
“Vâng!” Tăng Khả nhanh nhẹn đồng ý.
“À, đúng rồi!” Triệu Ngọc kích động bổ sung thêm: “Cậu điều tra cả công ty người mẫu kia luôn, nếu một người trong đó là người mẫu thì không chừng hai người khác... Ừm...”
Ai ngờ, bởi vì Triệu Ngọc quá mức kích động nên cơ thể mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã khỏi tường rào!