“Triệu Ngọc... Ừm... Tổ trưởng Triệu...” Nhìn thấy hành vi lạ lùng của Triệu Ngọc, Miêu Anh thật sự nhịn không được chạy tới, hỏi hắn: “Rốt cuộc anh đang làm gì vậy?”
“Đừng nhúc nhích...” Triệu Ngọc lại ghé vào tường rào cao ba mét một lần nữa, chỉ vào hai cái hố nhỏ trên mặt đất và nói: “Em nói xem... Đó là thứ gì vậy?”
“Cái gì?”
Miêu Anh thật cẩn thận đi tới góc tường, bởi vì vị trí nơi này hẻo lánh nên các nhân viên cảnh sát phụ trách điều tra chưa tìm tòi đến nơi này.
“Đây là...” Miêu Anh ngồi xổm người xuống, nhìn kĩ chỗ Triệu Ngọc chỉ, nơi đó đúng là có hai cái hố nhỏ rất không bắt mắt, được đào theo hình chữ nhật bất quy tắc.
“Anh...” Miêu Anh vốn dĩ đang nhìn hố nhỏ, lại ngẩng đầu nhìn Triệu Ngọc, hỏi: “Đây là cái gì?”
Ai ngờ, Triệu Ngọc chẳng những không trả lời câu hỏi của Miêu Anh, ngược lại nghiêng người trên tường, gần như dán sát mặt vào chóp tường, bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm thứ gì...
Đậu xanh rau má nhà nó...
Sau khi Triệu Ngọc tìm thấy rất nhiều vết trầy trên đầu tường thì nhịp tim của hắn đột nhiên tăng nhanh, hình như đã nhận ra điều gì.
Chỉ thấy những vết trầy này có cái cũ cái mới không đồng đều, toàn là do vật thể kim loại xé toác mà để lại.
“Tôi hiểu ra rồi, hiểu ra rồi!” Triệu Ngọc bỗng dưng ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn sang khu nhà xa hoa cách một rãnh nước đối diện, hơn nữa còn nhìn chăm chú vào biệt thự đối ứng với vị trí của nhà cũ nhà họ Ngu!
Sau khi xảy ra vụ án, kẻ trộm nhảy qua từ đầu tường của căn biệt thự đó, chẳng lẽ vấn đề… nằm ở chỗ này?
“Này, anh hiểu ra chuyện gì vậy hả?” Miêu Anh hết sức hiếu kỳ, nhưng mới vừa hỏi một câu thì di động lại vang lên.
Điện thoại là do Tăng Khả gọi tới, Tăng Khả thấy lâu quá mà không thấy Triệu Ngọc trả lời, lo rằng Triệu Ngọc có nguy hiểm gì nên mới gọi cho Miêu Anh hỏi tình hình, hơn nữa thuận tiện nói tin tức của nạn nhân cho cô biết.
“Được rồi, yên tâm đi, tổ trưởng không sao cả!” Miêu Anh cúp điện thoại, lại nhìn Triệu Ngọc hỏi: “Triệu Ngọc, anh nói mau, rốt cuộc có việc gì vậy?”
“Cái thang!” Ánh mắt Triệu Ngọc nhìn chằm chằm vào căn biệt thự đối diện, trong lòng dâng lên cảm giác căng thẳng xưa nay chưa từng có, hắn không quay đầu lại mà nói: “Kẻ bị tình nghi... rất có thể đã chạy trốn bằng một cây thang!”
“Hả?” Miêu Anh kinh ngạc: “Sao... anh lại thấy bên ngoài có một cây thang? Vì sao lại là cây thang?”
“Không! Không thấy...” Triệu Ngọc thì thào lẩm bẩm, vẻ mặt rất ngưng trọng: “Nhưng chính vì không thấy cho nên mới đáng sợ! Bên ngoài này là một rãnh nước, vốn không đặt cây thang được, nhưng nếu như thật sự có cây thang, vậy thì...”
“Hả? Vậy...” Tuy Miêu Anh chưa hiểu hoàn toàn ý của hắn, nhưng đã cảm thấy chuyện mà Triệu Ngọc phát hiện vô cùng quan trọng.
“Tổ... Tổ phó Miêu...” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng nâng cánh tay lên, chỉ vào biệt thự đối diện, ngưng trọng nói: “Nhanh phái người đi điều tra tòa nhà bên kia đi!”
“Hả?” Bởi vì tường rào rất cao, Miêu Anh chỉ có thể lui ra phía sau vài bước mới có thể nhìn thấy tòa biệt thự kia. Cô kinh dị hỏi: “Anh nói... Tòa nhà kia có vấn đề sao? Này... Triệu Ngọc... Anh đứng lại đó cho em, này...”
Không ngờ Miêu Anh còn chưa dứt lời thì nhìn thấy Triệu Ngọc đứng lên trên tường rào, hơn nữa còn làm ra động tác nóng lòng muốn thử.
Rất rõ ràng, hắn muốn nhảy từ trên đầu tường qua bên kia!
“Đừng! Đừng có nhảy!” Miêu Anh mắt thấy không ổn, sốt ruột kêu to: “Chờ bọn em một chút, này...”
Nhưng mà cô Miêu vẫn chậm nửa nhịp, chỉ thấy Triệu Ngọc đã nhảy lên không trung, thoải mái nhảy tới tường rào của biệt thự đối diện...
“Đáng chết!” Miêu Anh căm giận mắng một câu, nhanh chóng nâng tay gọi đội trưởng Lý Nghiên Hiệp đằng xa, sau đó lập tức lái xe ra khỏi cửa lớn.
Thật ra khoảng cách giữa hai mặt tường rào không tới hai mét, nếu muốn nhảy qua từ không trung thì không phải chuyện gì khó.
Nhưng khó là khó ở chỗ, bởi vì vị trí địa lý khác nhau nên tường rào của khu nhà xa hoa bên kia cao hơn một chút, hơn nữa còn cao hơn nhà cũ nhà họ Ngu nửa mét.
Cho nên, nhảy từ trên cao xuống thì dễ dàng, nhưng nếu muốn nhảy ngược trở lại thì khác rất nhiều.
Có điều, Triệu Ngọc vốn là người chuyên vượt nóc băng tường, chút chuyện cỏn con ấy không làm khó được hắn. Sau khi hắn nhảy qua, hai tay bám lên mái hiên rồi dùng sức đu bám leo trèo, thoải mái bước lên tường rào đối diện.
Căn biệt thự này chỉ có hai tầng, tuy nền cao nhưng chỉnh thể lại thấp hơn nhà cũ nhà họ Ngu không ít.
Nhưng mà căn biệt thự này trang hoàng xa hoa, trong viện thậm chí còn có một bể bơi nhỏ. Chẳng qua trong hồ bơi không có nước nên cạn khô.
Triệu Ngọc nhìn thoáng qua phía trong biệt thự, chỉ thấy cửa sổ đóng chặt, thủy tinh phản quang, không thấy rõ tình huống bên trong. Nếu như dựa theo cảm giác thì căn biệt thự này không giống như có người sinh sống.
Hắn nhìn quanh sân vườn, chỉ thấy trong sân cũng rất sạch sẽ, ngoài vài mảnh lá rụng bị gió thổi vào thì gần như không nhìn thấy bất kỳ thứ gì lộn xộn.
Tuy trong biệt thự yên tĩnh không tiếng động nhưng theo bản năng Triệu Ngọc lại có cảm giác có gì đó bất thường.
Hắn không vội vã xoay người xuống khỏi tường mà cứ ngồi trên đầu tường, bật máy dò xét tàng hình của mình lên. Thông qua máy dò xét này, hắn nhanh chóng phát hiện tường rào này thuộc về điểm mù của camera, không có bất kỳ thiết bị nào quét tới chỗ này.
Cho nên nếu người bị tình nghi thật sự rời khỏi từ nơi này, đương nhiên không cần lo lắng bị camera quay trúng.
Hơn nữa, nếu như hắn ta thật sự sử dụng cây thang, như vậy thì chắc chắn sẽ đi vào cái sân trước mắt.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc mới nhẹ nhàng xoay người nhảy xuống khỏi tường rào, tiến vào trong sân của biệt thự. Cùng lúc đó, hắn cũng rút ra súng lục của mình ra!
Để bảo đảm không sai sót nhầm lẫn gì, Triệu Ngọc còn không tiếc mở một cái máy thăm dò sinh mạng, nếu có ai đến gần thì hắn sẽ biết được ngay.
Sân của biệt thự không lớn, trong góc sân có một cái gara.
Trong gara không có xe, nhưng Triệu Ngọc vì kiểm chứng điều gì nên vẫn đi vào trong gara. Góc tận cùng trong gara có một căn phòng nhỏ để đặt công cụ linh kiện, trên cửa phòng cất giữ còn có khóa.
Triệu Ngọc ghé sát vào cánh cửa thủy tinh và nhìn vào trong vài lần, may mà phát hiện thứ mà hắn đang tìm.
Chỉ thấy trong gian phòng tạp này có đặt một… cây thang!
Đúng thế, Triệu Ngọc chỉ cần nhìn thoáng qua đã gần như có thể đưa ra kết luận. Bởi vì cây thang này không phải loại thang chữ A, chiều dài của nó chừng ba mét, vừa lúc tương đương khoảng cách giữa hai tường rào!
Rắc rắc, Triệu Ngọc dùng sức đẩy, dùng bạo lực để mở kho ra.
Sau khi đi vào phòng giữ đồ, hắn sốt ruột khó nén mà ngồi xổm người xuống, xem xét hai đầu cây thang kia.
Kết quả, một phát hiện nữa càng xác minh suy đoán của hắn. Chỉ thấy hai đầu kim loại của cây thang này có vết trầy do ma xát rõ ràng.
Loại dấu vết này rõ ràng cho thấy có người kê cây thang giữa hai phần tường rào, sau đó bò qua...
Không sai, không sai được!
Triệu Ngọc cảm thấy hô hấp của mình ngày càng dồn dập, nếu như cây thang bị khóa trong phòng chứa đồ của biệt thự này thì chứng minh người sử dụng căn biệt thự rất có khả năng là kẻ bị tình nghi kẻ tạo ra vụ án bộ xương trắng!
Chuyện gì đây?
Vì sao người bị tình nghi lại ở đối diện nhà cũ của nhà họ Ngu, vì sao lại đặt bộ xương trắng đó trong nhà cũ của nhà họ Ngu chứ, người này... Rốt cuộc là ai?
Ừm?
Ngay lúc Triệu Ngọc ngưng thần suy tư thì hắn chợt thấy bên cạnh cây thang có đặt một cái túi, trong túi còn lộ ra thứ gì nhìn khá giống lông chim.
Đây là...
Triệu Ngọc đưa tay mở túi ra, chỉ thấy thấy thứ giống lông chim đó thực ra là trang sức trên một chiếc mặt nạ! Chờ đến lúc hắn nhìn thấy toàn bộ cái mặt nạ đó thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy cái mặt nạ giống như đúc với một vật tổ mặt quỷ nào đấy có trong hiện trường của vụ án xương trắng!
Thình thịch...
Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc kinh ngạc thì bên ngoài bỗng có một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy một chiếc xe cảnh sát phá tung cửa lớn của biệt thự, lại nhìn người lái xe kia, đúng là… Miêu Anh!